Summary
Năm đầu đại học.
Những cơn gió đầu mùa đang quần vũ ở mảnh đất này. Lạnh, lạnh lắm. Một vài con chim cố tránh những cơn gió ngược chiều, chúng nó đang cố về phương nam. Phương nam ư? Liệu rằng phương nam có trốn được cái lạnh này không nhỉ?
Một chiếc là sao bay bay trong đợt gió lạnh. Thế là một chiếc lá đã về đất. Còn con người nơi đây. Liệu có sống mãi ở nơi này. Phong nhìn chiếc lá “chiếc lá này thật hạnh phúc”. Sáng nay Phong mới nhận được giấy báo nhập học, đại học đang mở ra trước mặt cậu rộng hơn hết thẩy những gì mà cậu hằng hi vọng. Một ngôi trường đại học phương nam. Xa quê, đúng rồi cậu phải xa cái thành phố mà mỗi mùa đông là mỗi mùa len trâu này để đi về một nơi khác, để thời gian và không gian xoá nhoà hết những vết nhơ, những tiếng khóc thầm, những cái ánh mắt cam chịu của cậu. Cậu cần ra đi.
Sáng hôm sau, trời đã bớt lạnh. Phong đã chuẩn bị mọi thứ từ tối qua. Cậu muốn càng nhanh càng tốt rời khỏi nơi này. Cậu muốn ngôi trường cấp 3 kia lùi vào dĩ vãng, cậu muốn cây cầu đầy kỉ niệm kia mãi chỉ còn là kỉ niệm. Cậu muốn quên một bóng hình, một người đã lừa dối cậu. Chẳng dễ dàng gì, nhưng mà còn hơn là ngồi đây mà đau đớn với những kỉ niệm đã qua. Cậu quyết tâm rồi. Hôm nay và ngày mai phải khác với hôm qua.
Câu chuyện mà tôi định kể là về Phong, một cậu bé như chúng ta…