NHỮNG CHÀNG TRAI NÔNG THÔN - Chương 22
Hết mùa đông sẽ là đầu xuân. Hòa cố gắng nhanh chóng hoàn thành dự án cuối cùng, ra khỏi nhà vẫn không quên để lại tiền và lời nhắn nó vào thành phố gặp Duy họp nhóm, gồm có Duy, Thụy, Phong và chị Đại. Đây cũng để cho mấy anh yên tâm, họp mặt đều là bằng hữu cả thôi.
Năm ông này hình như có ác cảm kỳ dị với thế giới bên ngoài hay sao ấy. Có thể là do lo lắng một ngày nào đó Hòa lại thấy sinh hoạt ở thành phố hiện đại tiện nghi hơn rồi ra đi chăng? Kỳ thật không có như mấy anh nghĩ đâu, nó đã sớm không thể ly khai mấy anh rồi mà.
Hòa thật sự là quá cẩu thả! Ra khỏi nhà mà quên không xem hoàng lịch!!! Lần tới ngoài việc phải xem hoàng lịch, nó còn phải thắp hương cầu cha mẹ phù hộ nữa kìa!!! Cư nhiên ở trong này mà lại gặp tên sở khanh ấy!!
Toilet quán bar tuyệt đối là nơi chuyện cẩu huyết gì cũng có thể phát sinh được. Hòa con mẹ nó còn cố ý nói với bọn Duy nơi này là địa phương rất khó có thể gặp tên sở khanh kia, thế mà vẫn chạm mặt…
Đời thật chẳng có cái đệch gì là chắc chắn cả…
Bất quá, hoàn hảo là nó tiểu xong liền lập tức phắn, nếu không quần xi-líp mà bị lột xuống thì chẳng biết cái rắm gì sẽ đến nữa đây.
Vừa ra liền thấy tên chết tiệt kia ngênh nghênh ngang ngang tiến lại, đầu tiên không ngừng lải nhải năm đó bọn họ thật đẹp đôi biết bao, tiếp theo lại nói trước kia hắn thật ngu ngốc, có mắt như mù mới buông bỏ Hòa, mấy tháng nay không ngừng nhớ đến nó, một đống rồi một đống…
– ANH NGHE NÓI EM ĐANG Ở TRÊN NÚI CÙNG MỘT ĐÁM NÔNG DÂN PHẢI KHÔNG? ANH BIẾT LÀ ANH KHIẾN CHO EM THƯƠNG TÂM KHỔ SỞ, NHƯNG CŨNG KHÔNG THỂ HẠ MÌNH…
Mẹ ôi! Nghe thấy mấy lời này cơn tức của Hòa liền một đường bùng phát thành cơn bão:
– ÔNG ĐÂY CÓ CÙNG MỘT CHỖ VỚI CON CHÓ ĐI CHĂNG NỮA CŨNG KHÔNG PHẢI CHUYỆN CỦA ANH! NGƯỜI TA SO VỚI ANH CÒN SUNG SỨC HƠN GẤP BỘI ĐẤY!!!
Chuyện Hòa và năm anh em họ Lâm ít nhiều Duy cũng biết, nhưng người bên ngoài thì chỉ nghe phong phanh là năm người đàn ông, chưa nói là năm…
Hòa không kiên nhẫn đẩy hắn vào tường rồi bước ra cửa. Tên khốn nạn ấy lại muốn xông lên động thủ động cước, nó liền giật phắt cánh tay ra khỏi bàn tay của hắn.
Tám phần là do Hòa lâu quá không trở về nên bọn Duy đi tìm, hai gã bạn hắn đứng bên ngoài chờ thấy Hòa đi ra, đôi bên trước tiên liền mắng chửi nhau xối xả, sau rồi chẳng biết sao mà xắn áo nhào vào đánh lộn.
Chờ bọn Duy đến được toilet, Hòa với tên sở khanh kia trên mặt trên người đã sớm vệt đen vệt đỏ.
Vừa nhìn thấy cảnh này, tất cả liền xà quần một đoàn, giống như càng đánh càng hăng máu gà, nóng máu không thôi!
Thế là tình huống ba chọi năm xuất hiện.
Rồi tiếp theo là kéo đuôi nhau vào đồn cảnh sát…
So với bầm tím trên mặt người bọn Hòa, đối phương có vẻ đỡ chật vật hơn nhiều.
Nhà chị Đại mở võ quán, tuy bọn hắn đánh người toàn chọn những chỗ tuy không làm nổi rõ vết thương nhưng chỗ nào bị xơi một quả là siêu đau.
Duy với Thụy vốn khỏe mạnh, thế mà ngay cả cước đều bị chặn lại, lão Phong lại càng tinh lực hơn, miệng cũng há đớp bọn chúng. Răng lão ta còn sắc mới khỏe lắm, Hòa nghĩ cẩu so ra còn kém lão ta nhiều. Thật sự uổng phí cho một cơ thể như thế!
Chờ đến khi làm xong bản tường trình rồi được thả ra, Hòa mới nhớ cả người đầy thương tích thế này làm sao mà giải thích với mấy anh được a!!!!
Ôm đầu rên rỉ vài tiếng, còn dọa bọn Duy tưởng nó bị thương ở đầu.
Ngẩng cổ, Hòa đứng lên gào rú với bọn Duy về chuyện này, cuối cùng quyết định gọi đến thôn nhỏ nhờ ông Trương nhắn với mấy anh, nói là dự án của nó phải thay đổi đôi chút, vài ngày nữa mới về nhà được.
Lúc về còn phải mua biếu ông ấy hai gói thuốc lá cám ơn đã nhờ chuyển lời nữa, càng nghĩ càng muốn phát hỏa…
Ở nhà Duy khoảng ba ngày, để cho chị Đại thoa rượu thuốc gia truyền cho, mấy vết tím ấy mới bớt đi, chỉ còn mờ mờ mà thôi.
Ngày thứ tư, tôi vội vã trở về thôn, bằng không năm người trong nhà phát điên rồi không cho nó quay lại mất thôi.
Trước khi đi, Thụy còn lo lắng giúp nó phủ ít phấn để che lại, mong rằng mấy anh đừng có tinh mắt quá…