Những Thằng Cảnh Sát Yếu Đuối (Phần 2) - Chương 13
Chương 13:
Tôi nằm ngủ, thì có bàn tay cầm cánh tay tôi lên rồi tháu băng ra, tôi mệt mỏi mở mắt dậy thì thấy thằng Khánh đang ngồi gỡ băng tay tôi ra.:
– “Mới qua hả” – Tôi nói.
– “Ngủ đi ngủ đi”
Tôi cười rồi nhìn nó tháu cái băng thấm máu đỏ khô lại thâm hết rồi thay bằng tấm gạc trắng mới.:
– “Đau không?”
– “Không” – Tôi nói.
– “Chuẩn bị đái đi”
Nó vừa nói xong thì chế chai cồn lên vết thương, tôi vừa rát vừa ê muốn ra nước mắt, tôi quay qua lấy tay đấm nó cái binh, thằng Khánh cười sặc sặc rồi nó quay qua lấy cái khăn lau nước thấm trên giường. Băng vết thương xong tôi ngồi dậy rồi nhìn nó.:
– “Sao không ở nhà, qua đây chi?” – Tôi nói.
– “Tao ở nhà không yên”
– “Sao mày chưa thay đồ nữa?”– Tôi nói.
– “Tao đi tiếp khách mới về, chưa tắm kịp nên tao chạy qua nhà mày luôn”
Tôi đứng dậy bước lại tủ đồ rồi thẩy cho nó cái quần lửng với cái áo thun.:
– “Tắm đi”-Tôi nói.
Thằng Khánh cầm bộ đồ vào nhà tắm, nó ngồi đó chơi rồi hỏi tôi.:
– “Mày không sợ chết sao Hiếu?”
– “Hỏi nhảm quần chết mẹ” – Tôi nói.
Nó cười cười rồi quay qua nói.:
– “Sáng mày can chi cho bị thằng chó Thiện đánh?”
Tôi im lặng, thằng Khánh không nói nữa rồi nó nằm xuống giường nhắm mắt lại, tôi nhìn lên đồng hồ, cũng gần 12 giờ rồi.:
– “Tối ngủ đây luôn đi” – Tôi nói.
– “Hết bắn nổi rồi”
Lại bắt đầu móc họng tôi rồi, tôi quay qua lấy cái gối liện lên đầu nó, thằng chó nằm cười sặc sặc, tôi nằm xuống rồi gác chân lên bụng nó. Thằng Khánh không nói gì, nó nằm vậy rồi quay qua ôm tôi, nó nhậu về hôi rựu nồng nặc, thằng Khánh nó ngủ luôn, tôi cũng mệt nên tắt đèn đi ngủ. Gần 2 giờ cổ họng tôi ê rát, tôi xuống nhà rót ly nước uống, trán tôi bắt đầu nóng, tôi nằm xuống trằn trọc không ngủ được, tay tôi bây giờ bắt đầu rát lên rồi nhức, rỉ nước vàng, tôi nằm lăn qua chò co trong góc tường, thằng Khánh giật mình quay qua, nó bật dậy rồi lấy tay nó sờ vô cổ tôi.:
– “Chết bà rồi, mày nóng quá Hiếu”
– “Ngủ đi, có gì đâu” – Tôi nói.
Nói vậy cho nó an tâm thôi, thằng Khánh nó đỡ tôi ngồi dậy rồi hỏi.:
– “Sao rồi Hiếu?”
– “Ừ tao không sao” – Tôi nói.
Thằng Khánh nó đứng dậy đi xuống lầu rồi lấy lên ly nước rồi nó kè tôi
xuống lầu.:
– “Mày ngồi nổi không?”
Đầu tôi lúc đó đau, tay thì nhức, tôi ngồi sau lưng nó mệt mỏi, tôi không nói gì hết, thằng Khánh chở tôi vào bệnh viện, con y tá nó vô chai nước biển rồi chế cái thuốc nâu nâu lên vết thương, tôi mệt mỏi nên nằm ngủ mê man. Sáng thức dậy, thằng Khánh nó quay lại hỏi tôi.:
– “Bớt chưa Hiếu ?”
– “Rồi, nhập viện làm gì? Tao có sao đâu” – Tôi nói.
– “Mày nóng gần chết mà nói không sao”
Tôi mệt quá nên nằm xuống, y tá vô đưa tôi bịt thuốc, tôi quay lại hỏi coi chừng nào xuất viện được, thì con y tá nói là nhiễm trùng vết thương, đóng mủ rồi nên nằm lại, tôi không muốn ngủ nghỉ ở bệnh viện, tôi nằm đây nhìn người thân lo cho tôi thì thà để tôi ra ngoài còn hơn, tôi kêu y tá gỡ kim ra, tôi ngồi xuống nghỉ, thằng Khánh đi làm rồi nên tôi bắt xe ôm về nhà, nói chứ sức khoẻ mà, tôi cũng không muốn cãi thằng Khánh nên tôi xuống lầu lấy thuốc rồi về nhà. Mẹ tôi nhìn
tôi lo lắng.:
– “Mày đỡ chưa”
– “Rồi, con bớt rồi”- Tôi nói.
– “Để tao bắt nồi cháo lên cho mày, coi chừng nó làm độc lên lâu lành”
Tôi lên lầu uống thuốc rồi nằm nghĩ, vừa đặt lưng xuống thì điện thoại reo.:
– “Alo, anh Phong hả” – Thằng Trung nói.
– “Ừ, có gì không em?” – Tôi nói.
– “Anh nằm ở đâu?”
– “Tao về nhà rồi” – Tôi nói.
– “Anh Khánh nói anh nằm viện nên em với anh Cường lên thăm”
– “Hai bây về cơ quan đi” – Tôi nói.
– “Rồi rồi em qua chỗ anh”
Tôi chưa kịp nói nó đã cúp máy, thằng Khánh nói cho tụi nó nghe làm cái gì để mắc công hai thằng đó nghỉ làm lên thăm tôi, mới nói mà nó lại tới cổng nhà tôi rồi. Tôi đi xuống lầu mà đầu tôi còn nóng hực hực từ tối qua tới giờ, thằng Cường lật cái tay tôi lên rồi nó nói.:
– “Nguyên lằn dài”
– “Đụng tới là đau ê ê” – Tôi nói.
Thằng Trung ngồi nhìn tôi rồi nói.:
– “Anh còn nóng hả, sao thấy mặt mày hực hực”
– “Tao hơi đuối, Cường chạy vô rót anh ly nước” – Tôi nói.
Thằng Cường đi vô lấy nước, tôi uống hớp mà vẫn không đỡ nóng, vết thương tôi rỉ nước thấm nước ướt bông gòn hết, tôi mệt mỏi mà ráng gượng ngồi nói chuyện để hai đứa nó yên tâm. Hai đứa nó xin đi ra ngoài có một chút nên phải vào cơ quan lại.:
– “Nói thằng Khánh anh đỡ rồi, để nó lo, mày về sẵn tay đóng cái cửa lại, anh lên lầu” – Tôi nói.
Mẹ tôi đi chợ chưa về, thằn Bin thì đi học, còn tôi thì ngồi trong phòng nằm vật vả mệt mỏi. Tôi ngủ quên nên không hay biết gì.
– “Hiếu, Hiếu”
Tôi nghe có tiếng ai đó gọi lờ mờ nên tôi mở mắt dậy, thằng Khánh ngồi kế bên tôi nó cầm ly nước với đống thuốc trên tay, tôi ngồi chồm dậy mà không còn miếng lực nào, thằng Khánh nó nhìn tôi rồi nó lấy tay tháu nhẹ cái băng ra.:
– “Nóng quá, mày như vầy mà còn lếch về nhà làm gì.”
– “Đi làm đi tới giờ rồi kìa” – Tôi nói
Thằng Khánh quay qua dòm đồng hồ, cũng đã gần 1h30 rồi, nó không thiết quay lại.:
– “Chiều nay tao xin nghỉ coi chừng mày mới yên”
– “Thôi thôi đi làm đi, có má tao lo rồi” – Tôi nói
Nó đặt ly nước lên bàn rồi đi xuống lầu, má tôi chạy lên ngồi kế bên tôi rồi la cho tôi một chập, thằng Khánh nói với má tôi là tôi trốn đi về nhà, tôi cũng biết nó nói vậy để má tôi để ý tới tôi. Thực tình thì khỏi cần nó nói mẹ tôi cũng đã quan tâm tôi rồi, nuôi thằng con mấy chục năm tới khi to xác như vầy thì làm sao má tôi không biết được, tôi cười cười để bả yên tâm, chứ lúc đó mệt mỏi muốn gục xuống lắm.
Tôi nằm ra nóng sốt mê man, bây giờ tôi chỉ nhớ vậy, phòng tôi tối sầm lại. Tôi uể oải mở mắt ra thì thấy gần 6 giờ rồi, cơn sốt nhờ mấy viên thuốc uống hồi trưa kìm lại nên thấy đỡ đỡ, cái điện thoại ngủ quên thằng Khánh với cu Cường gọi mà tôi không hay, chắc hai đứa nó điện hỏi thăm tình hình hậu phương xem tôi còn sống hay đã chết, tôi cũng không gọi lại mà nhắn tin cho hai đứa nó.:
– Tới (nhiều người): “Còn sống, khỏi gọi”