Nhật Ký Của Nam Cảnh Sát Đẹp Trai - Chương 10
“Ha ha ha…! Ha ha ha! Aaa…!”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Diệu Dương giờ phút này tràn đầy một nụ cười dâm đãng. Tiếng cười sảng khoái, hỗn loạn với những tiếng rên rỉ run rẩy, bùng nổ từng trận vang vọng.
Dòng tinh dịch đặc sệt từ con cặc cương cứng căng dài của anh phun ra như suối, bắn tung tóe khắp nơi—rơi xuống sàn, vấy trên đồng phục cảnh sát, văng lên đùi, thậm chí vương dính cả trên trứng dái tròn trịa. Từng vệt, từng vệt trắng đục bốc lên hơi nóng nhàn nhạt, tỏa ra mùi vị đậm đặc của tinh khí nam nhân.
Tằng Diệc đứng phía sau, chậm rãi rút tay từ trong đồng phục của Sở Diệu Dương ra. Ngón tay hắn vô tình chạm vào một vệt tinh dịch đọng trên mép giường. Hắn đưa đầu ngón tay dính tinh trắng lên miệng, khẽ mút. Mùi vị mằn mặn, sền sệt ấy lan tràn trong khoang miệng, giống như muối sữa bò pha thêm vị ngai ngái của đàn ông, kèm theo hương tinh khí nhàn nhạt.
“Chậc… tsk tsk…”
Tiếng mút ướt át vang lên, hắn chép miệng đầy thỏa mãn. Khi ngón tay đã liếm sạch, hắn lại chấm thêm một ít tinh dịch khác, rồi kề tới bên môi Sở Diệu Dương, giọng cười đê tiện:
“Nếm thử đi, thử xem chính mày có mùi vị gì!”
Sở Diệu Dương chưa kịp phản ứng, Tằng Diệc đã mạnh mẽ nhét ngón tay vào miệng anh. Vị mằn mặn đặc trưng bùng nổ, dâm dịch từ chính cơ thể mình lập tức lan khắp khoang miệng. Đầu óc hắn choáng váng, ngây ra trong giây lát, không phân rõ là nhục nhã hay kích thích.
“Thế nào? Không tệ chứ? Đây là bảo bối tuyệt thế con cặc của mày bắn ra đó, cảnh sát Sở…” – Tằng Diệc cười khàn khàn, ánh mắt tối tăm như dã thú.
Hắn rút ngón tay ra, lại thò tay trở vào trong đồng phục, trườn lên ngực cảnh sát Sở. Bàn tay to thô bạo chộp lấy cơ ngực rắn chắc, rồi dừng lại ngay tại đầu vú nhỏ xinh trắng mịn. Ngón tay xoay tròn, bóp nắn, rồi nhéo lấy điểm nhạy cảm ấy.
“A…!” – Sở Diệu Dương run rẩy.
Đầu vú bị kẹp giữa đầu ngón tay, đỏ au, căng cứng như tiểu anh đào non mọng. Mỗi lần bị xoắn vặn, cả lồng ngực như bùng nổ một dòng điện khoái cảm, khiến anh nghiến răng, nhưng thân thể lại phản bội, run lên từng cơn.
Cảm giác ấy, càng chơi càng nghiện, khiến Tằng Diệc hoàn toàn không muốn buông tay…
Sở đội trưởng luyện vóc người luyện chắc nịt như vậy, để cho Tằng Diệc càng thêm yên tâm mà mạnh tay chế ngự.
Mà một cái tay khác của Tằng Diệc thì vòng qua đùm háng của Sở Diệu Dương, lần nữa nắm lấy con cặc vừa mới bắn, đầu cặc lớn dính ướt một mảnh, tỏa ra nguồn nhiệt nóng rực.
“Ha ha ha! Con cặc của đội trưởng Sở thật lớn, xem ra không chỉ là lớn, mà bắn ra cũng rất nhiều ha! Ha ha ha!”
Tằng Diệc không cố kỵ cứ như vậy đem con cặc của cảnh sát Sở nắm ở trong tay, Tằng Diệc hả hê, nắm lấy con cặc vừa bùng nổ kia, còn cố ý lay động vài cái như muốn khoe khoang quyền kiểm soát.
Sở đội trưởng anh minh thần võ, vốn tưởng sau khi trút xong sẽ được thảnh thơi, nhưng dưới bàn tay khéo léo kia, khoái cảm lại bị khơi dậy lần nữa. Cơ thể anh run rẩy, bất giác phản ứng, như thể chưa từng được giải thoát.
“Đội trưởng Sở! Trứng dái của mày cũng rất mập a! Ha ha ha! Trong đội cảnh sát hình sự của mày, có phải chọn đội trưởng dựa vào con cặc với đùm trứng to lớn này hay không? Ha ha ha”
Tằng Diệc mồ hôi nhễ nhại, nhưng chẳng hề thấy phiền chán. Hắn hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm của việc chiếm đoạt và thao túng, tận hưởng từng tấc thân thể rắn chắc, hoàn mỹ của đội trưởng cảnh sát Sở.
Sở Diệu Dương chỉ còn thỉnh thoảng bật ra vài tiếng rên khàn khàn, như bị khoái lạc cuốn trọn, đến mức sớm đã quên mất cả thân phận đội trưởng của mình.
Ngay sau đó, Tằng Diệc dồn lực vào con cặc, thẳng tay thúc con cặc nóng bỏng của mình cắm sâu vào lồn trơn ướt của Sở Diệu Dương. Đôi mông săn chắc của anh theo nhịp đẩy mạnh mà hơi run rẩy, lay động không ngừng.
“A.. . a! A!”
“A . . a. . .” Lúc này, ở một căn phòng khác, gã tóc vàng gầy gò thấp bé đang dán mắt vào màn hình giám sát. Nhìn thấy vị đội trưởng cảnh sát tuấn tú kia bị đụ đến trời đất mịt mù, hắn không khỏi vừa run vừa khát khao, trong lòng dấy lên bao nhiêu tưởng tượng đầy dục vọng
Không nhịn được đưa ngón tay nhét vào trong miệng, nhìn trong video anh nó đang nắm con cặc to lớn khiến cho hắn thèm ăn chảy nước miếng, hắn chỉ có thể giả tưởng ngón tay trong miệng mình chính là con cặc nóng bỏng to lớn ấy.
“A! A! ! ! Soái ca! ! Cảnh sát đẹp trai! ! Nhớ con cặc lớn của mày đến chết rồi, ơ. . Ăn ngon thật. . . Ơ. . Chơi tao. . Chơi tao. . .” Tóc vàng không nhịn được ở trên ghế sa lon tới lui rê nhẹ lên cái mông, thật hận hiện tại không thể xông tới cùng anh hắn cùng nhau chơi cơ thể hoàn hảo của cảnh sát Sở.
Nếu không phải trong lòng còn biết rõ, một khi để dục vọng lấn át thì sẽ làm hỏng đại cục, hắn đã sớm lao ra khỏi phòng rồi.
“Pặc!”
Màn hình máy tính bị Tóc Vàng tiện tay tắt đi, hắn sợ bản thân nhìn thêm nữa sẽ hoàn toàn mất kiểm soát. Để giải tỏa nỗi nhung nhớ, hắn lục trong tủ quần áo, lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Bên trong lại bất ngờ có một chiếc quần lót vuông màu trắng, rõ ràng kích cỡ lớn hơn nhiều so với hắn, phía trước còn lấm tấm vết loang mờ mờ, trong đó vương vãi vài sợi lông đen bóng cong cong.
Đây chính là chiếc quần lót mà Sở Diệu Dương từng mặc qua, được Tóc Vàng nâng niu như báu vật. Hắn thận trọng nhặt ra hai sợi lông vương bên trong — thứ lấy xuống từ chính cơ thể của Sở Diệu Dương, hoàn toàn là “hàng thật”.
Trước kia, hắn chỉ dám vụng trộm đưa lên ngửi một chút rồi nhanh chóng cất đi. Nhưng lúc này, hắn chẳng còn gì phải kiêng dè nữa. Một hơi, hắn nhét phần trước quần lót vào miệng, hương vị nhàn nhạt còn sót lại sau những lần hoan lạc như dấy lên trong cổ họng, khiến hắn mê muội đến run rẩy. Chỉ cần ngón tay khẽ chạm vào mấy sợi lông ấy thôi, đầu óc hắn đã choáng váng, tầm mắt dần mờ đi. Trong khoảnh khắc ấy, ký ức đêm cuồng nhiệt kia lại ùa về rõ mồn một, khiến huyết mạch hắn bùng trào, không sao kìm nén được.
Ít ai biết rằng Tóc Vàng thật ra họ Tằng, tên là Nhị Mao. Còn anh ruột của hắn, Tằng Đại Mao, thường được gọi là Đại Mao. Những cái tên như vậy có lẽ hiếm gặp ở thành phố, nhưng tại vùng nông thôn lạc hậu, đặc biệt là ở những làng quê xa xôi, nơi y tế còn kém cỏi và người dân vẫn tin vào phong tục xưa, việc đặt cho con cái những cái tên “dễ nuôi” lại là điều hết sức bình thường.
Về sau, Tăng Đại Mao quyết chí thi đậu đại học để thoát khỏi nông thôn. Sau vài lần bị người ta đem cái tên quê mùa ra cười nhạo, anh tự đổi thành một cái tên khác — Tằng Diệc.
“Diệc… nghe cũng na ná, nghĩa cũng thế thôi.”
Trong thôn, thế hệ trước ít học cho rằng việc Tằng Diệc đổi tên là mất gốc. Họ chẳng hiểu được ý nghĩa đằng sau cái tên ấy. Thực ra, cái tên “Diệc” là để tự nhắc nhở bản thân anh không quên sơ tâm, muốn nói với mọi người rằng anh vẫn là anh, chỉ là đổi sang một cái tên nghe thuận tai hơn mà thôi.
Thế nhưng sau này anh mới hiểu, đó chỉ là một sự tự an ủi. Càng học lên cao, kiến thức và tầm nhìn ngày càng mở rộng, mỗi lần quay về ngôi làng nghèo nàn ấy, anh càng thấy mình khó hòa nhập. Những người cùng thôn chỉ quanh quẩn chuyện cưới xin thì nhất định phải cất được căn nhà mái ngói mới, nuôi thêm heo gà; hay chuyện cuối thôn lão Lý lại cãi nhau với con dâu vì con dâu lười biếng, ăn rồi chỉ nằm, quên cả việc tưới ruộng.
Còn anh, đã được giáo dục bài bản, thực sự không thể chen vào mấy chuyện lặt vặt ấy. Cuối cùng, sau khi mẹ già qua đời vì một lần lầm uống thuốc trừ sâu, anh quyết định bán hết nhà cửa, đưa em trai Nhị Mao rời quê hương.
Nhị Mao tuy không học giỏi như Đại Mao, nhưng đầu óc lại rất lanh lợi. Có lần hai anh em túng quẫn đến mức phải trộm cắp để sống qua ngày, chính từ đó Nhị Mao quen biết một nhân vật lớn trong giới giang hồ, rồi dần dần được trọng dụng đến mức trở thành tâm phúc. Vì bước đường ấy, Nhị Mao đã bỏ ra không biết bao nhiêu tâm huyết.
Ngày hôm đó, vừa hoàn thành công việc thay anh trai, Nhị Mao liền nhận được điện thoại của Đại Mao gọi sang gặp mặt.
“Nhị Mao, anh vừa gặp một chuyện lớn! Giúp anh một tay thôi, thành công thì tối nay hai anh em mình sướng đến phát ngất!”
Đừng nhìn Nhị Mao bề ngoài có vẻ uất ức, chứ thực ra đầu óc hắn lại rất lanh lợi.
“Anh? Tự dưng anh nói gì nghe điên khùng thế? Nói rõ xem nào!”
Tằng Diệc không đáp ngay, rút từ trong người ra một tấm ảnh đưa cho em trai. Trong hình là một người đàn ông mặc cảnh phục, dáng cao lớn rắn rỏi, gương mặt tuấn tú với ngũ quan góc cạnh rõ ràng, giữa lông mày toát ra khí khái anh hùng — đúng chuẩn một nam thần cảnh sát.
“Người này tên Sở Diệu Dương, đội trưởng đội hình sự thành phố. Không chỉ đẹp trai, vóc dáng cường tráng mà gia thế cũng thuộc hàng nhất đẳng…”
“Ca! Người như vậy, chúng ta không thể động vào đâu!” Nhị Mao lập tức cảnh giác, nếu không phải anh ruột mình, hắn tuyệt nhiên đã ngồi xem chuyện vui, mặc cho kẻ kia không biết lượng sức mà rước họa vào thân.
“Đừng nóng, nghe anh nói đã! Nhà nó hiện giờ đang sa sút… Hôm đó…”
Tằng Diệc liền từ đầu đến cuối kể lại mọi chuyện về Sở Diệu Dương, kể cả việc hắn đã dùng thuốc khiến viên cảnh sát anh tuấn kia thất thân. Để tăng thêm sức thuyết phục, cuối cùng y còn đưa ra cả mấy tấm ảnh khỏa thân hôm ấy cho Nhị Mao xem.
Lần này Nhị Mao cũng không thể không tin, hắn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, vóc dáng mạnh mẽ của soái ca kia khiến hắn nuốt nước miếng.
“Anh, anh cứ nói xem định làm gì. Để em nghe rồi phân tích cho anh luôn!”
Hai anh em bàn bạc chốc lát, một âm mưu nhằm thẳng vào Sở Diệu Dương từ đó hình thành.
Từ sau lần bị Điền Tam thừa lúc sơ hở mà làm nhục, Sở Diệu Dương chưa bao giờ thoát khỏi bóng ma ấy. Theo thời gian, nỗi oán hận chẳng những không phai nhạt mà còn ngày một sâu thêm, đến mức ngay cả trong mơ anh cũng khao khát tự tay đánh chết Điền Tam.
Mất đi lý trí, Sở Diệu Dương điên cuồng tìm tung tích kẻ thù. Cuối cùng, anh bắt gặp Điền Tam trong một quán bar mới mở. Chỉ một cái liếc mắt, gương mặt đáng ghét kia đã gợi lại toàn bộ sự nhục nhã, khắc sâu vào tâm trí anh.
Nhưng Sở Diệu Dương đâu hay biết, ngọn lửa giận dữ đã che mờ lý trí, khiến anh giống như con thiêu thân lao thẳng vào cái bẫy mà hai anh em Tằng Diệc đã sớm giăng sẵn…
Hết chương 10