Những Thằng Cảnh Sát Yếu Đuối (Phần 2) - Chương 3
Chương 3
Tôi thức dậy, cái cổ cứng đờ vì tối qua thằng Khánh nó gác chân lên làm tôi không có xoay trở cái mình được, tôi mở hộc tủ dán miếng keo lên cổ rồi xoay xoay, thay xong bộ đồ tính đi làm thì thằng Khánh nó đang trong nhà tắm, tôi thay đồ để chuẩn bị đi làm thì nó bước ra.:
– “Đi làm hả?”
– “Ừ” – Tôi nói
– “Thôi đi đi, hồ sơ chất chồng rồi”
– “Tao làm luôn cho mày mệt gần chết” – Tôi nói
– “Bởi vậy bệnh cũng sướng mậy?”
– “Ráng đi chó” – Tôi nói
Tôi quay qua cười với nó rồi lấy cái cặp lên đi xuống lầu, xin nghỉ phép một tuần vậy mà mới chưa tới 3 ngày đã phải lếch xác vào làm việc lại, thằng Trung nói đúng, hồ sơ trên cơ quan nhiều lắm, tôi ngồi nhìn mà muốn xé hết đống đó, dò từng con rồi đóng dấu ký tên, từ vụ thằng Cường tôi đã cẩn thận hơn, tôi dò rất kỹ nên làm lâu hơn bình thường, tôi đang ngồi tìm mấy số liệu đối chiếu thì có bàn tay ôm chồng hồ sơ, tôi ngẩng mặt lên thì thấy thằng Khánh đang đứng đó.:
– “Mày không ở nhà đi, lếch vô đây chi?” – Tôi nói
Bắt đầu tôi bực bội, nó chưa hết đau mà còn vô cơ quan, tôi chẳng biết nó suy nghĩ gì nữa, tôi đang quạo nó lắm.:
– “Mình mày làm sao nổi đống này, tao làm tiếp cho rồi khi nào mệt tao nằm nghỉ cho mày làm tiếp, tao sức trai mà mày cứ nghĩ tao yếu sinh lý quài”
Nó bắt đầu làm tôi cười rồi, so với thằng Cường, thì thằng Khánh là người làm tôi vui nhất, thằng Khánh không nói nhiều, nhưng nó nói chuyện chọc chọc người khác dù có nghiêm tới cỡ nào cũng vui vẻ bật cười.
– “Thằng yếu sinh lý làm đi em” – Tôi nói
Thằng Khánh bơ bơ đi qua bộ ghế sa lông ngồi nằm vắt chân lên đọc. Công việc phải nói là thằng Khánh xử lý rất nhanh và chính xác, tôi ngồi mò từ nãy giờ cũng chỉ được cùng lắm 5-6 tập hồ sơ, còn thằng Khánh mới vô chừng 1 tiếng mà nó làm gần hết nửa chồng rồi. Cuối cùng cũng xong đống rác trên bàn làm việc, tôi quay số nội bộ kêu con Thúy lên lãnh mớ hồ sơ rồi giao cho bọn lính đi phát, tôi ngồi trên ghế xoay qua nhìn thằng Khánh, nó dòm tôi cười cười.:
– “Mệt chưa?” – Tôi nói
– “Mệt gì?”
– “Chưa mệt tao kêu tụi nó đem thêm cho mày làm” – Tôi nói
– “Đm”
Tôi cười lên còn cái mặt thằng Khánh mếu mếu nhìn nó như đứa con nít vui lắm các bạn.:
– “Hôm nay tối mày rảnh không Hiếu?”
– “Chi?” – Tôi nói
– “Đi với tao tới chỗ này”
Tôi cũng gật đầu, tôi không biết nó muốn rủ tôi đi đâu, nhưng thôi cứ gật đầu một cái cho vui nhà vui cửa, tôi với nó ngồi đó nhìn nhau chẳng biết làm gì, công việc hồ sơ dồn đống được nó làm hết rồi.:
– “Khánh, mày muốn đi đâu?” – Tôi nói
– “Chiều đi, hỏi dai quá mậy?”
Nó nói vậy nên thôi tôi không hỏi nữa. Thằng Khánh nó quyết định rồi thì khó lòng ai đoán trước nó muốn làm gì, tôi cũng không biết tại sao thằng Khánh lại ngang xương rủ tôi đi đâu đó, 2 thằng ngồi trên cơ quan không làm gì cũng chán nên tôi điện thoại kêu 2 ly cà phê đem lên phòng uống, cơ quan không cho người ngoài tự ý bưng bê vào nên tôi kêu cu Trung mang lên giùm 2 ly cà phê. Thằng Trung đem ly nước lên để lên bàn, thấy nó đi bưng bê nước mà đuổi nó đi cũng kỳ nên thôi nói xã giao.:
– “Ở chơi chút hả xuống lầu em” – Tôi nói
Thằng Trung nó cũng biết nên nó phản ứng ngay, không phải lúc nào sếp kêu cũng là mời mình nhe các bạn.:
– “Em đang trực”
– “Ừ thôi vậy xuống đi em” – Tôi nói.
Thằng Trung quay đi rồi thì thằng Khánh quay qua trách tôi.:
– “Mày ăn nói kỳ vậy Hiếu, tao thấy nó buồn đó”
– “Lỡ rồi, chắc nó không nghĩ gì đâu” – Tôi nói
Tôi cũng thấy mình lãng thật, mà từ khi thằng Khánh trãi qua mấy chuyện không hay tôi thấy hình như bản thân tôi cũng có gì đó không giống lúc trước. Khó chịu hơn và bất cần hơn.:
– “Khánh, mày định ở vậy luôn sao?” – Tôi hỏi
– “Cưới ai bây giờ?”
Nghe thằng Khánh nói tôi cũng không biết phải trả lời gì hơn, thì thôi kệ tới đâu hay tới đó, hai thằng gần U30 hết rồi mà vẫn cứ long nhong rong ruổi với cái giới tính 2 hệ quài.:
– “Mày đi nước ngoài bên đó có gì vui không?” – Tôi hỏi
– “Hiện đại, nhưng mà sao vui bằng bên đây”
– “Đâu có tao đâu mà vui” – Tôi nói
Thằng Khánh nghe tôi nói nó cười rồi trả lời.:
– “Có mày hao cơm thêm chứ vui nổi gì?”
Tôi túm hai tay thằng Khánh lại định cấy vô đầu nó, nói vậy chứ tôi hù chơi thôi, tôi mà cấy thật là nó tét chỉ như chơi, hù cho nó sợ vậy mà.:
– “Chiều nhịn đói đi con” – Tôi nói
Hai thằng đang ngồi giỡn thì có tiếng gõ cửa.:
– “Chào sếp, có mớ hồ sơ này anh coi qua dùm em”
– “Gấp không?” – Tôi nói
– “Dạ từ đây tới chiều để em còn lập kế hoạch nữa anh”
– “Ừ thôi em để lên bàn đi chút anh kiểm tra” – Tôi nói
Thằng Khánh nhìn tôi rồi nó nói.:
– “Mày làm công an, ngồi ghế tao nhìn cũng bảnh lắm Hiếu”
– “Thiệt không?” – Tôi nói
Tự nhiên lúc đó hỏi nó câu đó làm gì, tôi nghi nghi nó sắp móc họng tôi vậy mà cũng duột miệng hỏi cái câu xàm xàm đó, nhiều lúc nghĩ lại mình dễ dụ thật, tôi quay qua dòm nó.:
– “Nhìn mày giống đi ở đợ cho tao á Hiếu”
– “Đầu mày hết đau chưa?” – Tôi nói
– “Bớt rồi. Chi?”
– “Để tao cho nó đau lại” – Tôi nói
Thằng Khánh nó sợ nên cứ rụt người lại nhìn nó tội nghiệp lắm các bạn, nhiều khi cứng cỏi, mạnh mẽ bao nhiêu thì nếu gặp lại những người mà mình yêu thương thì những thằng đàn ông vẫn là những đứa con nít, tôi với nó cũng từng là những đứa con nít, đơn giản vậy thôi, tôi cũng không qua tâm cho lắm cái việc cầu vai tôi hiện giờ mấy sao, miễn sao anh em cứ vầy bên tôi vui vẻ là đã tốt lắm rồi.
Mới có nghĩ tay một chút thôi mà tới giờ làm nữa rồi, thằng Khánh nằm lên bộ ghế ngủ, tôi thấy nó mệt rồi nên tôi làm tiếp đống giấy tờ mà con bé lúc nãy mới trình lên, công việc lặp đi lặp lại không có gì mới, tôi ráng làm cho xong vì loay hoay mới đó cũng tới giờ hẹn trả hồ sơ cho nó rồi.