Những Cú Nắc Sung Sướng - Chương 14
Vinh bóp nhẹ tay vợ:
– Để dịp khác anh dắt em đi, sẽ tha hồ cho bà xả ngắm cảnh đẹp.
Lâm ngã người xuống ghế, chui vào lòng Vinh, đặt đầu nơi hạ bộ của chồng mà gối. Cách gối đầu độc chiêu của vợ khiến thằng nhỏ của Vinh trở mình lớn lên, đẩy cộm cái đầu Lâm lên một khoảng. Lâm cười khoang khoái, xoay đầu xuống, úp mặt ngay thằng nhỏ mà ngửi. Vinh gần như đứng hình trước sức mạnh của đôi môi, đang cố ngoạm qua cả lớp vải quần. Lâm dùng hàm răng cắn nhẹ vào đầu thằng nhỏ của chồng, khiến Vinh bậm môi lại tận hưởng cảm giác.
Vinh cuối xuống cắn vào tai vợ nói nhỏ:
– Một con chuột hơn 60 kg đang mê mẩn gậm hàng.
Lâm ngước lên nhìn chồng với nụ cười đầy yêu thương và khiêu khích. Tuổi trẻ hừng hực, đụng chạm nhau là thèm muốn. Huống chi là tình yêu đang ngụ giữa hai cơ thể tràn trề nhựa sống. Buông nhau ra lại thèm nhau hơn nữa. Thức ăn của tình yêu chính là một phần hương thơm nơi cơ thể của hai người. Họ ngửi nhau không chán, ngửi đến mụ mị, ngửi đến dại khờ, cũng vẫn không thỏa mãn những thèm muốn lẫn nhau.
Lâm buông Vinh ra, dừng lại, kích như vậy đủ để chồng hứng tình để đêm về quần nhau trong tả tơi, chết mệt. Vinh đỡ vợ trong tay, Lâm ngồi lại ngay ngắn như không có việc gì, vẫn tư thế đạo mạo, trong sáng. Lâm ngồi thẳng người, nhưng có một thứ không thẳng, đó là cánh tay. Một cánh tay đang vượt qua ranh giới của chổ ngồi, vẫn đang nắm lấy bộ phận quan trọng của chồng không chịu nhả. Lâm tiếp tục mò mẫm cái khối lù lù trong quần của Vinh. Nó to và căng đầy, có một cái vật hình khối vắt ngang sồ sộ, thấy rõ cã rãnh của đầu khất. Lâm đưa các ngón tay, vuốt nhẹ theo cái rãnh đang hằn rỏ trên vải quần. Một vũng chất nhờn ướt nhẹp đọng lại, không biết là do nước bọt của Lâm chảy ra, hay là nước dịch được rỉ ra từ cặc của Vinh.
Vinh bóp mạnh lấy tay vợ, thì thào nhỏ:
– Anh chịu hết nổi rồi….muốn nổ đầu cặc luôn. Em ác quá đi bà xã! Tức cặc quá đi!….
– Để tối nay em bù cho hé!
Vinh cười với vợ, gật đầu nhẹ đồng ý. Lâm lấy tay vỗ nhẹ lên cái khối to lù lù đó nói âu yếm:
– Ngủ ngoan đi cưng, tối chị sẽ đền bù cho nhe. Đền bù mãi sau này cho cưng luôn hé!
Vinh tức cười với cách cư xử của vợ. Càng ngày Lâm càng đáng yêu làm sao. Một người vợ mà chàng gay nào cũng muốn có được.
Hơn 4 giờ chiều thì xe đến đèo Hải Vân, như lời anh Diễn chọn, Tường cho xe rẻ qua hầm chui. Một đường hầm rất đẹp và hiện đại, đèn sáng vàng rực, xe từ từ rẻ vào hầm. Từng đoàn xe nối nhau với một vận tốc không đổi chạy miết. Ánh sáng từ từ xuất hiện, nhỏ rồi lớn dần khi xe đến càng gần hơn. Màu xanh của núi rừng lại xuất hiện trở lại trong tầm mắt. Nơi đây dân cư thưa thớt, chỉ thấy màu xanh của rừng núi phủ đầy hai bên đường. Chạy được vài mươi cây số thì chiều buông xuống hẳn, cảnh vật tối dần, nhưng xa xa lại thấy ánh sáng của đô thị hắt lên không trung một màu vàng nhè nhẹ.
– Đến Huế rồi!
Thằng Beny vui khi sắp được đến Huế, được nghỉ ngơi sau mấy giờ ngồi xe liên tục. Đương quay qua anh Diễn hỏi:
– Mệt không?
Anh Diễn lắc đầu:
– Không bị mệt vì đường xa, mà bị mệt vì có người bên dưới quậy quá!.
Đương cười thành tiếng. Trong khi Vinh và Lâm nhìn nhau đứng phim.
– Chết cha! Bị nghe hết rồi, bị học nghề hết rồi!
Vinh cảm thán, con Lâm thì đỏ mặt lúng túng, nhìn ra ngoài cửa kính như giả nai.
Anh Diễn xoa dịu tình hình:
– Ai cũng vậy mà, có gì đâu mà mắc cở!. Có điều ngồi nghe chịu… hỏng… có…. nổi….
Chữ ” chịu hỏng có nổi ” được anh Diễn kéo dài và nhão, khiến cả Lâm và Vinh cùng với Đương được phen cười thật vui.
Beny nghe lóm, nhưng không hiểu ất giáp là gì, đưa mắt xuống nhìn tò mò. Nhìn cái mặt ngu ngu ra chiều không hiểu của nó làm cho bốn người lại càng muốn cười thêm nữa, không kiểm soát được, chảy cả nuớc mắt.
Xe tiến vào phố Huế, cảnh phố phường tấp nập lại trở về trong con mắt. Anh Diễn hỏi mọi người:
– Mấy đứa muốn ăn chi, nói đi để biết ở mô mà ghé.
Tất cả nhìn nhau, không phải để hội ý, mà là bất ngờ vì anh Diễn đang đùa theo giọng Huế.
Đương cũng đùa:
– Ai răng em rứa.
Bây giờ là vợ chồng Vinh thua, không hiểu được Đương đang nói gì luôn. Nhìn anh Diễn nhờ giải thích.
– Nghĩa là ai sao em vậy đó. Hai đứa lúa dễ sợ. Chỉ có giỏi một thứ thôi!.
Lại bồi thêm một phát đứng người. Nhưng có lẽ hiểu nhau, nên tất cả đều cười vui. Riêng Lâm không còn thấy bị quê với anh Diễn nữa.
Beny lên tiếng đề nghị trước:
– Ra Huế thì ăn bún bò Huế trước đi.
Đương cũng đồng ý:
– Mấy chổ đó cũng có bán bánh bột lọc, bánh bèo nữa, nếu có món nào khác thì chọn thêm.
Thằng Beny giở quẻ ra trò quỷ quái của nó:
– Em không thích bánh bèo. Ứ, em không thích bánh bèo…
Anh Diễn lượm ngay cái nùi giấy vệ sinh đã qua sử dụng, chọi vào mặt thằng Beny. Ai cũng cười với cái trò ỏng ẹo của nó. Anh Diễn chửi:
– Cái thằng mất nết! Một lát cho mầy ăn bánh bèo đến ngập mắt luôn cho biết.
Nó đẩy người nói tiếp:
– Sỉ nhục người, còn bắt ép người ăn bánh bèo. Ăn bánh bèo thà chết còn hơn. hư..hư..hư…
Đúng là cái thằng nhóc lắm chiêu nhưng lại dễ thương. Những thằng mới lớn là những tâm hồn rất cởi mở và rất thoáng. Đi đến đâu cũng là niềm vui và sức sống cho mọi người.
Anh Tường không biết có hiểu gì không, nhưng chỉ thấy anh ta cười theo mỗi khi có niềm vui rộn rã.
Xe lướt chậm chậm qua những dãy quán trong nội thành. Anh Diễn có kinh nghiệm ăn uống nên chỉ cho Tường tài xế ghé vào một quán rất đông khách.
– Anh ghé vào quán đó đi, chổ nào khách đông thì phần lớn là quán ngon.
Tường cho xe tấp vào để mọi người xuống trước, rồi đi tìm chổ đậu. Năm người vừa bước xuống xe, thì mọi ánh mắt trong quán đều hướng về nhìn. Nói không ngoa thì ai cũng là trai đẹp, chỉ trội hơn nhau mà thôi. Nhưng điểm sáng rực bắt mắt là sự sang trọng. Lúc này mọi người trong nhóm mới cảm nhận được là đang bị số đông nhìn.
Một cô phục vụ bước lại chào, miệng cứ cười suốt, và hỏi:
– Mấy anh ăn chi?
Mấy cô phục vụ khác thì cứ lóng ngóng nhìn trộm.
Anh Diễn nhìn thấy tấm menu to treo trên tường thì chỉ vào hỏi mọi người:
– Mấy đứa ăn gì thì nhìn vào đó gọi đi.
Giọng của anh Diễn làm mọi người trong quán nhận ra ngay là khách du lịch từ Sài Gòn ra. Mấy thằng con trai trẻ măng sáng loáng, ai cũng phải ưa nhìn.
Lướt xuống, lướt lên cái menu to đùng, mọi người cùng quyết định ăn bún bò, vừa có nước súp nóng vừa dễ ăn hơn hết. Hội ý xong, mà cô phục vụ vẫn cứ cười. Anh Diễn nói gọn:
– Sáu tô bún bò đi em, đặc biệt nhe!
Tường cũng vừa vào tới, anh Diễn hỏi thêm:
– Đứa nào ăn gì thêm thì ăn nhe, có mấy loại bánh hồi nãy thằng Đương nói kìa. Còn bánh bèo thì dành riêng cho thằng Beny.
– Hỏng chịu, em không thích bánh bèo….
Anh Diễn vừa cười, vừa trợn mắt ra hiệu cho nó không được giỡn, kẻo lộ tẩy. Beny biết chuyện, nên dừng lại, cuối xuống chũm chỉm cười.
Chứ cầu Trường Tiền sáu vai mười hai nhịp.
Vì thương nhau rồi xin kịp về mau.
À ơi ơi à! Kẻo rồi mai tê bóng xế qua cầu.
Thì bạn còn thương bạn chứ biết gởi …
….Gởi sầu về nơi mô….à ơi….ơi….
Cái trầm buồn của Huế có ở ngay cả trong không khí để thở, trong màu xanh của cây cỏ, trong những giọt mưa sớm bất chợt cũng buồn. Không biết vì sao Huế lại trầm buồn đến như vậy. Có phải vì tình yêu của con sông Hương thùy mị dịu dàng, được ôm trong lòng của những dãy núi tuy không cao nhưng lại đẹp và thơ mộng vô cùng. Chính tình yêu của sông và núi đã làm nên Huế nhẹ nhàng sâu lắng và trầm tư đến nao lòng.
Đi dạo trong cái nắng quá trưa, được che phủ dưới những tán cây khổng lồ của Lăng Tự Đức, Lâm không thấy nóng, mà thấy không gian như đang đọng lại đậm đặc. Từng khối đá, từng bức tường như im lặng theo thời gian, không nói nhưng lại thở cùng đất trời. Từng bóng người chậm rãi đi trong cái cổ kính, sờ mó từng chút như đang được nghe hay được chạm vào cái quá khứ, vẫn đang diễn ra âm thầm trong từng khối kiến trúc biết thở.
Một chàng trai, có lẽ không phải là người bản địa. Tay cầm một cái máy ảnh nghệ thuật, lưng đeo túi rất phong trần, đẹp đến ngây người, đang dạo bước và chụp ảnh cho riêng mình. Từ xa Lâm đã thấy, người con trai ấy bước lại mỗi lúc một gần, và đang nhìn Lâm một cách thu hút. Bắt chợt mắt chạm nhau, tim Lâm như đang gỏ trống. Đôi mắt Lâm không thể nào tránh được ánh nhìn, nó quá quyến rủ. Trời sanh con người, chỉ có một khuôn mặt đơn giản với hai mắt, mũi, miệng, tai và các phần phụ tô điểm mà sao đẹp không thể tả. Chỉ có bao nhiêu thứ thôi sao lại hút chết được người khi lỡ đưa mắt nhìn phải. Đôi mắt Lâm bối rối, nhưng không thể rời ánh nhìn. Người đó định tiến lại gần Lâm, thì chợt khựng người vì bắt gặp đôi mắt của Vinh đang trừng trừng đỏ quạch. Cả Lâm và người kia cùng lúng túng. Nhẹ nhàng, chàng trai ấy bước lui và lách người theo hướng khác, bước đi trong sự tiếc nuối.
Lâm thoát được mê hồn, thì bắt gặp ngay gương mặt đằng đằng của Vinh, khiến Lâm bối rối không thể mở được lời nào. Im lặng bước đi như cả hai đang bị ma lạnh nhập phải, Vinh bước trước, Lâm bước sau, như câu hát ” nhớ khi xưa là nhau chung một đường kẻ trước người sau…”.
Được một lúc, Vinh dừng lại, đợi cho bước chân Lâm bằng với chồng thì bước tiếp. Lúc này anh mới thỏ thẻ cùng vợ:
– Bà xã không được nhìn trai nữa nhe hong!. Từ rày về sau, không được đi một mình, không được uống bia một mình, nếu không có ông xã bên cạnh. Em mà uống bia vào, say một chút là không con giữ mình được đâu, quên mất lúc đó là ai…Trời ơi, chỉ nghĩ đến đó mà anh đã muốn phát điên lên rồi nè.
Lâm vẫn im lặng. Vinh nói tiếp:
– Em là tình yêu mà anh yêu nhất từ trước đến nay, chưa bao giờ anh yêu đến như vậy. Em là sự sống của anh, anh sẽ không cho em phút giây nào rời khỏi anh đâu.
– Nhưng em có cuộc sống sinh hoạt của em, em còn bạn bè, còn giao tiếp xã hội. Làm thế nào, khi bất cứ chuyện gì anh cũng bên cạnh em, kiểm soát em, làm sao em có thể thoải mái mà đi đâu đó. Hay ngay khi người ta nhìn vào, luôn thấy anh và em dính nhau không rời, em phải nói sao để giải thích?.
– Em không cần phải giải thích với ai cả, kệ họ. Họ nghĩ gì là chuyện của họ. Anh chỉ cần bảo vệ vợ anh, giữ lấy em thôi.
– Nhưng tại sao anh phải sợ những điều đó, trong khi anh thừa biết em như thế nào mà. Thời gian qua không đủ để anh hiều em và tin em sao?
– Anh biết! Nhưng mà vì vợ anh rất đẹp, không thể cấm người ta có ý gì khi nhìn thấy em. Cũng như khi nãy đó, sờ sờ đó. Em thấy rồi mà.
Bất chợt Lâm tự hỏi, không biết Vinh có nhìn thấy ánh nhìn của Lâm khi nãy không, có suy nghĩ gì không. Vì Lâm biết, cả Lâm và người con trai kia đều không có lỗi, lỗi do chính tạo hóa đã tạo chi con người có tình, có sắc. Cái tình, cái sắc luôn ngự ở bên trong mỗi con người, chỉ hơn nhau do trái tim biết đập đúng lúc, không sai nhịp. Nhưng mà làm sao điều khiển được đây, khi mà bản năng mê say cái đẹp nó quá mạnh mẽ trong góc tối của tâm hồn. Khi mà một nụ cười, ánh mắt, hay một khuôn mặt đẹp, đến nổi khó mà cưỡng lại được tiếng gọi của cái góc tối vô hình nhưng lại quá mạnh mẽ kia.
Lâm im lặng trước những lời của Vinh, những suy nghĩ khiến Lâm hiểu phần nào nổi sợ của người yêu. Lâm nhẹ nhàng bước bên chồng, như một kẻ ngoan đạo tin yêu lời của Chúa.
– Em xin lỗi, anh muốn sao cũng được. Nhưng đừng khó với vợ quá đó nhe, em bỏ đói thằng nhóc của anh gáng chịu!.
– Dám hong! Bỏ đói được hong? Hiếp dâm cho em biết. Mà sợ gì ta! Bỏ đói tui, cũng có người bị đói vậy, rồi ai đè ai trước chưa biết à!.
– Được cái ăn hiếp vợ!.
Vinh vội liếc nhìn xung quanh rồi nắm lấy tay vợ.
– Anh yêu em! Yêu..Yêu nhiều lắm em biết không? Hỏng biết sao anh yêu em nhiều đến vậy, trong khi anh đâu có tệ, cũng là đam mê hừng hực của nhiều thằng lắm chứ bộ. Thiệt hỏng biết, vì sao hồn đã sa vào đôi mắt của ai…
– Trời ! Xài thơ nữa chứ. Cái miệng anh cũng ghê lắm, chim đang bay trên trời, nghe được cũng gãy cánh rơi xuống mất.
– Thì đó, có một con chim đang đi chứ không bay được nè. Bị anh bẽ cánh rồi, sao bay đựơc nữa.
– Gì mà chim, người ta có cu đàng hoàn, làm gì có chim mà kêu là chim.
– Sao không có, hỏng có chim sao anh chơi đuợc? Chim số một, hơn cả những con chim bình thường nhiều. Chim cu có đủ hết…hehehe…
Vinh thì cười khoái trước những câu nói, còn Lâm thì liếc nhìn chồng thấy ghét, nhưng lại ghét vì yêu.
Bước được một khoảng thì cả hai tiến đến trước một tấm bia mộ. Trên tấm bia ấy chỉ toàn là tiếng nho, khiến cả hai không biết nghĩa là gì, và bia mộ đó là của ai.
Lâm quay qua nhìn xung quanh, thì bắt gặp một biển nhỏ đề chú thích ” Mộ vua Tự Đức và mộ, miếu thờ các hoàng hậu của vua”. Một nổi xúc động chợt dâng trào trước sự giản dị và yên lặng của người đã chết, một vị vua của một đất nước.
Xung quanh là màu xanh của cỏ, của những tán lá hoa sứ che mát khu mộ. Những bông hoa sứ trắng và hồng thay nhau rụng khắp nơi quanh ngôi mộ, như tặng cùng người đã chết. Lâm lặng nhìn, thời gian sao nghiệt ngã với con người, tất cả rồi cũng mất đi theo thời gian biến đổi. Dù ở đỉnh của hạnh phúc hay vinh quang, dù đẹp như thế nào, cũng không thể giữ mãi được. Họ cũng đã sống, đã từng yêu đương, vui buồn cùng cuộc đời ngắn ngủi này. Họ cũng đã từng muốn níu lấy tất cả không muốn mất đi hay không muốn trôi theo dòng thời gian biến đổi không dừng kia, nhưng nào có giữ được gì?. Ai rồi cũng phải một lần ra đi mãi không về.
Bất chợt Lâm khóc, nước mắt tuông chảy, khiến Vinh lúng túng không hiểu chuyện gì, vội lấy tay lau cho vợ. Lâm vừa khóc vừa cười.
– Có khăn không chịu lấy, lấy tay quẹt tùm lum, lỡ mà bị nổi mụn là đền anh đó. Ở dơ thấy sợ!
– Tại quên chứ bộ!. Nổi mụn thì cũng của anh chứ của ai? Anh kê miệng hút là biến mất hết. Hút đến cái gì nữa kìa, chứ mấy cái mụn nhằm gì anh.
– Cái đó thì hay lắm!. Biết tài ông xã rồi. Đứng trước mộ người đã khuất mà nói bậy không à.
– He..he..he…Thứ lỗi…thứ lỗi..!…!…! .Nhưng họ nghe thì họ cũng sẽ cười vui thôi, vì khi còn sống họ cũng có nói những lời yêu đương chứ bộ. Đâu phải chỉ có anh.
– Thiệt là cái miệng dẻo hết biết. Về phòng tối nay biết tay em!
Vinh cười hạnh phúc với vợ. Cả hai bước đi trong cái nắng đã bắt đầu về chiều. Những tia nắng yếu ớt rơi trên những đám cỏ lưa thưa và trên những chiếc lá úa rời cành nằm lát đát. Mặt nước trong hồ lăng tăng theo từng cơn gió, những chiếc lá sen bản bự xòe ra như những chiếc nón của các cô gái Quan Họ đưa tình. Vài đóa hoa sen đã nở, rơi trên mặt hồ những cánh hoa tim tím hồng như những chiếc thuyền con bé xíu, lướt đi theo những cơn gió thổi không định hướng.