Những Thằng Cảnh Sát Yếu Đuối (Phần 2) - Chương 2
Chương 2
Thằng Trung gọi cho tôi mà cái màn hình bể nên không nghe máy được, tôi lấy điện thoại thằng Khánh gọi cho cu Trung.:
– “Sếp, sao em gọi không nghe?”
– “Điện thoại anh hư” – Tôi nói
– “Ừ, rồi anh Khánh xuất viện về nhà anh hả?”
– “Thằng chó đó nó ngồi đây nè” – Tôi nói
– “Tối anh em mình đi cà phê chơi”
Tôi chưa hứa gì với nó, vì thằng Khánh mới xuất viện, nó cũng không có đi lại nhiều được, nhất là đội nón bảo hiểm ra ngoài là cái đầu nó tét chỉ thì khổ.:
– “Thằng Trung rủ đi cà phê kìa?” – Tôi nói
– “Đầu hẻm có quán hẹn nó đi”
– “Rồi mày nhắm đi nổi không?” – Tôi nói
– “Dư sức qua cầu”
Nghe nó nói vậy thôi kệ cho nó đi chơi cho khuây khỏa, tôi viết đơn xin phép nghĩ 1 tuần nên bây giờ ở nhà cũng chán, tôi gọi cho thằng Trung rồi rủ nó ra cái quán đầu đường cho tiện, chứ thằng Khánh thương tích như vậy làm sao đi đâu xa được.
Chiều rồi mấy quán nước đông kín, người ngồi uống chủ yếu ôm điện thoại lên mạng nhìn thấy chán, tôi ngồi với thằng Khánh một lúc thì thằng Trung chạy lại, nó vẫn cái tật láo láo đậu xe ngay vỉa hè rồi vô kéo ghế ngồi, tôi chỉ tay kêu nó dẹp chiếc xe lại cho ngay ngắn thì nó nói là để bảo vệ nó tự dắt, tôi thấy vậy nên thôi, nói quài mình cũng mất giá trị nên nó muốn làm gì kệ nó, vả lại giao thông thấy xe nó cũng không dám bắt.:
– “Bớt chưa anh Khánh?” – Thằng Trung nói.
– “Đỡ rồi, còn hơi đau đau thôi” – Thằng Khánh nói.
– “Có tái khám gì không?”
– “Hẹn 3 ngày quay lại xem” – Thằng Khánh nói.
– “Coi chừng nó sưng lên nhe đại ca”
– “Trù tao hả?” – Thằng Khánh nói.
– “Đâu có, đâu có đâu em lo mà”
Lúc này thằng Trung nó cười cười, nó ngồi dòm thằng Khánh rồi không nói gì sau đó thằng Trung quay sang tôi.:
– “Anh hay tin gì chưa anh Phong?”
– “Gì” – Tôi nói
– “Anh Cường bị đình chỉ rồi.”
Tôi lấy gói con mèo đỏ trong túi ra châm một điếu rít vài hơi, thằng Khánh nó nhăn mặt rồi kéo ghế qua ngồi kế thằng Trung, tôi đưa điếu thuốc lại gần mặt thằng Khánh để chọc nó vì tôi biết thằng Khánh nó ghét ai hút thuốc mà ngồi kế nhả khói vô mặt nó, tôi cười rồi dụi cái điếu thuốc mới kéo có 2 hơi xuống tàn thuốc, thằng Trung vẫn còn nhìn tôi như đợi đáp án trả lời của tôi, nhưng mà nói thiệt tôi cũng không biết trả lời nó làm gì và phải nói gì với thằng Trung, thằng Cường tôi vẫn còn thương nó lắm, nhưng nghĩ đến cái tập hồ sơ mà chút nữa tôi vào nhà đá ở thì tôi lại thôi không muốn nhắc chuyện này, thương nó thì có những khi nó làm vậy thử hỏi làm sao tôi nói gì được, nó là đứa mà tôi cưng nhất và thương nhất trong đơn vị (lúc đó chưa có thằng Khánh xuất hiện nhe các bạn).:
– “Ừ” – Tôi nói
– “Rồi anh Cường có liên lạc với anh không?”
– “Kệ bà nó” – Tôi nói
Thằng Trung biết tôi đang quạo nên nó không hỏi nữa, tôi phải luôn cứng rắn, dù là bên ngoài thôi, tôi quản lý cả một đơn vị, nếu tôi hòa nhã với anh em quá thì lời nói của tôi sẽ mất đi giá trị từ từ, thiệt tình tôi cũng muốn gặp lại thằng Cường để hỏi vài chuyện, nhưng chắc là không còn dịp nữa rồi, từ một thằng công an của dân nó lại trở thành thứ tham quan hại người. Tôi quay sang nhìn thằng Khánh thì thấy nó ngồi ngả đầu vào ghế rồi nhắm mắt lại, tôi cũng không kêu nó làm gì, chắc nó mệt nên thôi kệ bà nó, làm gì làm thì tùy nó, tôi quay sang cầm ấm nước trà rót vào ly cà phê.:
– “Ghệ mày sao rồi Trung?” – Tôi nói
– “Nó vẫn vậy, em chán nó lắm rồi”
– “Mày không thích gái mà quen con người ta chi vậy?” – Tôi nói
– “Nhiều chuyện lắm anh Phong à”
Thấy vẻ mặt thằng Trung không vui nên thôi tôi không hỏi tiếp.:
– “Đơn vị sao rồi?” – Tôi nói
– “Hoạt động nhưng giấy tờ không ai ký”
– “Chắc mai tao đi làm lại” – Tôi nói
– “Rồi anh Khánh?”
– “Nó ở nhà tao chắc không sao đâu, có má tao lo” – Tôi nói
Cũng đã gần 10 giờ rồi, quán cũng vắng khách, mấy con bánh bèo tiếp viên cầm chổi quét cửa quán lâu lâu tụi nó quay vô dòm anh em tôi như muốn đuổi khách đi, tôi lay thằng Khánh dậy rồi chở nó về nhà. Ba thằng đi uống cà phê cũng chán lắm, chúng tôi chỉ có lẩn quẩn những nơi đó, đối mặt nhìn nhau chứ không biết nói gì. Tôi chở thằng Khánh về nhà, nó vào nhà tắm để đánh răng tôi ngồi ở ngoài chờ vì nó lấy cái bàn chải tôi đánh rồi lấy gì tôi xài, tôi thấy nó đánh xong nên tôi đi vào, vừa nặn kem ra quẹt quẹt thì thằng Khánh bước vào, nó đứng đó đái rồi quay qua dòm tôi, tôi bắt đầu nghi nghi rồi, thằng Khánh nó chìa con cu nó rồi đái vô chân tôi, tôi rút chân lại rồi lấy ca nước đang cầm trên tay tạt cho nó hứng, mình mẩy nó ướt đến thấy thương, còn chân tôi thì dính nước đái nó vàng vàng nhìn gớm gần chết. Thằng này giỡn dai lắm, các bạn đừng tưởng chúng tôi là công an phải nghiêm túc, ngoài mặt ở cơ quan chúng tôi mới nghiêm thôi chứ ngoài đời bọn tôi cũng giỡn như các bạn vậy thôi. Tôi leo lên giường tắt đèn rồi đắp mền lại ngủ, thằng Khánh thì ghiền đá banh nên nó còn mở máy tính coi.:
– “Ngủ đi, ồn thấy mẹ” – Tôi nói
– “Chút đi”
Nó ngồi coi đắm đuối, chắc là hổm rài ghiền lắm rồi nên mới thấy nó coi không rời mắt, lúc còn sung thì còn thức coi, nhưng bây giờ mệt mỏi rồi, đi làm về tôi mệt đứt hơi thì đá banh tôi cũng bỏ luôn thức coi thì sáng đi làm không được. Tôi nằm ngủ trước, lúc tôi ngủ được chừng một giấc rồi thì thấy thằng Khánh leo lên giường ngủ nên tôi giật mình mở mắt ra nhìn nó, thằng Khánh nó kéo tôi lại gần nó.:
– “Gì nữa? Tao buồn ngủ lắm đừng phá tao” – Tôi nói
Nó không nói gì hết, nó ôm tôi rồi gác chân nó lên như cái gối ôm của nó, tôi cũng nằm yên mặc cho nó làm gì làm, chân nó gác lên nặng lắm nhưng mà tôi không nỡ gạc ra, tôi để cho nó ôm tôi ngủ tới khi nào nó thích thì thôi.