Nội dung truyện
Bị hắn nói khích, không ngờ cái bàng quang chết tiệt cuối cùng cũng chịu buông tha cho tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm: “Không mạnh mẽ hơn của anh sao? không biết lượng kích thước của mình mà còn ở đây dám nói vớ vẩn!”
“Thôi! bỏ qua, nể tình người đang bị bệnh nên không đã kích sự tự tin của anh…”
Trở về giường bệnh, hắn đem ghế ngồi ngay đầu giường bên cạnh nhìn tôi chằm chằm, tôi không thoải mái lắm, thấy không tự nhiên, tại sao tôi không đủ can đảm mặt đối mặt với hắn chứ?:
“Anh đừng nhìn tôi như vậy có được không? nhìn như vậy làm sao tôi ngủ được?”
“Vậy tôi nhìn cái gì? nhìn 4 bức tường à? he… he… ở đây chỉ có anh đáng để tôi nhìn thôi…” hắn cười nham nhở.
Tôi cũng làm bộ làm mặt sợ hãi, còn cố tình châm chọc lại hắn: “Đừng như vậy mà… đừng… người ta còn “zin” đó…”
Quả nhiên hắn đỏ mặt, tôi thì thầm bên tai hắn: “Những gì hôm đó anh nói có phải là sự thật không? anh còn “zin” hả?”