Nhật ký chàng lọ lem - Chương 24
Cậu ta lầm bầm tức tối. Điều mà làm tôi ngạc nhiên nhất không hiểu sao cậu ta lại mê game đến thế. Ryo sẵn sàng bỏ tiền ra phục vụ cho sở thích của mình.
“Khỉ gió! Alô, bảo đám người này tránh ra, chừa chỗ để xe nữa chứ!”
Cậu ta gọi cho quản lý cửa hàng. Vài phút sau họ đưa bảo vệ ra giải tán bớt người cho xe của Ryo vào và cậu ta cũng là người duy nhất được vào cửa hàng trước sáng mai
“Chào ngài, chúng tôi mới lấy lô hàng về”
Quản lý đón chúng tôi ở cổng. Tôi đi theo sau Ryo để không lạc và họ đưa lên tầng văn phòng
“2 máy PS3, giao 8h sáng mai tại…… OK?”
Ryo nói và ký séc chuyển tiền
“Cám ơn, chúng tôi sẽ giao đúng hẹn!”
“OK! Tôi về!”
Cậu ta nói và đi ra. Quản lý tiễn ra tận cửa. Khi 2 đứa bước ra khỏi cửa hàng đi lấy xe, rất nhiều người nhìn chúng tôi bằng con mắt kinh ngạc
“Cậu lạm dụng danh thế wé”
“Có danh thế không lạm dụng chứ làm gì? Nhanh, tôi đưa cậu về tổng công ty của tôi. Cậu phải ngủ ở đó với tôi tối nay!”
“Cái gì!”
Tôi nhìn cậu ta, mở to mắt 0__o
“Chời ơi, tôi uke, cậu cũng uke, làm ăn gì được mà hả với huh!”
Cậu ta chép miệng nói
“Với lại, “iu” Shiho chả sướng hơn “iu” cậu à?”
Cậu ta nói và cười khùng khục. Éc, iu cậu ta thì đâm đầu vào gối chik cho rồi >”< Hôm nay cậu ta lại mặc áo cổ lọ 3 màu, khoác ngoài vest đen. Lúc đưa tôi vào phòng làm việc cậu ta tháo áo khoác ra mới thấy, nhìn không khác gì con cá 3 màu cả…… hahahaha…….. “Cười cái gì? Cậu mà mở miệng kêu tôi “con cá” là tôi quẳng cậu ra đường cho mafia nó lụm bây giờ đó” ^”^ “Ack! Tôi đã nói zề đâu. Tại cậu tự kỉ ám thị quá thui! ^___^” “Hứ!” Ryo tức lém á, mà cậu ta không cãi được nên im đó. Cậu ta bật đèn căn phòng ở tầng cao nhất của công ty và các máy móc trong phòng “Wow! Phòng đẹp wé!” Tôi thốt lên. “Ra đây ngồi đi, có mang quần áo không? Phòng tắm ở trong kia” “Cám ơn Ryo!” “Không có gì, tắm xong chưa muốn ngủ thì xem tivi, lên net hay chơi game ấy. Miễn cậu đừng phá tôi trong lúc tôi làm việc!” “Uhm….” Tôi gật đầu và lại cái ghế sofa ngồi xuống không nói gì. Tôi muốn nói chuyện với Ryo, nhưng vì cậu ta đề nghị thế nên thôi. Tôi ngồi đó im lặng khá lâu. “sao vậy? không mang đồ theo hả?” 15 phút sau cậu ta hỏi tôi. Tôi di di 2 ngón tay vào nhau gật gật. “Trời, sao không nói sớm?” Ryo chậc lưỡi, đi về cái tủ lớn cuối phòng. Cứ tưởng cái gì, ra là tủ quần áo >”< Chả hiểu sao anh em nhà Yuu hình như có sở thích đóng đô ở công ty. Đồ ăn, nước uống, chỗ ngủ và cả quần áo, lúc nào cũng sẵn có. “Nè, mặc tạm cái quần lửng này đi. Cậu thấp hơn tôi, chắc cũng dài tới gần mắt cá >”<. Còn cái áo sơ mi này của tôi, nhưng size S, chắc cũng vừa, đi tắm đi rồi ra chơi với tôi, buồn phải ko?” Chưa bao giờ tôi thấy em của Yuu tốt như thế. Cảm động muốn khóc *sụt sịt*, tôi cầm lấy quần áo rồi đi tắm. Phải công nhận là tắm xong đỡ mệt, đi ra thì thấy Ryo đang dán mắt vào cái màn hình 17inch tinh thể lỏng máy bàn, kế bên là máy Vaio cực mắc của Sony cũng đang mở. Thấy cậu ta quá tập trung, tôi ngồi xuống gần đó. Có lẽ tôi phải tả cái phòng này một chút. Thật đúng như Shiho đã nói, trong phòng có tổng cộng…….17 màn hình lắp trên tường. Căn phòng hình tứ giác đều. Bàn làm việc, tủ hồ sơ và mấy cái tủ lỉnh kỉnh ở phía đáy lớn. Còn cửa ra phần đáy bé. Ở phía trên cửa là 5 màn hình lớn và 2 bên cạnh tứ giác, mỗi bên 5 màn hình cực lớn mà phải lúc lâu tôi mới biết công dụng của nó. “Ra rồi à!” “Uhm…” “Bắn game đi. Cái máy Vaio đó!” Ryo chỉ tay cho tôi. Nhưng mắt tôi mỏi rồi, không muốn chơi game nữa. Tôi nằm xuống đọc báo và thiếp đi lúc nào không hay……….. …………. ……… …… ……………….. ……….. “Em chưa về!” Tôi chợt tỉnh giấc và nghe thấy tiếng Ryo đang nói chuyện. Giả vờ như còn ngủ say. Thì ra 5 cái màn hình lớn ở cửa là để liên lạc với các đối tác lớn. 1 trong 5 cái đang hiện hình Shiho. Còn 12 cái còn lại là thông số trên các thị trường chứng khoáng. “Nè, bật camera để anh thấy em đi!” “Làm gì?” “Sao em còn hỏi? Hay đang giấu ai?” “Có đó!” “Anh ghen à nha” “Masako đó thưa quí ông” Ryo cười khúc khích, nhưng cậu ta vẫn mở camera lên để bên kia có thể thấy mình “Em ở qua đêm à?” “Uh. Anh ở nhà phải ko? Gọi em có chuyện gì gấp ko? Tại em đang bận!” “Right. Anh có 2 tin muốn báo với em. 1 vui và 1 buồn, em nghe cái nào trước?” “Uhm…… vui trước đi!” Cậu ta trả lời. Bên kia, Shiho vuốt mái tóc vàng của hắn rồi mỉm cười. Quên nữa, có ai thắc mắc là tại sao hắn tóc vàng ko ta? Xin báo đó là màu tóc thật, không hề nhuộm. “Anh biết em sẽ nói vậy mờ. Em khá lắm Ryo, trong vòng 14 ngày đã kiếm được hơn 14 tỉ USD. Chúc mừng em ngày mai sẽ được chính thức lên sàn giao dịch với bên anh!” “Yes, có thế chứ! Còn tin buồn?” “Àh….. Ngày mốt bố anh về nước!” “Ack, chết rồi!” Ryo nhăn nhó. Tôi chả hiểu tại sao bố của Shiho về nước mà …… Ryo buồn ta? “Bố em chắc cũng về!” “Khỏi chắc! Cái đó là hiển nhiên, chắc em phải đi trốn quá!” “Hahaha, trốn chỗ nào được em cho anh trốn với! Đợt này em và anh sẽ bị “dũa” te tua. Ah, Yuu biết chưa?” “Chưa. Để em báo!” “Khoan. Để Yuu “bất ngờ” đi ^___^ chắc dzui lắm nha!” “Chùi, anh “ác” wé Shiho ơi!” “Em mới biết hả? Muộn rồi cưng! Thôi em làm việc đi. Anh ngủ đây!” Shiho nói và cắt liên lạc . Ryo ngáp rồi co 2 chân lên ghế, tắt máy, chắc cậu ta cũng mệt. Gần 3h sáng rồi chứ ít ^^” “Cậu với Shiho có vẻ hạnh phúc!” “Ah, dậy rồi hả? Chưa sáng mà, sao không ngủ tiếp?” “Thôi, tôi tỉnh rồi!” “Uh!” Ryo ngáp tiếp. Tôi không hỏi gì nữa, vớ tờ báo đọc tiếp. 10’ sau, cậu ta chợt có hứng nên trò chuyện với tôi. “Uh, cũng coi là hạnh phúc! Mà sao tự dưng cậu lại nói chuyện đó?” “Àh, tại có vài chuyện muốn hỏi” “Uh, nói đi!” “Khi yêu nhau, cậu có vẻ chịu lép nhỉ? Cậu có cảm thấy yếu thế hơn seme không?” “Àh….. Shiho “sợ” tôi, tôi cũng “nể” anh ấy. Nói chung, quan hệ cũng có lúc đổi chỗ” “Vậy àh….. Vậy Shiho có hay nói “yêu” cậu không?” “Nói “em iu” thì có, chứ thái độ serious như thế thì ít lắm. Shiho không phải là dạng seme ưa mật ngọt lắm, anh ấy khen chê rõ ràng và thường nói = hành động hơn là = miệng. Nhiều lúc cũng khó chịu, nhưng chỉ cần anh ấy ôm và kiss tôi một cái thì….. ^^” “Lãng mạn nhỉ?” Tôi mỉm cười nhìn Ryo. Gương mặt cậu ta cứ như đang phát sáng vì hạnh phúc. “Vậy lúc đối diện với người yêu, cậu cảm thấy thế nào? Và khi yêu thì thấy sao ta?” “Cái này cậu cũng biết mà 0____o” “Nói đi Ryo….” Tôi nài nỉ và cậu ta bật cười: “Ờ thì, lúc chỉ có 2 người thì hơi bối rối ngượng trước người yêu. Còn ở 1 mình thì hay nghĩ đến người đó, nói chung là kì cục lắm, khó giải thích được…” “Uhm……” Chính tôi còn không hiểu tại sao lại hỏi câu đó. Chưa bao giờ tôi cảm thấy cô đơn, mệt mỏi như thế này. Tôi thèm được 1 bờ vai để có thể dựa vào, thèm cái cảm giác được ngượng ngùng hay bối rối trước 1 ai đó….. ------------------ Tôi đã phải ở cùng Ryo 2 ngày, cho đến tận hôm bố của Yuu về nước. Buổi sáng hôm đó, Ryo thả tôi trước công ty Apollo rồi đi làm. Khi bước chân vào tòa nhà của Apollo tôi chỉ có 1 ý nghĩ duy nhất là chạy đi tìm Yuu. Không biết hắn can thiệp như thế nào. Lúc bước vào thang máy, tôi thấy có 2 người đứng cùng mình. Một người cao ráo, đeo cái kính không gọng trong rất quen mà chả thể nhớ nổi là ai. Một người đứng kế bên trùm 1 bộ đen kín mít. Đến lúc cửa thang máy đóng lại, người đó mới tháo bớt áo khoác, khăn choàng và kính ra. Ah, hình như hắn thì phải. Nhưng sao hắn không nhận ra tôi? “Yuu, tôi tìm anh nãy giờ” Tôi đánh liều gọi, hắn quay qua…… “Cậu là ai???” Chùi, hắn quên hết rồi sao? Mà hôm nay trông hắn sao lạ thế? “Hix…. Chuyện gì đã xảy ra với anh?” Tôi lay hắn và để ý anh chàng bên đang nhìn tôi…. khó chịu. “Tôi không phải là Yuu! Cùng họ nhưng tên khác. My name is Yuuhi Hamamoto” “Ah,,,, Tôi xin lỗi, tại 2 người giống nhau….” “Không sao ^__^ Tôi là anh họ của Yuu và ai cũng nhìn 2 đứa giống nhau!” Người đó cười dzới tui, lúc đó thì cửa thang máy mở. Tôi bước ra trước. “Bye nha!” Người đó vẫy chào tôi. Ủa mà sao tầng trên cùng rồi mà thang máy dzẫn còn đi lên. Á, tôi ra lộn rồi, mới tầng 15 à! Tức tốc tôi phải leo vào thang máy. Sau khi tôi vào được phòng giám đốc thì thấy Yuu đang tiếp chuyện 2 người kia. Tôi chạy tới…. “Ah Yuu, tìm anh mãi! Àh, còn có anh họ của anh ở đây nữa…” “What? Cậu bảo đó là ai?” Yuu mở tròn mắt kinh hãi. “Anh họ???” “Trời đất! BỐ TÔI ĐÓ >”<” “What??? 0____o” Đến lượt tôi xém chết giấc. Bố của Yuu sao trẻ thế. Nhìn cứ như 20, thậm chí trông còn trẻ hơn Yuu nữa. Ăn mặc cực kì …… >”< teen luôn! Áo sơmi đen bó sát vừa vặn, Quần túi hộp, mang xăng-đan, thậm chí không thèm mang giầy tóc cũng hơi hung hung. Tai trái bấm 2 lỗ, tai phải 5 lỗ : 1 lỗ trên cùng đeo 1 cặp bông vòng dây xuống dưới, còn 3 lỗ dọc vành tai đeo….. ack Ruby, 3 viên đá khá lớn. “Hơ…..” Tôi chết đây….. Xỉu >”< “Hi!!!” Bố của Yuu nhìn tôi vẫy tay và cười. “Còn….. người kế bên?” Lần này tôi cẩn thận kẻo hớ hàng nữa >”< “Ah….. Bác đây là Miami Shuichi, bố của anh bạn Shiho thân mến” Ack!!! Ông ấy có dáng vẻ chân chất như một….. nhân viên bảo vệ! Ông ấy cầm áo khoác và những thứ lỉnh khỉnh cho bố của Yuu. Mà trông ông cũng trẻ khiếp , mặc một bộ complê đen, rất chỉnh chu và ra dáng một nhân viên tuổi 30 (0__o) “Thôi 2 đứa ở lại, bố về trước nhe con trai!” Yuuhi chào Yuu. Tôi gọi ông ấy bằng tên bởi cũng chả biết phải xưng hô ra sao. Ông quá trẻ so với những gì tôi nghĩ và mới phát hiện ra là Yuu giống bố y khuôn. “Vâng, bố về ạ!” Tôi và Yuu đứng cúi chào ông đúng 1 góc 90. Ông “bibi” hai đứa rồi mặc áo khoác trùm kín mặt lại. Đến khi 2 người mất dạng, Yuu xua tay như trút được gánh nặng trên vai. Hắn rút phone ra gọi cho Ryo. “Em biết bố về phải không? Sao em không gọi anh 1 tiếng? Làm anh xoay không kịp >”<”