Nhật ký sinh viên - Chương 22
Chap22: Đêm không lạnh
11h đêm, mình đến với thằng Lâm. Mình đoán nó ngủ rồi. Nhưng mà mình vẫn muốn đến. Nó đã chọn con người của mình chứ không phải gương mặt, thế nên chẳng có cớ gì mà mình phải đeo cái bộ mặt nạ kia làm gì hết. Có lẽ sẽ chẳng có nhiều dịp để đeo lại nó nữa đâu.
Đúng là Lâm đang ngủ thật. Đặt cái cà mên cháo gà qua một bên. Thằng Lâm xứng đáng là hot boy thiệt. Sao trước giờ mình không nhận ra nhỉ? Chỉ biết nó là bạn chí cốt của mình mà thôi.
Đặt đôi môi lên má nó. Y như kiểu nó đã làm với mình trong công viên. Hắn giật mình tỉnh giấc. Chà chà thì ra đây là kiểu gọi hắn dậy nhanh nhất đây mà, giờ thì em đã biết ròi nha.
-Cậu, cậu làm gì ở đây thế?
Hắn còn ngượng đỏ chín cả mặt, có lẽ hắn vẫn chưa nhận ra thằng bí thở của hắn đâu.
-Đừng có mà cằn nhằn, chỉ là tao đòi nợ của mày thôi. Há mồm ra tao đút cháo cho mà ăn, cháo gà, đúng món khoái khẩu của mày rồi nhá.
Hắn câm như hến, mở miệng ra như một con rô bốt. Tội nghiệp. Có lẽ hắn vẫn chưa nhận ra đây mà, còn chơi một tí nữa là đủ ròi.
-Ai, ai nấu món cháo này thế? Mà sao cậu biết tôi thích ăn cháo gà.
Giờ thì hết vui mất rồi, thằng này ngu như lợn ý, không nói khéo nó không nhận ra quá.
-Mày nói nghe vui như Tết. Tao nấu chưa ai nấu nữa? Ngày nào cũng mè nheo đòi ăn cháo gà, giờ người ta nấu cho rồi còn chê.
Hắn cứng người, hình như vẫn chưa hiểu. Phải tiếp tục khai hoá thêm cho hắn mới được:
-Hai bộ sách chiến tranh và hoà bình vẫn còn ở nhà tao, khỏi nhanh nhanh tao với mày mang đi bán bớt một bộ.
Giờ thì có vẻ hắn đã hiểu. Hắn ôm chầm lấy mình. Mình là người chứ có phải là gấu bông đâu mà hắn ôm kinh thế:
-Thôi bỏ ra nào mày. Mày có định ăn cháo không hả?
-Tao không bỏ. Tội gì tao bỏ. Tao còn được ăn cháo cả đời chứ có riêng gì hôm nay tội gì tao bỏ ra.
Dù biết với 2 đứa còn có nhiều việc cần tính tới, nhiều chông gai khó khăn cần vượt qua. Nhưng mà thôi kệ. Mình có hắn là đủ rồi.