Nhật Ký Của Nam Cảnh Sát Đẹp Trai - Chương 2
“Tí tách tí tách. . .”
Thời gian trên chiếc đồng hồ treo tường vẫn thong thả trôi, từng giây từng phút khẽ dịch chuyển. Lúc này đã là sáu giờ năm mươi tối, tính từ khi Đội trưởng Sở bước vào cửa, thực ra mới chỉ trôi qua bốn phần mười tiếng đồng hồ.
Những ký ức kia, chỉ cần thoáng nghĩ đến thôi cũng đã khiến người ta như bị xé nát, đau đớn đến mức không thể quay đầu lại. Giờ đây, bảo anh phải tự mình kể lại từng chi tiết nhỏ, đối với một Sở đội trưởng anh minh thần vũ chẳng khác nào cảnh bị dao cùn cứa vào thịt — từng nhát, từng nhát đều đau buốt đến tận xương. Thế nên, vào lúc này, mỗi giây trôi qua đối với anh đều là sự giày vò khó chịu đựng.
Ước chừng mười phút nữa trôi qua, Tằng Diệc vẫn không nói một lời, cũng chẳng đưa ra ý kiến hay lời an ủi nào.
Đợi đến khi Sở Diệu Dương hơi điều chỉnh lại được tâm trạng, ngẩng đầu lên thì thấy Tằng Diệc đưa qua một ly trà nóng. Anh ta chỉ khẽ gật đầu như trước.
Sở Diệu Dương nhận lấy, uống cạn một hơi. Anh hiểu ý Tằng Diệc — cuối cùng vẫn phải mở lời một lần nữa. Và rồi, những hình ảnh dâm mỹ của đêm hôm đó lại tiếp tục tái hiện…
… … … … … … .
Điền Tam đem hai cái chân to dài khỏe mạnh của Sở Diệu Dương gánh trên vai , không ngừng cố gắng đem trọn con cặc tanh hôi nhét vào trong lỗ lồn căng chịt mơn mởn của Sở Diệu Dương.
Căng chặt, nóng bỏng, nhưng lớp thịt non bao lấy con cặc của Điền Tam tựa như mềm mại trơn truông.
Với tác dụng bôi trơn của tinh trùng của Sở Diệu Dương, Điền Tam thử chậm rãi rút ra một hồi sau đó đâm vào một ít, hoàn thành lần đầu tiên cắm vào nhổ ra!
Điền Tam thoải mái thở dài một hơi. Thân thể của Sở đội trưởng, Điền Tam có hài lòng đến mức nào thì chính là đến mức ấy — không thể chê vào đâu được!
“A. . . Ơ. . . . , lồn em thật chặt a. . . Ơ. . Đụ thật là thoải mái. . Ơ. . Cái mông kẹp chặt anh đây thoải mái chết được. . Ơ . . ư. . .”
Bên dưới, như thể có một thanh lợi kiếm cắm thẳng vào hậu môn của chính mình, bất cứ lúc nào cũng có thể xé toạc anh thành hai mảnh. Cái mông nóng rực, từng đợt từng đợt đau nhói dữ dội dội ngược lên thần kinh.
Đáng sợ nhất là, vị đội trưởng cảnh sát từng không ai sánh nổi này, giờ phút này lại chỉ có thể phát ra những tiếng hừ yếu ớt chẳng khác gì tiếng mèo kêu:
“Ah… a… a…”
Nghe tiếng rên mềm nhũn ấy, Điền Tam như được tiếp thêm kích thích, con cặc bên dưới càng ra sức mạnh bạo hơn.
“A. . Ơ. . Soái ca, lồn của cưng thật chặt, khẳng định vẫn là còn xử nam đi, a?”
Sở Diệu Dương tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác, hoàn toàn không muốn cho Điền Tam bất kỳ phản ứng nào.
Điền Tam nhìn thấy Sở Diệu Dương bị mình bịt mắt bằng chiếc vớ, lại còn bày ra dáng vẻ như trẻ con giận dỗi mà quay đầu làm ngơ, lập tức máu nóng dồn lên.
Đến lúc này mà vẫn chưa ý thức được tình cảnh của mình sao? Xem ra phải cho tên này một bài học để mở mắt ra mới được!
Nghĩ vậy, Điền Tam dồn toàn bộ sức vào đôi chân, kẹp chặt hai bên đùi Sở Diệu Dương, hít sâu một hơi, rồi ngay lập tức thúc mạnh con cặc bên dưới. Nhịp ra vào nhanh và dồn dập như một chiếc máy đóng cọc, từng cú nện vang dội.
Hai trứng dái của Điền Tam nặng nề va vào chỗ giữa đít và gốc cặc Sở Diệu Dương, phát ra những tiếng ba tháp, ba tháp trầm đục mà rõ ràng..
“Ưmm. .. Ưmm. .! Đụ. . ! Để xem mày còn gồng được tới khi nào!. . ư . . ư. .”
“Ưmm. . Mẹ nó thật chặt a. .Để ông cho mày biết thế nào là dữ!! Ưmm. . Đụ chết mày. . Đụ chết mẹ mày luôn!”
Đáng thương thay cho Sở đội trưởng — trước đây chưa từng có ai chạm tới lỗ hậu của anh, vậy mà hôm nay vừa mới bị khai phá, đã lập tức phải chịu cảnh dày vò tàn nhẫn.
Dưới từng đợt cuồng oanh loạn tạc liên tiếp, mồ hôi trên trán anh túa ra không ngừng. Sở Diệu Dương thậm chí có thể cảm nhận rõ rệt, nếu người đàn ông đang cưỡi trên người mình cứ tiếp tục thúc mạnh như vậy, thì cái mông của anh chẳng mấy chốc sẽ bị xé toạc ra mất!
“Đụ! Có phục hay không! Có phục hay không? Để tao xem mày còn cứng được bao lâu!”
Con cặc to lớn của Sở Diệu Dương cũng bị cơn bạo phong tàn phá đến nghiêng ngả, lắc qua lắc lại như tòa cao ốc chao đảo giữa cơn bão, trông vừa bất lực vừa đáng thương.
“Đụ nè! “Mày cứ việc cố chấp với ông đây! Ông không tin hôm nay mà vẫn trị không phục được ngươi!”
Trong lòng Điền Tam dâng lên một cơn khát vọng chinh phục mãnh liệt, thề phải gặm bằng được khối xương cứng này. Hắn nghiến chặt hàm răng, liên tục tăng tốc và gia tăng lực đạo; mỗi cú thúc đều nhấn tận gốc không chút nương tay, mỗi lần rút ra cũng tuyệt đối không hề dịu lại.
Bên trong lỗ lồn non mềm của đội trưởng, những vách thịt mỏng manh không chịu nổi sự hành hạ tàn bạo, bắt đầu rỉ ra những vệt máu mờ. Máu hòa lẫn cùng dịch thể từ sâu bên trong, ở một mức độ nhất định lại tạo thành thứ chất lỏng trơn ướt, khiến mỗi cú thúc vào càng dễ dàng hơn.
“A…!” Sở Diệu Dương cảm thấy cơn đau dữ dội đến mức chỉ muốn bất tỉnh, khốc hình này thực sự quá mức đáng sợ. Anh muốn siết chặt nắm đấm để tung một cú đánh hất văng người đàn ông kia ra, nhưng ngay cả sức để bấu chặt tấm ga giường cũng không còn.
“Đụ! Có phục hay không? Có phục hay không? Ông đây không tin địt mà mày vẫn không phục!”
Điền Tam vừa thở dốc vừa chuẩn bị bắt đầu một đợt tấn công hủy diệt mới. Đúng lúc này, đôi mắt bịt kín của Sở Diệu Dương khẽ mở to hơn, và mặc dù không thốt nên lời, Sở đội trưởng đã vội vàng gật đầu một cái đầy tuyệt vọng.
Điền Tam nhận ra đây là dấu hiệu đầu hàng, lập tức vui mừng như điên. Điền Tam tạm ngừng những cú cắm rút mạnh bạo, dịu dàng vòng tay nắm lấy nam căn của Sở đội trưởng, khẽ xoa nắn từng chút một.
“Phục không?”
Sở Diệu Dương vẫn im lặng, không có động tĩnh.
Điền Tam hung hăng siết lấy nam căn to và thô của anh:
“Còn cứng đầu nữa không hả?”
Cuối cùng, Sở Diệu Dương cũng khẽ gật đầu.
“Ha ha ha! Thế mới tốt chứ! Sớm chịu như vậy thì cưng đã bớt phải nếm bao nhiêu đắng rồi, ha ha! Soái ca, không phải ta nói chứ… làm người thì phải biết lúc nào nên co, lúc nào nên dãn, đúng không?”
Lúc này, Sở Diệu Dương đau đến thấu tim gan, nỗi khuất nhục như muốn nuốt chửng từng chút khí lực cuối cùng. Nhưng anh không thể không thừa nhận — thế yếu không bằng người, phản kháng chỉ vô ích. Trong tình cảnh này, anh chỉ còn chút an ủi là hôm nay mình không mặc cảnh phục như thường ngày, cũng không mang theo giấy tờ hay vật gì có thể bại lộ thân phận cảnh sát.
“Bây giờ anh hỏi cưng nhé… Trước khi gặp anh đây, có phải… đã từng…? Có ai từng đụ vào cái mông của cưng chưa?”
Sở Diệu Dương ban đầu khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Rốt cuộc là có hay không hả?” — Điền Tam vừa vuốt ve con cặc trắng nõn, to và nặng của anh, vừa không kiềm được mà gặng hỏi.
Sở Diệu Dương chỉ có thể nghiến răng, dồn chút sức lực cuối cùng, gằn ra từng chữ:
“Ừ… chưa…”
Mặc dù giọng nói rất nhỏ, gần như chỉ đủ để hai người nghe thấy, nhưng hai từ này, khi thoát ra từ miệng Sở Diệu Dương, lại trở thành minh chứng xác thực cho phán đoán trước đó của Điền Tam, khiến hắn vô cùng đắc ý.
Điền Tam phấn khích, một tay dịu dàng chơi đùa nơi đầu khấc nhạy cảm của Sở đội trưởng, nửa người dưới thì bắt đầu chậm rãi dồn sức. Điền Tam nhẹ nhàng đẩy về phía lỗ lồn đang căng chặt, đầu khấc trơn ướt khẽ miết lên từng vách thịt mềm mại bên trong, như cố ý trêu chọc, quấy rối từng tấc một.
Đối với Sở Diệu Dương — người vừa mới trải qua trận cuồng oanh mãnh liệt — thì lúc này, sự ôn nhu đùa bỡn quả nhiên dễ chịu hơn nhiều so với việc tiếp tục bị tấn công thô bạo.
Anh thậm chí xấu hổ đến mức khẽ thở dài, như thể gã đàn ông vừa cưỡng bức mình lại đang… an ủi mình vậy.
Điền Tam thấy soái ca khẽ thở ra, dáng vẻ nhu mì, thì không khỏi cười thầm.
“Sớm ngoan ngoãn thế này có phải tốt hơn không? Nhìn xem, anh ôn nhu như vậy, chẳng phải em cũng thấy hưởng thụ à? Hử?”
Vừa nói, hắn vừa nắm lấy cặp trứng dái to, nhiều lông của Sở Diệu Dương, khẽ bóp một chút, chứa đầy sự uy hiếp.
Sở Diệu Dương khựng lại trong giây lát, rồi vội gật đầu, từ cổ họng bật ra một tiếng khẽ: “Ừ…”
Điền Tam hài lòng gật đầu, con cặc phía dưới bắt đầu nhẹ nhàng cắm vào, rút ra, giữ nhịp chậm rãi.
Thực ra, ngay từ khi cởi quần của Sở Diệu Dương và nhìn thấy con cặc trắng nõn, to dài, rồi sau đó quan sát kỹ lỗ lồn mềm mịn kia, hắn đã gần như chắc chắn đây là một xử nam.
Tình dục vốn là con dao hai lưỡi. Dù là đàn ông bằng sắt, cứng rắn đến đâu, nếu lần đầu nếm trải mùi vị này, cũng khó mà chịu đựng nổi sự hòa trộn phức tạp giữa khoái cảm và nhục nhã.
Đừng nhìn lúc đầu Sở Diệu Dương còn tỏ ra ý chí kiên định, không chịu dao động — ai bảo anh lại là xử nam chứ? Đối phó với xử nam, thanh kiếm mang tên “tình dục” thậm chí còn hữu hiệu hơn cả cực hình.
Và giờ thì sao? Vị cảnh sát mạnh mẽ, thà chết chứ không chịu khuất phục ban nãy, chẳng phải cũng đã phải cúi đầu rồi sao.
Nửa người dưới của Điền Tam theo nhịp khi nhanh khi chậm.
Tay hắn vẫn dịu dàng đùa bỡn, khiến con cặc của Sở Diệu Dương lần nữa cứng lên.
Không trách Điền Tam mê mẩn như vậy — con cặc của Sở đội trưởng thực sự vừa gợi cảm vừa đẹp: thân cặc trắng như ngọc, vì cương cứng mà nổi lên những đường gân tím mảnh, đầu khấc mũm mĩm, trơn bóng, thỉnh thoảng ở miệng sáo rỉ ra những giọt dịch trong suốt. Hai quả trứng dái tròn đầy, nặng tay như cặp tạ mini, nằm gọn trong bàn tay Điền Tam, đùa nghịch rất vừa ý.
“Soái ca, cây súng này của cưng vừa to vừa gợi cảm, sờ thì lại thích tay… Gần đây tự vuốt qua chưa?”
Sở Diệu Dương lắc đầu. Trước kia anh cũng từng làm, dù sao anh là trai thẳng, chứ không phải hòa thượng trong chùa, nhưng gần đây gia đình gặp biến cố, anh hoàn toàn không có tâm trí cho chuyện đó.
“Ồ? Lần gần nhất mày tự sục cặc là khi nào?”
Sở Diệu Dương không muốn trả lời câu hỏi riêng tư đó. Nhưng Điền Tam nhanh chóng nhận ra thái độ của anh, liền dùng một hành động mạnh mẽ khiến Sở Diệu Dương đau đến nhíu mày, rồi vội gật đầu xin thêm thời gian.
“Lúc nào?”
“Nửa… tháng…” – Dưới tác dụng của thuốc, Sở Diệu Dương chỉ có thể miễn cưỡng thốt ra.
Điền Tam gật gù: “Nửa tháng à, vậy thì tốt. Xem ra vẫn còn đủ tinh trùng, không gấp, tối nay chúng ta có nhiều thời gian, anh đây bảo đảm chơi em một lần khiền cưng sung sướng nhất từ trước đến giờ.”
Điền Tam điều chỉnh tư thế một hồi , kéo qua một cái gối tới đệm cho phần hông của Sở Diệu Dương nâng lên, đem lồn của Sở Diệu Dương đệm thật cao.
Điền Tam lần nữa bắt đầu phát lực, nhưng không làm một cách tùy tiện hay thô bạo, mà có chủ ý điều chỉnh nhịp độ, lúc sâu lúc nông. Đụ lồn của Sở Diệu Dương một hồi, Điền Tam nhất thời sướng đến vui vẻ.
“Ưmm. . Ưmm. . A. . . Thật sâu a. . Ơ.. . a. . . .”
Mặc dù, Điền Tam điều chỉnh sức lực ôn nhu không ít, nhịp đụ cũng chậm và nhẹ dàng hơn, nhưng Sở Diệu Dương vẫn như cũ không cách nào thích ứng với cảm giác đau đớn này.
Đột nhiên, ngay tại lúc này, Sở Diệu Dương cảm thấy tận sâu bên trong hậu môn của mình, bị một đoàn trơn trợt thịt thọt tới rồi từng hồi một.
Khi hai người chạm vào nhau đúng vị trí đó, Sở Diệu Dương lập tức toàn thân rung lên vì phản ứng mạnh. Điền Tam cảm nhận rõ sự rung động từ đôi chân với lớp lông mảnh khẽ chạm vai mình. Lúc này, Điền Tam cũng nhận ra rằng mình đã đạt được mục tiêu muốn chạm vào ngay từ đầu.
Mặc dù chỉ có như vậy một lúc, nhưng Điền Tam cảm nhận được mình mới vừa rồi đụ đến điểm G của Sở Diệu Dương, hay gọi tuyến tiền luyệt!
“Ha ha ha, ha ha, anh đây đụ đến chỗ đó rồi, đụ đến chỗ đó rồi, ha ha! Mới vừa rồi cưng có sướng hay không a!”
Sở Diệu Dương hết sức sợ hãi mới vừa rồi trong nháy mắt cảm giác, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trong nháy mắt đó đi qua chỗ sâu trong lỗ hậu môn, Sở Diệu Dương cảm giác được khoái cảm, khó có thể dùng lời diễn tả được khoái cảm này! Hơi tê tê còn giống như là một dòng điện yếu chạy qua người.
Sở Diệu Dương không gật đầu cũng không có đáp lại, nhưng lúc này Điền Tam vả lại không để ý tới, Điền Tam bắt đầu điên cuồng đụ vào lỗ lồn non mướt của Sở Diệu Dương, thề phải đưa Sở Diệu Dương lên đỉnh.
“A. A . . a.. . a. . . !” Thân thể cường tráng của Sở Diệu Dương chưa từng run rẩy dữ dội như lúc này, bởi Cảnh sát Sở cảm nhận rõ ràng — nam nhân đang hoan lạc cùng Sở Diệu Dương sắp đạt được mục đích cuối cùng! Và khoảnh khắc ấy… sẽ là ngày kết thúc thực sự cuộc đời của Sở Diệu Dương.
“A. . Ơ . . a . . nhanh chút. . Ơ. . Thật chặt. . Ơ. . Đụ. . .”
Điền Tam liên tiếp liều chết dù hết sức lực, mỗi cú đụ xuyên vào đều dồn hết toàn bộ sức lực, mỗi lần rút lui ra đều há miệng thở dốc như muốn cạn kiệt hơi thở cuối cùng.
“Không. . .”
“A! ! !”
Rốt cuộc, Sở Diệu Dương cũng bật ra một tiếng kêu đau đớn rõ rệt, Điền Tam đã đạt tới thắng lợi cuối cùng. Đầu khấc nóng bỏng của Điền Tam áp sát vào cái lồn mềm mại của Sở Diệu Dương, nơi mỗi lần chạm tới đều khiến thân thể cường tráng, khêu gợi của Sở Diệu Dương run rẩy dữ dội.
Nhược điểm chí mạng bị Điền Tam nắm trọn trong tay, Sở Diệu Dương hoàn toàn mất thế chủ động, toàn tuyến sụp đổ.
“A . . a . . a. . .” Sở Diệu Dương không ngừng được phát ra hàng loạt âm thanh rên rỉ đáng xấu hổ , không trách được Sở đội trưởng khuất phục, thật sự là Điền Tam mỗi khi đụ đến điểm dâm của Sở Diệu Dương, thân thể theo bản năng run rẩy một hồi, kích động mang đến khoái cảm qủy dị, để cho Sở Diệu Dương không cách nào nhịn được.
Điền Tam nhìn Sở Diệu Dương rốt cuộc bị đụ đến lên đỉnh, đắc ý cười lớn: “Đúng không cục cưng, anh đây đã nói rất thoải mái mà, phải không? Hử? Cưng bây giờ sướng hay không a đĩ dâm?”
Lúc này bị khoái cảm tình dục triệt để chinh phục Sở Diệu Dương phát ra một chữ rõ ràng chính xác: “Sướng.”
Điền Tam mặc dù mệt đầu đầy mồ hôi nhưng vẫn rất hài lòng thắng lợi, chinh phục được người đàn ông trẻ đẹp này.
Con cặc của Điền Tam đụ vào rút ra sau đó mấy lần, con cặc to lớn của Sở Diệu Dương lần nữa toàn diện thức tỉnh, đầu khấc nhô ra, lỗ đái khẽ nhếch.
Lần này không cần Điền Tam sục cho, đang lúc Điền Tam một lần nữa thọt đến điểm dâm mơn mớn của Sở Diệu Dương.
“Phốc xuy” một tiếng, Sở Diệu Dương bị đụ sướng đến nỗi tự mình bắn ra.
Từng đợt, từng đợt tinh trùng đặc quánh như pháo bắn, vẽ lên những đường parabol đẹp mắt trong không trung rồi rơi xuống, hơi nóng bốc lên cuồn cuộn, tạt thẳng vào cơ bụng rắn chắc, khêu gợi của Sở Diệu Dương. Chúng men theo những đường viền cơ bắp khẽ chuyển động mà chậm rãi lan tỏa.
Cùng lúc xuất tinh, lỗ lồn của Sở Diệu Dương theo bản năng co rút mãnh liệt, siết chặt lấy con cặc của Điền Tam, khiến hắn như bị cưỡng ép đưa lên đỉnh. Điền Tam gầm khẽ một tiếng, rốt cuộc cũng phóng thích hết ra ngoài.
“A. . Anh đây thoải mái chết được! ! !”
Tinh dịch tanh hôi nóng bỏng nhất thời phun ra, toàn bộ bắn vào chỗ sâu nhất trong lồn của Sở Diệu Dương, đợi đến khi con cặc từ từ dừng lại phun ra sau đó. Điền Tam lúc này mới chậm rãi rút cặc ra.
“tách! tách!”
Trong nháy mắt, tinh tùng của Điền Tam rơi đầy trên mặt đất, tinh dịch đậm đặc tản ra từng cơn từng cơn mùi hôi thối, cẩn thận nhìn xem vậy mà còn mang nhàn nhạt của máu.
Điền Tam lấy tay lau con cặc của mình, thấy dấu vết mang máu đỏ lẫn trong tinh trùng, Điền Tam thoáng cau mày tỏ vẻ khó chịu. Sau đó, Điền Tam tiện tay lau sạch vào phần cơ bên hông rắn chắc của Sở Diệu Dương..
Sở Diệu Dương thở hổn hển mấy cái, ngực phập phồng lên xuống, cơ thể lúc này bị đụ qua, nằm trần truồng trên giường. Con cặc to mập đã bắn hai lần còn hơi cương cứng. Điền Tam nhoài người đến ngực của Sở Diệu Dương, liếm một hớp tinh trùng của Sở đội trưởng, lắp đầy ở trong miệng.
Điền Tam từ từ đem đầu đến mặt của Sở Diệu Dương, mở ra cái miệng đầy mùi tanh của tinh trùng hôn lên môi mỏng gợi cảm của Sở Diệu Dương.
Lần trước thiếu chút nữa bị cắn, lúc này Điền Tam thông minh nhiều, vừa hôn, Điền Tam cùng lúc nắm lấy con cặc của Sở Diệu Dương, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.
Ban đầu, Sở Diệu Dương còn không chịu mở miệng, cuối cùng dưới đầu lưỡi trêu đùa của Điền Tam cùng con cu bên dưới bị nắm chặt, đang bị uy hiếp bên dưới, chậm rãi mở miệng, lộ hàm răng trắng tinh.
Điền Tam bất ngờ truyền tinh trùng cho Sở Diệu Dương, thứ chất lỏng còn vương trên môi, rồi kéo Sở đội trưởng vào một nụ hôn mãnh liệt.
Mùi vị nồng nặc ấy trôi xuống cổ họng của Sở Diệu Dương dưới sự dẫn dắt không cho phép kháng cự. Thỏa mãn, Điền Tam lại tiếp tục siết chặt môi của cảnh sát Sở, như muốn nuốt trọn từng hơi thở và để lại trong đó dấu ấn của mình.
“A. . . Thật là ngọt a . . ô ooh. . . miệng của cưng thật là ngọt a . . ừmm. . vị bạc hà. . Thật ngọt! !”
Đến đây, Sở đội trưởng tiêu sái đẹp trai, anh tuấn bất phàm coi như là kết thúc 27 năm xử nam của mình. Mỗi một khối cơ bắp chắc nịt khêu gợi đều lưu lại dấu vết nước miếng hôi thúi của Điền Tam, con cặc to mập cương cứng vừa bị sục bắn sau lại bị đụ đến bắn ra, miệng cũng bị chơi qua. Nơi cấm kỵ của Sở đội trưởng đã bị tổn thương, vương chút dấu vết đỏ mờ.
Cuối cùng, Sở Diệu Dương bị ép phải cùng kẻ biến thái đã dùng thủ đoạn với mình trao những nụ hôn dồn dập, lưỡi quấn lấy lưỡi trong sự chiếm đoạt không lối thoát.
Khi còn đang hôn, Sở Diệu Dương cố gắng lấy lại bình tĩnh. Sở Diệu Dương biết thuốc mê sẽ dần mất tác dụng sau vài giờ, và nếu kẻ kia không trói buộc mình quá chặt, đây có thể là cơ hội để thoát thân.
Nhưng vừa mới thử vận sức, cơn choáng váng đã liên tiếp ập đến, kéo theo cảm giác mệt mỏi nặng nề.
Cuối cùng, Sở Diệu Dương vẫn không thể chống lại tác dụng thuốc và từ từ khép mắt lại.
Điền Tam buông Sở Diệu Dương ra, tháo tấm vải che mắt, ngắm nhìn gương mặt ngủ say kia rồi khẽ cười: “Ngủ đi, bảo bối… đêm nay vẫn còn dài, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
Điền Tam vòng một tay ôm lấy cơ thể rắn chắc của Sở Diệu Dương, chậm rãi ghì sát vào, đầu tiến tới đầu vú hồng nhỏ nhỏ, một cái tay lần mò đến phía dưới, nắm thật chặt con cặc to mập của Sở Diệu Dương, không ngừng đùa bỡ.
… … … … … .
“…Chuyện sau đó, tôi cũng không rõ. Ngày hôm sau, khi tỉnh lại thì phát hiện mình mặc lại quần áo cũ, nằm trên một chiếc ghế ven đường, cách đồn cảnh sát chúng ta không xa…”
Tằng Diệc hít sâu một hơi, nét mặt nghiêm nghị.
Bộ dạng này, trong mắt Sở Diệu Dương, ngược lại khiến anh ấy cảm thấy vững tâm hơn đôi chút. Điều Sở Diệu Dương sợ nhất lúc này chính là nghe những lời khuyên nhủ vô nghĩa.
“Cậu chắc chắn là không để lộ thân phận chứ?”
“…Chắc chắn. Hôm đó ra ngoài vội quá, tôi quên mang thẻ chứng nhận cảnh sát. Trong ví chỉ có tiền và thẻ ngân hàng. Điện thoại… hắn chắc không động vào.”
“Làm sao ngươi biết người đó không động vào điện thoại?”
“…Sau đó tôi trở về đồn, trực tiếp xuống khoa hình sự điều tra dấu vân tay, không thấy dấu lạ…”
Tằng Diệc im lặng nhìn chằm chằm Sở Diệu Dương, đôi mắt không mang chút biểu cảm.
“Còn gì nữa không?”
“Cái gì…?” Sở Diệu Dương bất giác thấy chột dạ.
“Còn gì nữa không!” Tằng Diệc nhấn mạnh, vẫn chỉ ba chữ, nhưng áp lực nặng nề hơn hẳn.
Sở Diệu Dương khẽ cười khổ:
“Được rồi… mặc dù mơ hồ, nhưng tôi có thể cảm giác được hắn đã lái xe đưa tôi đến đó. Hắn đặt tôi lên một chiếc ghế bên con đường nhỏ… Khoảng mười mấy phút sau, tôi mới tỉnh táo được một chút. Rồi thêm chừng nửa giờ nữa, dù vẫn không còn nhiều sức lực, tôi đã có thể cố gắng đứng lên và đi lại.”
“Còn gì nữa!” — ánh mắt Tằng Diệc sắc bén như muốn xuyên thấu mọi lời che giấu, khiến Sở Diệu Dương không thể né tránh.
“…Hắn không động vào ví tiền hay điện thoại của tôi. Nhưng…”
Sở Diệu Dương ngừng lại, giọng trở nên nặng nề, “Hắn lấy… quần lót của tôi. Trước khi rời đi, hắn còn đặt ta lại trên ghế dài, hôn một lần nữa và nói… muốn giữ quần lót làm kỷ niệm.”
“Sở đội trưởng, cậu… không tìm được hành tung của tên biến thái đó, đúng chứ?”
Sở Diệu Dương thoáng sững sờ, rồi khẽ gật đầu. Sở Diệu Dương siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói:
“Không sai. Sau đó tôi đã lặng lẽ quay lại quán bar đó nhiều lần, nhưng hắn chưa bao giờ xuất hiện nữa. Vì đây là chuyện liên quan đến đời tư, tôi không thể công khai điều tra, chỉ có thể âm thầm nhờ vài mối quan hệ. Nhưng cậu cũng biết… nhà chú của tôi vừa gặp chuyện, rất nhiều người đang chờ xem tôi sơ sẩy. Nên tôi không thể hành động quá lớn.”
Vị đội trưởng Sở vốn luôn nghiêm nghị, chính khí đầy mình, giờ đây lại lộ ra vẻ phẫn nộ dữ dội, ánh mắt chan chứa sự căm hận.
Tằng Diệc khẽ lắc đầu:
“Sở đội trưởng, ta không giỏi khuyên giải an ủi, vì khuyên nhủ thường chẳng giúp được gì. Nhưng tôi có thể cảm nhận được… cơn giận của cậu không chỉ vì những chuyện này.”
Nói rồi, Tằng Diệc đứng dậy, mở cửa phòng, làm một động tác mời ra ngoài:
“Sở đội trưởng, tôi là bác sĩ tâm lý, cứu giúp mỗi bệnh nhân là lý tưởng cả đời của tôi. Nhưng… thứ lỗi, tôi không thể giúp được cậu.”
Sở Diệu Dương thấy rõ ý đuổi khách, liền đứng bật dậy, giọng cứng rắn:
“Tại sao?”
Quanh thân Sở đội trưởng tỏa ra khí thế uy nghiêm đáng sợ vì vừa mới tức giận. Kết hợp với vóc người cao lớn và gương mặt lạnh lùng, Sở cảnh sát khiến người đối diện khó mà nhìn thẳng.
Tằng Diệc lẳng lặng nói: “Cậu căn bản cũng không muốn trị bệnh, cậu một mực đang giấu giếm một ít chuyện, Sở đội trưởng cậu cho rằng cậu không chịu nói ra sự tình, cậu chịu đựng được những chuyện đó là có thể chứng minh cậu quyết tâm chữa bện sao? Có thể trong mắt cậu, tôi thấy chỉ là khiếp đảm cùng giấu giếm!”
Sở Diệu Dương đứng yên ở nơi đó, nhất thời có chút hoảng hốt.
Sở Diệu Dương mở miệng một cái thấy Tằng Diệc vẫn mang dáng vẻ tiễn khách, đột nhiên lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: “Quả nhiên là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, cậu không cần đuổi tôi đi nữa. Tôi đồng ý… biết gì sẽ nói nấy, không giấu giếm!”
Nghe vậy, vẻ mặt Tằng Diệc dịu xuống đôi chút. Anh bước lại gần, chìa nắm đấm ra, khẽ chạm vào nắm đấm của Sở đội, như một lời giao hẹn.
“Đừng trốn tránh nữa… được chứ?”
“Được !”
Hai người lại quay về chỗ cũ ngồi xuống. Lần này, Sở Diệu Dương trông đã buông lỏng hơn nhiều.
Sở đội trưởng tự rót cho mình một chén trà, thong thả nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói:
“Kỳ thực, sau lần đó… tôi đã tìm được Điền Tam rồi.”
Hết chương 2