Nhật ký chàng lọ lem - Chương 23
“Khoan đã!”
Cậu ấy bật ra tiếng kêu anh lại. Usa quay qua nhìn cậu
“Chuyện gì?”
“……”
“Nói đi, ko tôi đi!”
Đổi tông rồi. Gì mà lẹ thế!
“Anh là đồ quá quắt, được thôi, chia tay thì chia tay. Anh ko cho tôi được những gì tôi cần thì tôi tìm người khác!”
“Được thôi!”
Anh nói và quay đi. Tôi, Yuu và hai đứa nhóc thật sự hoảng hồn. Yêu 2 năm, kết thúc chưa đến 1h sao?
“Nguyên, cậu sai rồi! Anh ấy đã cho cậu đủ những thứ cậu cần nếu nói về vật chất. Và người cũng yêu nhau đủ để cậu gây sự với tôi, còn gì hơn nữa?”
“Thôi Masako, em khỏi nói chữa cho cậu ta. Nếu cậu ta cảm thấy đi với anh khó thở thì cứ để cậu ta tự do. Em còn nói gì nữa ko?”
“…….”
“OK! Từ nay chúng ta sẽ ko gặp nhau nữa…….”
Anh nói và khoác balo lên vai
“….Trước khi tất cả kết thúc, tôi muốn nói với em 1 điều Nguyên à….”
…..Và anh cúi xuống hôn lên má cậu.
“….Anh yêu em!”
Usami nói rồi bước ra cửa. Không ai đứng lên để níu anh lại. Cũng không ai nói gì, chỉ lắc đầu thôi. Tôi cảm thấy kết thúc như thế là quá nhảm nhí, nhưng nhìn qua Yuu, hắn cũng lắc đầu ý bảo “thôi, đừng can dự vào chuyện của họ.”
“Anh khoan đi đã!”
Cậu ấy chợt nói theo anh, chạy theo dùng 2 tay lôi anh lại bàn rồi ấn anh ngồi xuống ghế. Cậu dùng hay tay mình ôm choàng qua cổ anh giữ chặt, như sợ buông ra là anh sẽ biến mất.
“Yêu em, sao anh ko chịu hiểu em? Em ghen là vì cái gì? Giận vì ai? Sao anh ko hiểu chứ? Em yêu anh, anh có biết không?”
Lần đầu tiên trong đời, tôi mới thấy cảnh một đứa con trai chợt bật khóc vì tức tối. Cậu đã khóc trên vai anh 1 chút, dấu mặt làm vai áo anh chợt ướt.
“Thôi nào em!”
Đổi tông nữa >”<. Bây giờ, ánh mắt của anh đã dịu dàng trở lại. Anh dùng tay vỗ nhẹ lưng cậu và mỉm cười. Tình yêu giữa họ đủ sâu sắc để dù cho có cãi nhau, gây lộn bao nhiêu thì vẫn trở về với nhau. "Thôi nào em!" Đổi tông nữa >“<. Bây giờ, ánh mắt của anh đã dịu dàng trở lại. Anh dùng tay vỗ nhẹ lưng cậu và mỉm cười. Tình yêu giữa họ đủ sâu sắc để dù cho có cãi nhau, gây lộn bao nhiêu thì vẫn trở về với nhau. Rồi Nguyên buông anh ra, ngồi ngay ngắn lại khi có một đám con gái khoảng 5,6 người vào phòng và ngồi ngay cái bàn đối diện bàn chúng tôi. “Em xin lỗi anh!” “Uh! Anh cũng xin lỗi em ^^” “Cái tin nhắn hồi ở phòng karaoke là của em, anh không giận khi em lén theo dõi anh như thế chứ?” “Anh biết chứ bộ” Anh cười gian manh rồi chợt “Á” lên khi cậu bấu vào người anh “OK! Dông thôi!” Hai đứa nhóc đứng lên, cả bọn cười phá lên và ra tính “xiền”. Mấy ly trà uống mới có vài ngụm, tiếc xiền gần chết. Ý mà tui đâu có trả, lo gì Về mà tôi cứ tức cười chết, cãi nhau như film. Lãng mạn muốn xịt máu lun >”<. Tối hôm cuối cùng, cả đám đến nhà Nguyên để ăn món mì đặc biệt của người Việt Nam. Gọi là gì ấy nhở? Àh, là phở. Ba anh em nhà này khéo tay gớm, tự nấu ăn cũng ngon ra phết. Nhà của họ tọa lạc ở một con phố văn hóa, chung quanh thấy cũng toàn khá giả. Bố, mẹ, anh cả và đứa em út đang học cấp II của Nguyên đã đi Singapore sinh sống từ năm ngoái để lại nhà cho Nguyên và 2 đứa sinh đôi vì họ không muốn đi. Nguyên đã có việc làm, lương cũng khá. Hai đứa em cũng đã lên đại học, hàng tháng bố mẹ sẽ gởi tiền về. Khi tôi hỏi cậu ấy là bố mẹ có biết cậu sống chung và cặp với Usami không thì cậu ấy cười bò lăn ra “Đương nhiên là biết rồi…. Ack!” Và Nguyên đã kể cho tôi nghe 1 câu chuyện về cuộc gặp mặt giữa Usami và gia đình cậu. Không bó tay không ăn tiền….. Mà thui, cuốn diary nói về tôi cơ mà. Quay lại nhé!.......Tôi sẽ kể sau, hứa đấy! ^__^ ------------------------------------------ Sáng hôm sau, Usami và Nguyên tiễn cả nhóm quay về Nhật Bản. Usa sẽ ở lại “bù đắp” cho Nguyên những tháng ngày……. “thiếu thốn” ^^” Sau những giờ bay mệt mỏi, tôi đã trở lại Nhật Bản. Về đến là cả đám chia ra, ai việc nấy! Rồi mai, tôi sẽ lại là nhân viên phòng 196, cấp dưới của Yuu ---------------------------------------- Quan hệ giữa tôi và Yuu không còn gay gắt như trước. Vì đã và đang quên đi mối tình cũ, nên tôi chấp nhận hắn dễ dàng hơn. Nhưng giờ đây tôi và hắn cùng dửng dưng coi như không có gì. Hắn có thích tôi không thì tôi biết, nhưng tôi có thích hắn không thì…… tôi không biết . Và….. Yuu chưa bao giờ thẳng thắn nói là hắn thích tôi. Cuộc sống của tôi cứ diễn ra êm đềm hơn 1 tháng sau thì có chuyện động trời xảy ra với tôi và gia đình tôi….. Tháng 10 cùng năm, bố tôi nhập viện vì bệnh tim và buộc phải phẫu thuật do hở van tim. Chẳng những thế còn phải hóa trị cho bệnh ung thư giai đoạn 2 đã bắt đầu có di chứng. Số tiền phẫu thuật và điều trị gần 47 triệu. Đó quả thật là một số tiền quá lớn với gia đình của tôi. Tôi dường như đã bị stress nặng do cứ lo nghĩ. Yuu hình như biết tôi có chuyện, hắn hỏi nhưng tôi lảng đi. Tôi không muốn phiền đến Yuu và không muốn mắc nợ hắn nhiều hơn nữa. Tôi không cho là mình xuẩn ngốc khi không mượn tiền hắn. Tôi đã vay nóng 20 triệu từ một đại gia như Yuu và chả biết có thù oán gì không mà anh ta hay ông ta để lãi cắt cổ. Ông ta không gặp tận mặt tôi bao giờ chỉ toàn liên lạc mạng. Mỗi lần như thế tôi đều bị một đám mafia bắt đi, tôi sợ lắm nhưng vì bố nên đánh liều….. “Nè! Sao thế?” Yuu kêu tôi khi tôi đang thả hồn trên mây, tôi lo nghĩ quá mà thuỗn cả mặt ra “Có chuyện gì phải không??” Hắn hỏi gắt, nhưng tôi chối bay. Hôm nay đến hẹn trả lãi mà tôi chưa có tiền, chả biết mafia sẽ làm gì tôi. Giờ đã gần đến tháng 11 rồi. Lần trả lãi trước tôi đã bị chủ nợ bắt đi và đe dọa kèm đánh nữa chứ. Nhưng tôi không dám nói với ai vì sợ. Tôi không muốn nói với Yuu, nhưng đến giờ hẹn, chủ nợ phone đến, hắn đã giật phone và trả lời “Đe dọa bằng cái gì?” “Down stair by ass” (xuống lầu bằng bàn tọa) “Cái gì?” “Yeah! Là vậy đó!” DSBA (viết tắt) là trò nắm hai chân một người lôi xuống các bậc cầu thang. Một hình thức bạo lực đau ghê gớm. Lần trước tôi đã bị lôi đến 4 tầng lầu. Cái trò bạo lực này tôi đã bị từ hồi cấp III do 1 tên em họ xa của Yuu bày ra để trả đũa hắn. “Cậu không được đến đó!” Hắn nói và đập cái di động của tôi xuống bàn khiến nó nứt vỏ “Nếu không đến, hắn sẽ…..” “Masako, đừng lo. Tối nay và một vài ngày sau, cậu đến ở cùng Ryo tạm vài ngày. Chuyện này để tôi giải quyết!” “Nhưng……. Anh…….” “Không nhưng nhị nữa. Đồ ngốc, muốn vay thì phải tìm người mà vay, tôi ở đây không có tiền hay sao mà cậu không vay? Dính vô nó chi giờ trả giá thấy không?” Hắn mắng tôi, nhưng cũng có lý. Trễ giờ hẹn hơn 1h, lo bị mafia bắt, Yuu liền đưa tôi ra xe đến nơi an toàn hơn. Tôi chỉ biết im lặng theo hắn “Hello!” “Mày biết rồi hả?” Lần đầu tiên tôi mới nghe tiếng của chủ nợ. Đúng là hắn, Kozo Kento hay còn có tên khác là Hamamoto Kento, em họ xa cực kì thù ghét Yuu “Mày là thằng đê tiện. Có gì ra trước mặt tao nói chuyện, bỉ ổi làm trò trả đũa sau lưng tao!” Yuu trả lời, vì hắn đang lái xe. Cái phone để đó nên tôi cũng nghe. Yuu ra hiệu cho tôi đừng manh động. “Tao làm gì mày đau Yuu!” “Mày hành hung bạn tao! Một người không có khả năng chống cự mày!” “Bạn à? Nếu chỉ là bạn tao không đụng đến nó đâu. Mày là thằng ngu, vì nó mà chịu khổ cực, tao giải thoát cho mày còn không cám ơn” “Mày im đi! Lần này tao không làm cho mày lết đến chết thì tao không còn tên là Hamamoto Yuu nữa!” “Hahaha……Mày làm gì được tao. Thằng Ryo đã dành hết quyền thừa kế của mày. Bố của mày không cho mày dựa hơi ổng nữa. Mày không có gì cả Yuu à….. hahaa!” “Nhớ đấy Kento, chống mắt lên mà coi tao đã có được cái gì. Cái tao có ít ỏi hơn mày nhưng giá trị hơn của mày.” Bíp! Yuu nói và hắn cúp máy luôn. “Xin lỗi, đã đưa giám đốc vào rắc rối!” “Không phải lỗi của cậu…..” Hắn nói, trông vẻ bực lắm. Thấy thế tôi im lặng, vài phút sau, hắn phone kêu Ryo đón tôi. “OK! Em đang ở gần đây” “Tới nhanh đi. Thằng điên kia nó xuất phát rồi!!!” Yuu nói khi thấy bóng vài chiếc Fiat đuổi theo đằng sau, bắt tôi đấy! Yuu liền đưa xe vào đám kẹt xe, rồi gọi cho Ryo lủi vào đó. “Nè, em để cửa kính xe xuống đó, kêu Masako ra khỏi xe đến chỗ em đi. Đang đậu gần đó!” Ryo kêu Yuu và hắn ra hiệu cho tôi đi. Ryo đậu ở gần nép ngoài còn đám mafia kẹt chung với Yuu. Tôi leo lên cả đầu xe của người ta nhằm thoát thật nhanh khi cảm giác có vài họng súng đang chĩa mình. “Go!” Khi tôi vào được xe của Ryo và nghe được tiếng cậu ta, tôi mới dám thở ra nhẹ nhõm. Đã gần 7h rồi, đường phố bắt đầu tối. Ryo cũng tử tế chở tôi đi ăn, khi tôi cám ơn thì cậu ta nói “Nể tình anh Yuu tôi mới chăm sóc cho cậu, nếu có cám ơn thì cám ơn anh ấy!” Yuu àh, nếu nghe được những lời này, hẳn anh sẽ cười. Em của anh thương anh thế cơ mà. Sau bữa ăn, Ryo dẫn tôi đến tổng hành dinh của công ty nhà Hamamoto. Nhưng chỉ ngồi chờ trong phòng khách tới 10h cậu ta lại lôi tôi đi tiếp. Đi chung với Ryo cũng có ối chuyện để nói. Cậu ta thật không như cái vẻ ngoài thường thấy. Đang đi trên đường, có một chiếc Mazda chạy đằng sau cứ nhấn còi “Bim bim”, nghe mà phát bực. Tôi đang tính nói thì quay qua thấy Ryo cũng không khá hơn! Cậu ta vừa lái xe vừa chửi, rồi lùi lại dần đến lúc ra sau chiếc xe kia. “Sáng nào đi làm cũng thấy. Bà già (??? Nhìn nữ chủ mới 30 là cùng), chạy chưa tới, cách cả chục mét mà cứ nhấn còi. Làm như có mình bả vội ^”^” Ryo chửi đó. Rồi tăng tốc đột ngột lao về chiếc xe vẫn đang nhấn còi kia “Làm gì vậy trời!” Tôi la lên và giữ tay Ryo lại “Tông chứ làm gì!” Ryo trả lời tỉnh bơ rồi….. Rầm…..Rầm! Xe của cậu ta đẩy chiếc kia đến tận ngã tư mới thôi, de xe xuống và vọt lên ngang bằng: “Thằng điên nào lái chiếc xe cùi bắp tông vô xe bà???” Cái chị ấy mở kính xe và chửi đổng ra đường. Mà không chửi sao được, móp cả cái thanh giảm sốc sau, xe Ryo cũng móp thanh đầu mà! “Bà chị chửi ai?” Ryo đậu xe sát kế bên, mở cửa kính xe xuống và thản nhiên hỏi. “Cậu là thằng nào?” “Là thằng điên mới tông zô xe bà chị đó. Tiện thể nói luôn, cái xe bà chị nói là cùi bắp, Mercedes E280 loại mới nhất đấy!” “Hóa ra là cậu….. điên hả? Là thằng nào mà sao láo thế, muốn hầu tòa không?” “OK. Tôi là tổng giám đốc đương nhiệm của S.M.E Company. Hầu tòa hả? Right, cứ việc, tôi sẵn sàng!” “Ơ…..” Đến lượt bà chị xấu số đơ mặt ra. Rồi lắp bắp ko ra tiếng….. “Xin tổng giám đốc thứ lỗi, em lỡ dại!” Đổi tông ghê thế? 0___o “Cái gì!” “Em là nhân viên bộ phận nhân sự, em có thấy ảnh của tống giám đốc, nhưng không thể ngờ là trẻ thế…..em…..” Má ơi, nhân viên của Ryo. Lần này chị ta chết chắc. Tội nghiệp! “Ờ… lần sau tôi còn thấy bà chị “bim” là tôi đâm cho nát đuôi xe nhá. Chạy thì không tới mà cứ đòi nhường đường. Bộ đi làm có mình bà chị vội hả, giờ đi về cũng có mình bà chị vội à? Tôi còn không vội chị vội làm gì?” “Dạ….. em không cố ý…..” “Được rồi. Tôi không có nhớ bà chị là ai, khỏi lo đuổi việc. Đừng khép nép nữa, hồi nãy hùng hổ lắm mà. Với lại, đừng có bảo là tôi trẻ, tại bà chị già quá thôi!” CHời, với phụ nữ mà Ryo nói nghe shock ghê. Chê phụ nữ già là xúc phạm ghê lắm, đúng là Ryo chả biết nể ai. Cậu ta đóng cửa xe rồi thản nhiên rồ ga chạy hướng về khu mua sắm Akihabara. Lúc này đã gần 11h, mà khu mua sắm vẫn đông nghẹt người. Ryo cho xe hướng tới cửa hàng điện tử. Mai sẽ là ngày phát hành máy trò chơi Play Station 3, người ta đã chờ đông nghẹt cả bãi giữ xe. “Đến trễ rồi Ryo ơi!” “Chỉ tại bà già ngáng đường”