Nhật Ký Của Nam Cảnh Sát Đẹp Trai - Chương 11
Hôm đó, Sở Diệu Dương cố ý ăn vận chỉnh tề trong bộ tây trang, dáng người cao lớn, phong độ ngời ngời. Khi vừa bước vào quán rượu, khí thế của Sở Diệu Dương như thể một tổng tài bá đạo trong phim truyền hình, khiến bao ánh mắt nam nữ đều lập tức bị thu hút.
Giữa muôn vàn ánh nhìn nóng bỏng đó, rất nhanh anh bắt gặp một ánh mắt quen thuộc xen lẫn chán ghét. Chỉ trong khoảnh khắc, Sở Diệu Dương gần như có thể khẳng định — tên vô lại Điền Tam đang ẩn trong đám đông, âm thầm dán chặt ánh mắt đầy dục vọng vào mình.
Khớp ngón tay Sở Diệu Dương siết chặt đến phát ra những tiếng rắc rắc giòn vang. Cảnh sát Sở hận không thể ngay tại chỗ xông đến, lôi cái tên từng cưỡng hiếp mình kia ra mà đánh cho hả giận. Nhưng xung quanh lúc này có không ít người, Điền Tam lại như thể đã đề phòng, lẩn nhanh vào đám đông rồi biến mất tăm, khiến anh không tiện hành động hấp tấp, tránh “bứt dây động rừng”.
Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Diệu Dương đành nén giận. Đội trưởng Sở liên tục uống rượu, rồi giả bộ say khướt, ngả gục xuống bàn, như thể đang chờ kẻ vô lại kia tự đưa đầu vào bẫy.
Thế nhưng chỉ thế thôi rõ ràng vẫn chưa đủ để xóa tan sự cảnh giác của Điền Tam.
Rượu uống nhiều, Sở Diệu Dương bắt đầu thấy buồn tiểu. Anh nghiến răng, gắng ra vẻ kẻ say lảo đảo, bước chân loạng choạng hướng về phía nhà vệ sinh.
Nhưng hắn nào hay biết, ở một góc tối trong quán, hai anh em Tằng Diệc chỉ đứng đó nhìn hắn mà cười khẩy, trông chẳng khác nào xem một màn kịch nực cười.
“Ha ha ha! Anh à! Cảnh sát đẹp trai thì đúng là đẹp trai thật, dáng người cũng ngon lành, nhưng cái đầu óc thì ngây thơ quá rồi. Loại bẫy đơn giản thế này mà hắn tưởng có thể dụ được ai sao?” Nhị Mao cười hềnh hệch, giọng đầy chế giễu.
Tằng Diệc cũng cười, vừa lắc đầu vừa đáp:
“Ha ha, Nhị Mao, mày không biết đâu. Trước kia cảnh sát Sở có gia thế hiển hách, đừng nói là tao, đánh chết cũng không dám động vào nó. Nhưng giờ thì sao? Đóa hoa được gia tộc nâng niu trong phòng ấm ấy, giờ đã chẳng còn ai chống lưng. Cho dù chức vụ cao thế nào, thân thủ giỏi thế nào, đẹp trai ra sao… thì cũng vô dụng thôi! Ha ha ha… Được rồi, không nói nhiều nữa, Nhị Mao, chuẩn bị ra tay đi. Có động tĩnh gì thì lập tức báo cho tao.”
“Yên tâm đi, anh! Tên cảnh sát đẹp trai này hôm nay chắc chắn không thoát khỏi lòng bàn tay hai anh em mình!”
Dứt lời, Nhị Mao thân hình như làn khói, thoắt cái đã biến mất giữa đám đông.
Tằng Diệc cũng nhanh chóng tiến về phía bàn của Sở Diệu Dương. Thấy chai bia còn dang dở, khóe miệng hắn nhếch lên, bật ra một tiếng cười lạnh. Trong mắt hắn, Sở Diệu Dương vốn chẳng phải loại “hoa trong nhà ấm” mong manh được che chở, nhưng với cạm bẫy này thì gã cảnh sát kia tuyệt đối không thể thoát.
Tằng Diệc rút từ trong túi áo ra một ống tiêm đặc chế mà hắn đã nhờ quan hệ ngầm lấy từ nước ngoài. Hắn nắm chặt, rồi bất ngờ đâm mạnh vào nắp một chai bia chưa khui, đẩy toàn bộ dung dịch thuốc mê vào bên trong. Sau đó, để tạo ra một chút “sơ hở giả”, hắn còn bỏ thêm vài viên vitamin vào nửa chai bia còn lại.
Mọi thứ xong xuôi, Tằng Diệc nhanh chóng lùi lại, trở về góc tối, khóe miệng cong lên đầy nham hiểm. Giờ thì chỉ còn chờ con cá sa lưới…
Nhị Mao cố tình câu giờ cho Tằng Diệc chuẩn bị, đồng thời cũng muốn chọc tức cảnh sát Sở một phen. Hắn giả vờ rình mò ngay lúc Sở Diệu Dương kéo khóa quần trong nhà vệ sinh, còn làm bộ mặt khinh bỉ, ghê tởm như đang nhìn trộm trò bẩn thỉu.
Quả nhiên, Sở Diệu Dương vốn đã chán ghét loại ánh mắt đó, vừa giải quyết xong liền hung hăng trừng lại một cái, ánh mắt sắc bén, chẳng còn chút nào giống một kẻ say xỉn nữa.
Chờ hắn bước ra khỏi nhà vệ sinh, Nhị Mao lập tức gửi tin nhắn cho Tằng Diệc:
“Giả bộ, hắn tới.”
Dù đã nằm trong dự tính, Tằng Diệc vẫn không nhịn được bật cười.
Nhị Mao thì nhìn theo bóng lưng cao lớn của Sở Diệu Dương, miệng nhếch nụ cười dâm đãng, thô bỉ lẩm bẩm:
“Anh đẹp trai à, đừng có vội… lát nữa con cặc ngon lành của mày cũng phải nằm gọn trong tay tao thôi!”
Trong khi đó, Sở Diệu Dương vốn giả vờ say để nhử bẫy, liền cầm lấy chai bia mà hắn tin là tuyệt đối an toàn, tu vài ngụm. Sau đó, anh lại ngậm một hớp bia có lẫn mảnh vitamin, rồi nhân lúc đổi chai, mượn cớ rót rượu mà khéo léo nhổ hết chỗ bia trong miệng vào chai bia mới khui.
Giả vờ gục xuống bàn, Sở Diệu Dương thầm tính toán: lát nữa, khi thời cơ đến, mình sẽ tóm gọn Điền Tam cho bằng được.
Nhưng nào hay, hai anh em Điền Tam lại tưởng rằng kế hoạch đã thành công. Thấy Sở Diệu Dương vẫn ung dung uống rượu mà chẳng hề nghi ngờ, bọn chúng cười nham hiểm với nhau rồi bắt đầu triển khai. Nhị Mao vội lấy hóa đơn tính tiền, lao ra ngoài quán bar để dò xét, đề phòng cảnh sát Sở còn mang theo đồng đội đi cùng.
Tằng Diệc nhẫn nhịn thêm một lúc, chỉ đến khi chắc chắn Sở Diệu Dương đã bị thuốc mê làm cho choáng váng mới bước ra. Trên gương mặt hắn nở nụ cười dâm đãng, chậm rãi tiến về phía con mồi.
Tầm mắt Sở Diệu Dương lúc này đã mờ đi, dù còn nhận ra rõ ràng gương mặt của Điền Tam, trong lòng dấy lên lửa giận, nhưng cánh cảnh sát Sở lại nặng như chì, đến nâng lên cũng bất lực.
Từ cổ họng Sở Diệu Dương bật ra tiếng hừ khàn khàn, đôi mắt trừng nhìn kẻ trước mặt. Điền Tam nắm lấy tóc đội trưởng Sở, thô bạo kéo ngẩng đầu lên, ép anh đối diện với khuôn mặt ghê tởm, khiến Sở Diệu Dương chỉ muốn nôn mửa.
“Ha… đúng là vẫn đẹp trai như xưa.” – Điền Tam nhếch mép, vỗ nhẹ lên gương mặt anh tuấn của Sở Diệu Dương rồi ngồi xuống bên cạnh, cúi sát tai thì thầm:
“Đại soái ca, mày cũng mong gặp tao lắm phải không? Ha ha… không giấu gì mày, tao cũng nhớ mày chết đi được. Nhớ cái thân hình rắn chắc khêu gợi đó, nhớ cái ngực ngọt ngào, và cả…” Hắn bật ra tràng cười khinh bỉ.
Vừa nói, bàn tay bẩn thỉu của Điền Tam từ từ trượt xuống, xuyên qua lớp quần tây mà hung hăng nắm lấy con cặc to lớn của Sở Diệu Dương.
Một cơn giận dữ bùng nổ trong lòng cảnh sát Sở. Anh dồn sức muốn phản kháng, nhưng cơ thể mềm nhũn, chẳng khác gì bị xiềng xích trói buộc. Trong đầu cảnh sát Sở chỉ còn một câu hỏi gắt gao: rốt cuộc mắt xích nào trong kế hoạch đã xảy ra vấn đề… mà để mình lần nữa rơi vào tay Điền Tam?
Chẳng mấy chốc, Sở Diệu Dương đã bị nhấc bổng lên, thân thể như không còn chút sức lực, mặc cho kẻ thù lôi đi.
“Ư… khụ… khạc…” – Sở Diệu Dương vùng vẫy tuyệt vọng, cố phát ra âm thanh cầu cứu, mong ai đó để ý.
Nhưng viên phục vụ gần đó chỉ liếc qua, rồi còn cung kính cúi người, lễ phép nói:
“Quý khách đi thong thả!”
Điền Tam một tay vững vàng nửa ôm lấy cái eo chắc nịt của Sở Diệu Dương, vóc người chênh lệch khiến mỗi một bước đi của Điền Tam đều tốn rất nhiều sức lực.
Mới vừa đi ra quán bar, Nhị Mao liền tự giác đi theo sau lưng, sau đó liền giúp Điền Tam cùng nhau đỡ lấy thân thể cao lớn của cảnh sát Sở.
Nhị Mao mặc dù biết dục tốc bất đạt, nhưng nhìn trước mắt cảnh sát Sở đẹp trai đã rơi vào tay hai anh em, lúc này cũng không có năng lực phản kháng, liền không nhịn được dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Tằng Diệc.
Tằng Diệc tự nhiên biết khát vọng của Nhị Mao, liền nghĩ đến lần đầu tiên bản thân nhìn thấy thân thể của Sở Diệu Dương cũng không nhịn được cơn nghiền ở trên đường.
Vì vậy Điền Tam gật đầu một cái, mang cảnh sát Sở cố ý đi tới còn đường mòn tối đen. Sau đó không nhịn được mà kéo dây khóa quần tây của Sở Diệu Dương, đưa tay vào tìm tòi kết quả.
“Cái con đĩ nứng, không chỉ vóc người đẹp trai, mà con cặc cũng đặc biệt lớn, cảm giác cực kỳ tốt! Anh lần trước chơi hắn cũng còn trinh đâu! Nhanh, anh cũng sờ một cái xem!”
“Yes Sir~!”
Đầu của Sở Diệu Dương ông ông, anh có thể cảm giác được dây khóa kéo quần tây của mình bị người ta kéo ra, một bàn tay mang theo hơi lạnh từ từ mà mò vào.
Vô tận khuất nhục làm cho Sở Diệu Dương trước mắt tối sầm.
Lúc này, bàn tay của Nhị Mao kéo quần lót của cảnh sát Sở ra, cầm lấy con cặc to lớn nóng hổi. Sở Diệu Dương lần nữa nén nhịn, hừ một tiếng.
Nhị Mao hưng phấn nắm lấy con cặc to mập, ấm áp của Sở Diệu Dương, song không ngừng dùng ngón tay ấn đầu khấc trắng mịn căng nẩy, trong lòng vô cùng thích thú và khoái cảm.
“Anh! Con cặc quả nhiên là vừa mập vừa lớn, cảm giác cực tốt!”
Tằng Diệc cười lớn, cùng Nhị Mao bàn tán về thân thể mê người của Sở Diệu Dương. Càng nói, hắn càng không kiềm được, cuối cùng đưa tay ra, thô bạo trêu chọc hai trứng dái to lớn của Sở Diệu Dương, khiến anh cảm thấy vừa nhục nhã vừa đau đớn.
Những cơn đau từ thân dưới vẫn còn có thể chịu đựng được, nhưng việc con cu to lớn sạch sẽ khiến mình tự hào bị bàn tay của hai kẻ vô lại ấy làm nhục lại khiến Sở Diệu Dương – người từng là niềm kiêu hãnh của bao người – cảm thấy như cả thế giới sụp đổ.
Tại sao có thể thành ra thế này? Tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy? Trong lòng anh không ngừng tự hỏi. Hôm nay, lẽ ra anh phải là người bắt được Tằng Diệc, phải khiến hắn nếm đủ đau khổ để trả lại tất cả những gì hắn từng gây ra. Thế nhưng, cuối cùng, chẳng những không thể bắt được kẻ thù, thù hận chưa báo, mà bản thân anh lại một lần nữa rơi vào tay hắn.
Nhưng cho tới bây giờ, chẳng những không bắt được người lại, thù không được báo, ngược lại, bản thân một lần nữa rơi vào trong tay đối phương.
“Anh! Thực sự rất lớn a! Tay anh tránh ra chút, em cũng muốn sờ hai cái trứng dái to này! Ngay cả trứng dái cũng mập như vậy, trong này chứa không biết bao nhiêu tinh trùng nha!”
“Cảm giác được rồi! Ha ha ha, trứng dái của tên đẹp trai thật đúng là vừa lớn vừa tròn, nặng trình trịch, lông dài rậm rạp!”
Hai kẻ kia một bên cười cợt, một bên cưỡng ép, cuối cùng ép Sở Diệu Dương đến tận nơi ở của Nhị Mao.
Nhị Mao nhớ rõ mỗi một chi tiết nhỏ đêm hôm đó , cảnh sát Sở đẹp trai cường tráng bị anh của hắn đụ đến nỗi cái mông to cũng sắp nở hoa.
Mà hắn thì bị cảnh sát Sở ôm vào trong ngực, dùng con cặc thô lớn không ngừng đụ vào lồn của mình. Hắn bị đụ đau đến gân giọng kêu rên buông tha, có lẽ là vì khí tức trên người Sở Diệu Dương quá mãnh liệt — mùi hương của mồ hôi và hơi thở nóng hòa quyện, mang theo sức sống và sự mê hoặc khó diễn tả, tràn ngập khắp không gian. .
Thật sự vô cùng mê người, mùi hương nam tính mạnh mẽ làm cho người ta mê mệt, dù là bất kỳ nước hoa nào cũng không thể so sánh với mùi hương nam tính vô cùng quyến rũ của trai thẳng.
Khi đó Nhị Mao đã bị cảnh sát Sở đụ ngã trái ngã phải, nhưng hắn vẫn là không nhịn được nghiêng đầu qua liếm một lớp mồ hôi trên cánh tay đầy cơ bắp của Sở Diệu Dương.
“Ơ. . . Thật thơm a. .. . Anh thực sự thật thơm . . a. . Thật thô to a a. . Làm chết em đi . . a. . .” Nhị Mao chỉ cảm thấy giờ phút này bản thân như ở trên thiên đường, hết thảy làm cho hắn si mê, say sưa.
Sau chuyện này, cảnh sát Sở đẹp trai lần nữa bị Điền Tam dùng thuốc mê làm ngất đi, hai anh em ở trên giường một trái một phải nằm ở hai bên cơ thể trần truồng của Sở Diệu Dương, vừa tùy ý bú mút, giữa những hành động bỉ ổi và vô ý thức kia, Sở Diệu Dương vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, trong đầu âm thầm tính toán kế hoạch tiếp theo..
“Anh! Tên cảnh sát này thật mẹ nó đúng là cực phẩm của cực phẩm!” Nhị Mao xoa bóp cơ ngực chắc nịt của Sở Diệu Dương, không nhịn được cúi đầu xuống tàn nhẫn hôn ngấu nghiến mạnh bạo trên núm vú của Sở Diệu Dương một cái .
Tằng Diệc một tay nắm lấy con cặc lớn của Sở Diệu Dương từng đợt từng đợt vuốt ve. Hắn nhìn gương mặt điển trai của Sở Diệu Dương, trong mắt trong lòng đã sớm bị dục vọng vô cùng vô tận chiếm hữu lấp thật đầy.
“Nhị Mao, người này tao nhất định phải có!”
“Anh? Ý anh là?”
Nhị Mao khẽ giật mình, không hiểu ý anh trai hắn. Trong đầu y chỉ nghĩ, chuyện đã đi xa đến thế, dừng lại thôi cũng đã là may, dẫu sao trên giường người này chính là đội trưởng đội cảnh sát, nếu làm lớn chuyện thật không tốt.
Ánh mắt của Tằng Diệc nhìn chằm chằm vào cơ thể trần truồng của Sở Diệu Dương, bàn tay thì không ngừng xoa nắn hai quả trứng dái của Sở Diệu Dương, lần nữa rồi nói: “Người này. . Tao nhất định phải có!”
Khi đó, hắn còn cho rằng chỉ là trò đùa giữa những kẻ cùng đường, không ngờ Tằng Diệc lại thật sự có ý định với Sở Diệu Dương — một đội trưởng cảnh sát, xuất thân danh giá, từng là người mà bọn họ chỉ dám nhìn từ xa. Nếu không phải trong nhà xảy ra chuyện, hai anh em của hắn đừng nói là làm ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ có thể đụng đến.
Cơ hội có thể gặp không thể cầu, anh của hắn từng bước bố trí kế hoạch tỉ mĩ chỉ có thể thành công, trời cao thật đúng là chiếu cố hai người anh em bọn họ!
“A! A! A! ! ! Bắn rồi bắn rồi!”
Cả căn phòng chìm trong hai sắc trắng đen, Sở Diệu Dương cao lớn đẹp trai giờ phút này bị Tằng Diệc kìm lại một lần nữa, con cặc cương cứng nóng như lửa của hắn, lần này cũng không cần mượn ngoại lực, lỗ đái mở toang ra. Tằng Diệc lại một lần nữa hung hăng động thân cắm cặc vào như suối nổ tung phun ra!
Một cổ lại một cổ tinh dịch hôi tanh đậm đặc không ngừng vẽ những đường parabol trên không trung tuyệt đẹp trên sàn nhà.
Kích thích cùng lúc, Tằng Diệc rõ ràng có thể cảm giác được, lỗ lồn của cảnh sát Sở không ngừng đè ép, ép mạnh lấy cặc của hắn, Tằng Diệc vịn tường không cam lòng tỏ ra yếu kém mượn lực này cắn răng tăng thêm tốc độ cùng sức lực.
“A! A a! !Đụ chết mày! Đụ chết mày! ! Đụ nát cái lồn dâm đãng này! Chết nè đĩ nứng!”
Lỗ lồn truyền tới tiếng phập phập một trận điên cuồng, Sở Diệu Dương chỉ cảm thấy lỗ hậu chính mình trống không đã lâu giờ phút này như trải qua một trận bão táp, không ngừng tàn phá cùng dày xéo.
Tay Tằng Diệc vòng qua dưới người của Sở Diệu Dương, dùng lực mạnh hung hăng vuốt con cặc thô to của Sở Diệu Dương, vốn là vừa mới bắn xong, hơi có vẻ mềm nhũn, con cặc trải qua kích thích rất nhanh từ tro tàn lại cháy vậy mà một lần nữa sung mãn lên!
Sợi dây vừa được nới ra đôi chút lại siết chặt thêm, thô bạo và tàn nhẫn. Hai bên thái dương Sở Diệu Dương nổi gân xanh, từng nhịp đập như dội thẳng vào đầu.
Toàn thân anh căng cứng, lý trí dần bị thiêu rụi bởi cơn choáng váng và nỗi tức giận đang dâng lên đến cực điểm.
“A . . a.. . a. . ! ! !”
“Con mẹ nó, đồ dâm đãng, đẹp trai như vậy không nói! Lại còn có con cặc to lớn này, ông đây hôm nay phải đem con đĩ dâm đãng này đụ bắn khô luôn! ! !”
“Không. . .”
“Hử?” Tằng Diệc vung tay lau đi mồ hôi trên đầu, lần nữa tăng lực, đụ không bao giờ ngừng nghỉ như một cái máy đóng cọc.
“Không muốn!”
Tằng Diệc dùng hết lực lượng của chính mình ôm thật chặc eo của Sở Diệu Dương , lại một lần nữa trước sau như một đến cùng, đem con cặc đen hôi xấu xí của mình đụ sâu vào tân bên trong lồn của cảnh sát Sở.
“Không muốn . . dừng! ! !”
“A. . Đụ mạnh lên . . a! ! Dùng sức! ! !”
“Ha ha ha! ! Vậy mới phải chứ! ! !”
Sở Diệu Dương dâm đãng kêu rên một tiếng, âm thanh rên rĩ càng lớn.
Con cặc cương cứng to lớn phía dưới không tới nửa giờ, lại bị kích thích bắn một phát nữa!
Lại qua mấy mười phút sau.
Sở Diệu Dương chỉ cảm thấy cơ thể này bây giờ không phải do mình kiểm soát nữa.
Thân thể cao lớn cường tráng của Sở Diệu Dương giờ phút này giống như Baby, tùy ý bị Tằng Diệc điều khiển, mà cảnh sát Sở chỉ biết giãy giụa yếu ớt, bất lực cầu xin.
Lỗ lồn của cảnh sát Sở thắt chặt, thỉnh thoảng dọc theo cặc của Tằng Diệc rút ra đâm vào mà chảy ra chất lỏng sền sệt tanh hôi đỏ ngồm.
“A . . a. A. . . !” Mặc dù Tằng Diệc cũng đã rất mệt mỏi, lực đạo yếu đi không ít, nhưng hắn vẫn như cũ không ngừng đụ vào lỗ lồn mềm mại căng chặt của Sở Diệu Dương.
Cảnh sát Sở ngày thường uy phong lẫm liệt, bây giờ tiếng kêu rên rĩ đã có chút khàn khàn.
Gương mặt tuấn tú lạnh lùng giờ phút này đã hoàn toàn đỏ đậm.
Cả cơ thể khắp nơi đều là dấu vết hoan ái, đầu vú tươi non giờ đây bị bóp vừa đỏ vừa sưng, cơ bụng cứng rắn lúc này thậm chí có thể thấy một ít dấu vết nhàn nhạt màu máu do móng tay.
Mà con cặc to lớn từng làm cho Sở Diệu Dương kiêu ngạo, giờ phút này đã sớm mất đi oai phong, đã mềm oặt ngã xuống một bên.
Trải qua mấy tiếng bên trong, bắn đến bốn năm lần, lúc này Tằng Diệc đã có dấu hiệu kiệt sức!
Tằng Diệc ôm thân thể cao lớn của Sở Diệu Dương ngồi lại một lúc trên giường nhỏ, con cặc phía dưới thì không ngừng đụ vào cái lồn đáng thương của cảnh sát Sở.
Tay hắn xoa bóp con cặc mềm oặt của cảnh sát Sở, cười trêu nói: “Con mẹ nó, còn đâu là một đội trưởng đội cảnh sát đâu! Lúc này mới bắn có mấy lần liền mềm nhũn! Mẹ nó, trời sinh mày làm con đĩ nứng để cho đàn ông đụ, lỗ lồn đụ nảy giờ vẫn con hút chặt như vậy!
“A. . Nhẹ một chút. . Nhẹ một chút . . đừng đụ nữa . . muốn hỏng . . a. . Vù vù. . Đau. .”
Tằng Diệc không chút nào để ý tiếng kêu tha của Sở Diệu Dương, vẫn còn không ngừng đụ vào, hắn nghỉ qua một hơi sau lại mạnh mẽ đem Sở Diệu Dương từ phía sau dựng dậy, sau đó lại dùng lực mạnh hung hăng hướng vào lồn của cảnh sát Sở đâm vào.
“A. . . . ! ! !”
Cảnh sát Sở cảm thấy đau đơn, bộc phát ra một tiếng âm ỉ khàn khàn.
Ngay tại lúc này, con cặc vốn đã mềm nhũn của cảnh sát đẹp trai bỗng nhiên ngẩng đầu một cái.
Còn không chờ Sở Diệu Dương có phản ứng, một dòng nước ấm từ lỗ đái tuôn ra ngoài!
Cảnh sát Sở đẹp trai anh tuấn thẳng nam giờ đây lại bị đụ đến đái rồi!
Nước tiểu bán trong suốt màu vàng nhạt ào ào chảy ra toàn bộ trên sàn nhà, chỉ chốc lát đã thành một vũng.
“A.. . a. . . .” Cảnh sát Sở xấu hổ nhắm hai mắt lại, một màn này quả thực không dám nhìn thẳng.
“Ha ha ha! Đội trưởng Sở mày lại bị tao đụ đến đái rồi ha ha ha! ! ! Mau! Đái cũng đái rồi, vậy thì đái cho đã đi! Hưu hưu. . Hưu hưu. . .”
Tằng Diệc thuần thục từ miệng phát ra tiếng “Xi, xi”, cũng đưa tay nắm lấy con cặc mập mạp của cảnh sát đẹp trai, cặc to của cảnh sát Sở bây giờ giống như một cái súng nước bị Tằng Diệc đùa bỡn, một hồi quay qua bên trái đi tiểu một hồi quay qua bên phải đái ra.
Rốt cuộc chờ đến lúc một giọt nước đái cuối cùng bắn ra. Sở Diệu Dương thẹn thùng không chịu mở mắt bị Tằng Diệc rút con cặc từ bên trong lồn ra, sau đó đẩy ngã một cái lên trên giường nhỏ.
Tằng Diệc cầm đung đưa con cặc hôi tanh của mình, quỳ bò tới trên người của cảnh sát đẹp trai, một cái tay cường ngạnh kéo miệng của cảnh sát Sở ra, sau đó cái tay còn lại nhẹ nhàng nắm lấy con cặc của mình sục mấy cái.
Thở dốc một tiếng!
Tằng Diệc nhắm ngay thẳng miệng của đội trưởng Sở mà bắn ra mấy dòng tinh trùng hôi tanh đậm đặc.
Một ít thì thuận lợi bắn vào trong miệng của Sở Diệu Dương, một ít thì bắn vào trên mặt của anh, cuối cùng một ít tinh trùng rơi lên trên cơ ngực săn chắc của Sở Diệu Dương.
“Ha ha ha! Cảnh sát Sở đã ăn tinh trùng của ông đây, cưng sau này sẽ là người của ông đây rồi, ha ha ha!”
Hắn bấm cổ họng của Sở Diệu Dương buộc Sở Diệu Dương phải nuốt xuống tất cả tinh trùng.
Sau đó dùng cảnh phục lau chùi bàn tay dính tinh dịch của mình.
Thời gian vui sướng lúc nào cũng ngắn.
Tằng Diệc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, biết thời gian tác dụng của thuốc cũng không còn nhiều, vì vậy hắn đứng dậy từ trong ngăn kéo lấy ra một cây châm bạc, sau đó thuận theo kinh mạch của đội trưởng Sở một châm ghim xuống.
Tằng Diệc sờ khuôn mặt anh tuấn của Sở Diệu Dương cười hết sức thô bỉ, nói: “Tốt rồi, chúng ta lập tức liền có thể bắt đầu, cưng sau này sẽ hoàn toàn thuộc về anh!”
“Vị gì nha, sao toàn mùi lẳng lơ thế này!”
Gian phòng cửa được mở ra, Nhị Mao nhìn một vũng lớn nước tiểu trên sàn nhà , ghét bỏ bịt lỗ mũi.
Tằng Diệc xoay đầu lại cau mày nói: “Anh không phải nói mày rồi sao, khi nào gọi mày, mày mới được vào!”
“Anh đừng có giận nha!” Nhị Mao vẫn rất nghe lời anh của hắn, áy náy nói: “Em mới vừa ở bên ngoài giám sát thấy anh đẹp trai này bị ghim kim rồi ngất đi, lúc này em mới vào!”
“Thôi! Mày đi lấy cây lau nhà, don dẹp nơi này một chút đi!”
Nhị Mao đang sợ anh của hắn tức giận, nghe vậy liền không dám cự tuyệt, hắn thấy trên bàn là cái mũ của cảnh sát Sở, huýt sáo một tiếng liền đem cái mũ đội trên đầu của mình, sau đó khẽ hát lấy cây lau nhà bắt đầu lau phòng.
Lúc này, điện thoại di động reo lên, Tằng Diệc thấy người gọi, không dám thờ ơ vội vàng nhấc máy.
Hết chương 11