Những Cú Nắc Sung Sướng - Chương 8
Cửa phòng vừa khóa lại là ngay lập tức Lâm bị nhắc bổng khỏi mặt đất. Cơ thể Lâm cũng to lớn, vậy mà bị Vinh hốt một cái, nằm trọn trong đôi tay.
Cả cơ thể Lâm nảy lên trên tấm nệm giường, rồi bị một cơ thể đè xuống ngay sau đó.
Mặt nhìn mặt.
– Gì đây? Ghen hả?
– Sao không ghen, vợ nhìn trai mà bảo không ghen?
– Nhìn thôi, chứ có làm gì mà phải ghen vợ chứ.
– Em còn nói!. Nếu anh nhìn trai như thế, em có ghen không?
– Không, em không ghen! Anh nhìn cái đẹp là bản năng trời sinh ra đã có. Đó không phải là điều không đúng, mà là hoàn toàn tự nhiên. Nếu anh cố không nhìn hay bảo không thích thì anh dối lòng. Nhìn chỉ là nhìn, là thích ngắm, là ái mộ cái đẹp của người khác.
Chính vì thích nhìn anh, nên em đến với anh, và sau đó là yêu anh. Yêu con người của anh ở tất cả. Không phải nhìn thì có thể yêu. Hai cái này khác nhau hoàn toàn.
– Nhưng anh thấy khó chịu khi em nhìn người khác.
– Tại anh không chịu mở lòng để nhìn mọi thứ. Em yêu anh là sự thật, nhưng không có nghĩa là phải bỏ tất cả mọi cảm xúc xung quanh và chỉ biết có anh thôi. Điều này sẽ không tốt cho cả anh và em. Nếu em bắt buộc anh cũng như vậy, anh có chắc là làm được không?
Tình yêu mang trong nó cả nghĩa, cả tình, cả gắn bó, cả đam mê. Đâu đơn giản bằng những cái nhìn, cái xã giao bình thường bên ngoài.
Vinh nhìn Lâm đăm đắm, ngạc nhiên với những suy nghĩ mà mình vừa nghe được.
– Vợ có nghĩ rằng vợ giống một ông già không?
– Già chổ nào? Cơ thể em chổ nào cũng căng mơn mởn, già chổ nào? Có người vì thèm em, mà đè ra ăn thịt hoài đó sao!.
– Cái đầu bên trong già lắm rồi.
– Đầu bên trong là đầu nào? Chồng phải nói rỏ à nhe.
– Gì đây! Chồng ngây thơ nói chuyện đứng đái đàng hoàn. Vợ lợi dụng hiểu bậy bạ rồi kích chồng hả.
– Ai biểu cưới phải vợ dâm chi, gáng chịu..he..he…he…
– Chắc anh sẽ điên vì yêu em mất, bà xã ơi!
Vinh dùng hàm răng, cạp lấy cạp để lên người Lâm. Nhột quá Lâm rút cả mình mẩy, oằn người như con giun mà cười ngất, đến nổi không ra tiếng.
– Trời ! Nước miếng bà xã chảy tùm lum kìa. Ở dơ bà cố!
Vinh vùng dậy, phóng người định né
– Làm gì vậy, làm… gì…? Trời ơi, con nhà ai bị bệnh quên uống thuốc nè…bớ….người….ta….Con nít mới lớn ở dơ như quỷ!
Vinh vừa la vừa bỏ chân chạy. Trong khi đó Lâm nhũi theo, cố lũi đầu vào người, quyết chùi nước miếng đang chảy dính trên cầm và cổ vào cái áo Vinh đang mặc.
Lâm chụp lấy cả hai chân của Vinh, cố tình quật cho anh ngã xuống sàn nhà. Nhanh như cắt, không đợi cho Vinh kịp chồm dậy, kê ngay mông cắn cho một phát.
– Á..á..á.. !…….. Vinh hét lên đau đớn. Rồi bật dậy nhảy cựng cựng y như con nít bị đánh đòn.
Lâm cười ngất ngẽo khoái chí, nhe hết hàm răng ra
– Sướng răng quá, thịt ai sao mà ngon quá đi!….ha….ha….ha….
– Đau quá…..đau quá à…. bà xã ơi!.
Vinh rên rỉ mà mặt thì y như vừa mếu vừa cười.
– Em có muốn ăn thịt anh thì ăn cho đàng hoàn, ăn kiểu này chắc anh chết bỏ lại vợ quá. Má ơi cứu con với, vợ con vừa ác lại vừa dâm.
– Nói em ác, em cắn luôn bên kia cho coi, lở mang tiếng ác rồi, quất luôn!
Lâm nhào tới, Vinh sợ quá phóng mấy sảy chân, nhảy tót lên giường, kéo mền chùm kín cả người. Lâm vẫn không tha
– Ngoan đi em thương, chồng yêu đưa đít đây.
Bị dồn vào đường cùng, quá sợ đau trước sự đe dọa của Lâm, Vinh tung mền chùm lấy đầu vợ đè xuống.
– Tới chồng xử nè, bẻ hết răng, chỉ còn nứu thôi. Mai mốt chỉ còn cạp bằng nứu, như vậy sẽ sướng cho mà biết. Một công hai chuyện luôn.
– Hắc…hắc…hắc….Lâm bị trùm mền mà cứ cười hăng hắc. Khiến Vinh cũng mắc cười buông mền nằm phè chân tay ra thở.
Lâm ló đầu ra nhìn, ngạc nhiên không biết sao được tha
Thấy người yêu nằm thở, phè cả hai chân. Lâm lăn mình qua ôm lấy, áp đầu lên ngực anh. Cái đầu nhấp nhô từng hồi theo hơi thở mạnh của Vinh. Nhưng cái chân lại cố tình gát ngay bộ hạ.
– Cái chân kia đang làm gì mà mái qua mái lại vậy bà xã!
– Mát xa đó!
– Mát xa người ta khỏe ra, còn em mát xa một hồi thằng nhỏ khóc nước mắt chảy tùm lum. Để dành tối nay đi vợ. Tối nay anh sẽ làm thịt vợ như đã nói.
– Vậy thì để dành tối nay, he…he…he….Coi chồng em làm được bao lâu nhe!
– Vợ chồng mình đi tắm há! Lát qua rủ anh hai đi dạo biển chơi. Anh hai cũng thích dạo biển lắm.
– Em thấy anh hai có tâm sự hay sao đó. Dù ảnh có cười, nhưng trong con mắt vẫn thấy buồn hiu à.
– Sau này từ từ anh sẽ kể cho vợ nghe. Rồi em sẽ hiểu ảnh. Anh hai là người rất tình cảm, so với ảnh thì chồng em vui tính hơn nhiều.
– Chồng là con nít mới lớn, con nít quỷ, con nít hư, con nít lắm tật…..he…he…he……
– Vợ cũng vậy thôi. Con nít dâm ! ha….ha….ha….
Tiếng cười đú đởn của hai chàng gay yêu nhau khiến gió thổi cũng vui theo, lá cây ngoài kia như thêm mượt mà trong cái nắng chiều của biển. Còn gì đẹp hơn cái đẹp của biển chiều. Cái đẹp nao lòng người cô đơn, man mát người chờ đợi, và nồng nàn người đang yêu.
Nếu ví tình yêu của Lâm và Vinh thì biển chiều cũng đẹp như thế. Một màu vàng buông xuống đậm đà trên nền biển xanh biên biếc.
Có một người, một đôi chân cô đơn đang bước đi trên những ụm cát. Gió chiều của biển như đang thổi ra từ lòng anh. Gió ơi hãy mang đi dùm anh ấy nổi lòng của người chờ đợi. Chờ đợi điều gì, chính anh ấy cũng không hiểu nữa gió ơi….
Diễn đứng nhìn biển, anh thấy mình có khác gì biển. Cũng thăm thẳm một nổi lòng, cũng mênh mông không bến đổ. Anh nghe dường như bên tai anh, gió đang hát:
Tình yêu là tiếng nói của biển.
Cô đơn là tiếng thở của biển.
Đợi chờ là màu sắc của biển.
Và đau buồn kia ơi, cũng chính là tiếng gào của biển
Vinh gõ cửa phòng. Đương thò đầu ra khi mở cửa, có lẽ vẫn còn đang ngủ thì phải.
– Anh hai ngủ hay thức?
– Anh Diễn đâu có ngủ, ảnh nói là đi tản bộ một chút. Nhưng giờ vẫn chưa về. Cả giờ rồi còn gì!
Vinh và Lâm nhìn nhau có chút ngạc nhiên. Lâm biết là anh Diễn thích Biển, nhưng không nghĩ là anh Diễn lại đi một mình như thế
– Để Vinh gọi cho anh hai xem đang ở đâu. Đương ngủ tiếp đi. Lát gặp.
Vinh vừa đi về hướng thang máy, vừa bấm điện thoại gọi cho anh Diễn. Lâm cũng đưa tai ra nghe ngóng, xem ông anh này đang làm gì và ở đâu.
– Anh hai đang ở đâu vậy? Sao không nghỉ ngơi, bộ anh không mệt hả?
Lâm áp sát tai vào điện thoại nghe ké. Giọng anh Diễn trầm ấm
– Anh đang ở dưới bãi út ơi. Không ngủ sao?
– Em với Lâm đang tìm anh nè. Định rủ anh đi dạo với tụi em. Nhưng không biết anh đi trước rồi.
– Anh vẫn còn ở dưới bãi. Hai đứa xuống luôn đi. Uống cà phê ngắm biển với anh.
– Vậy anh hai đang ở chổ nào, tụi em ra ngay.
– Út đi đến cà phê Bốn Mùa, sát bên tháp trầm hương đó. Anh vào đó trước đợi hai đứa xuống nhe.
– Dạ, xuống ngay!
Hai chàng trai băng qua con đường Trần Phú, chéo góc đường với khách sạn, ngay bãi biển là quán cà phê Bốn Mùa, phủ xanh màu xanh của những hàng dừa lao xao trong gió chiều. Gió thổi từ biền vào mát lạnh. Mặt biền chiều lăng tăng dưới cái nắng yếu dần của cuối ngày.
Người đi dạo, tản bộ thật đông. Bãi cát thoai thoải dài ra đến tận mé nước chính là sân chơi lý tưởng cho những ai thích lăn tròn những quả bóng. Không gian của cuối ngày, lại là thời điểm bắt đầu cho vui chơi sinh động nhất trên bãi biển.
Một tâm hồn có buồn, có cô đơn thì cũng không cảm thấy lạc loài khi bị chìm trong những hoạt cảnh đầy sức sống này. Nhìn cảnh vui, lòng người cũng vui lây. Cái vui nếu có bị pha lẫn trong cái buồn thì cũng biến thành một thứ cảm giác mất phương hướng, khiến người ta thành ngu ngơ lãng mạn.
Từ xa, cả hai thấy được anh Diễn đang ngồi ở cuối góc, sát hàng rào gổ kề mé cát. Anh đang nhìn biển, nhâm nhi điếu thuốc đang cháy trên tay.
– Anh hai!. Sao lại hút thuốc nữa rồi. Kêu người ta bỏ thuốc mà anh còn hút, không phục!. Cho út hút miếng coi.
– Xì…! Cái thằng ma lem. Muốn hút thì cứ hút, còn bày đặt nói này nọ. Có chừng mực thôi nhe, lỡ đà mà hút giống cái ống khói như trước đây, má la cháy nhà gáng chịu. Anh không ra mặt đâu.
– Hì…..! Sao anh hai không ngủ, mới đến mà đã đi xuống đây rồi?
Diễn đưa mắt nhìn Vinh rồi nhìn Lâm.
– Thì thích đi dạo, nên anh không muốn ngủ. Vả lại cũng có mệt gì đâu, trên xe đã ngủ rồi còn gì. Biển chiều đẹp quá! Anh không muốn bỏ lỡ phút giây nào.
Mắt anh vẫn nhìn biển trong câu nói. Lâm tự hỏi lòng, vì sao anh lại yêu Biển.
Chỉ có kỷ niệm hay tìm được sự đồng cảm trong tâm hồn, mới khiến một con người yêu biển nhiều đến thế.
Cà phê vẫn nhỏ từng giọt. Lâm thò tay lấy một điếu thuốc.
Chát..! Tiếng bàn tay Lâm bị đánh.
– Ai cho em hút vậy? Định tập hư nữa hả. Bày đặt nè!……. Vinh đánh bồi thêm một phát vào tay.
– Cho người ta hút đi mà! Hút thử coi ngon ra sao mà có người mê dữ vậy.
– Không cho!. Hút đi lát về phòng coi cái mỏ còn dính trên mặt không nhe.
– Ác thấy sợ!…….Biết ác vậy, không thèm lấy chồng. Tự dưng bị người ta quản lý. Không cam!.
– Không cam cũng phải cam!. Gả gà theo gà, gả chó theo chó. Chồng hư thì vợ phải ngoan. Chồng hư mà vợ hư nữa thì ai mà chịu được.
– Trùi…!!! Ở đâu ra cái triết lý ngang hong vậy anh yêu? Thấy vợ ngoan định ăn hiếp hả? Về nhà méc má cho coi.
Đến lúc này thì anh Diễn không thể, không bật cười ra tiếng. Sự cố gắng kìm lại cho bớt mất lịch sự, đã làm cho tiếng cười bị vở thành âm thanh giống như ụng nước đang sôi.
– Cái này anh hai không có dạy nó nhe Lâm. Nó học ở đâu đó của ai cách dạy vợ như vậy. Anh không chịu trách nhiệm ở lĩnh vực này.
– Em nghĩ lụm ở thùng rác nào thì có. Xí! Cái mặt khó ưa.
Lâm ghè vào mặt người yêu:
– Khó ưa hả? Nhớ đi. Tối nay về phòng sẽ bị lột trần truồng, cho ngủ dưới đất.
– Chịu nổi hong? Lột trần truồng nằm đó, có người chảy nước miếng vì thèm. Dưới lại, biết đâu còn bị lên máu nữa đó…ha…ha…ha…
Mặt anh Diễn đỏ bừng, thay vì người bị đỏ mặt là Vinh mới phải. Vậy mà chàng vẫn tỉnh bơ.
– Nói đi thì phải nói lại nhe vợ yêu. Em nhịn với chồng này được sao? Có người nằm yên mới sợ. Bạch Cốt Tinh chuyên ăn thịt sống, nhai người ta muốn nhừ xương lại chịu nằm yên à?
– Hè…hè…hè….Có vợ như vậy còn đòi gì nữa? Vừa đẹp người lại đẹp nết nữa còn gì.
– Anh hai…. cứu em! Vậy mà cũng nói được.