Nhật ký chàng lọ lem - Chương 22
“Tại cậu chưa thấy nó “uýnh” ai thôi. Nhóm mình trừ cậu ra thì ai cũng …. võ đầy mình.”
Hắn nói rồi thở dài. Nói chung cũng đúng, họ luôn phải có sức để tự vệ. Bon chen trong giới đại gia rõ khổ, cứ như tôi tầm tầm lại chả cần lo lắng. Sống đúng là rất khó, dở quá thì người ta đè đầu mình, giỏi quá thì phải bon chen trụ hạng, tầm tầm thì chả đến đâu…. nói chung ai cũng khổ.
——–
Tối tiếp theo như dự định, bọn tôi cùng alê…. billard: Đó là 1 cái thú vui cũng khá vương giả và tôi cũng biết chơi vì những tháng ngày rong ruổi cùng Yuu.
Chúng tôi có 8 người, Nguyên bận công việc xuống Nha Trang 1 ngày nên Usa ko gặp cậu ấy hôm nay. Nhóm tôi gồm 6 đứa, chia phe ra mỗi nhóm 2 đứa. Ryo thì đi với bồ nó, Hiro đi với Usa và…. tôi đi với Yuu. Chơi theo hình thức loại trực tiếp. Phải nói là Ryo và Usa gan lì thấy ghê. Mãi mà chả phân được thắng bại. Cuối cùng tôi là người thứ nhất của nhóm thứ 3 phải vào đấu với Ryo.
“Cậu chuẩn bị out đi là vừa!”
Ryo vừa cười vừa dọa tôi. Mà cậu ta dọa thì cũng ko sai. Ngay cú đề-pa ban đầu đã đưa 6 bi vào lỗ.
“Con cá kia chớ có ngạo mạn!”
Tức mình tôi cũng nói shock lại chơi vậy. Nhưng thật sự là khó khăn lắm mới dành được lượt đi đầu, ko để cậu ta ăn ngay. May cho tôi phút thứ 10, Ryo tạm ra vì phạm luật. Tôi thì tiếp tục đấu với Usa, nếu ai thua thì out luôn. Tức một nỗi anh quá ác, đưa tôi vào thế kẹt và tôi tự động bỏ cuộc.
“Hehe…..Usagi hôm nay pro quá!”
Yuu lên tiếng và cuời. Nãy giờ hắn ngồi im bắt chân chữ ngũ. Cá sao cũng cá, chỉ đợi tôi thua là hắn nhảy vào liền.
“Sao, gỡ gạc đi Yuu!”
Usa đáp lại và uống 1 ngụm trong cốc rượu của mình.
“OK!”
Yuu đứng lên, cầm cây cơ và bước đến gần bàn billard. Hắn ngồi lên mép bàn, 1 chân chống đất và 1 chân nhấc hẳn lên. Tư thế đặc trưng của “bi nhảy”. Hắn tính làm bi nẩy lên để vào lỗ, thế bi cực kì khó.
“Ghê!!”
Cả bọn rú lên trước 1 đường bi quá đẹp.
“Look at me!”
Yuu nói, hắn cười mỉm chi cọp rồi thảy cây cơ từ tay phải….. qua tay trái. Thục 1 phát dứt điểm 3 bi còn lại.
“Super pro!”
Cả đám vỗ tay cho màn biểu diễn ấn tượng của Yuu. Giờ mới biết là hắn thuận tay trái, nhưng ở những đường bi nào khó, hắn thường thục bằng tay phải, tay trái đẩy cho lực mạnh hơn.
“Goodbye, Usagi!”
Yuu đưa tay vẫy vẫy “tạm biệt” Usami
“Nhớ “mẹt” ông đó Yuu. Có ngàu tui sẽ “báo chù” cho xem!”
“Hehe…. mặt tui đương nhiên tui nhớ òi! ^_^
Anh Usa cũng tỉnh rụi đáp lại hắn. Từ hôm xảy ra chuyện kia đến giờ, anh vẫn tỉnh bơ như ko có gì xảy ra >”< Seme gì mà vô trách nhiệm! Màn sau là Yuu đấu với em trai. Thằng Ryo thì nó thuận cả 2 tay nên cũng khó "nuốt" lắm nhưng .... Yuu cũng đã đánh bại được. Hiro đấu với Shiho và thua sau ... 5 ván, Shiho cũng thuận tay trái. Và khi mọi người khen Shiho thì Yuu chọc vào 1 câu: "Nó có tay nghề thế là nhờ tháng ngày đi chinh phục đứa em láu cá của tui đó chứ chả hay ho gì đâu!" "Hớ, còn đỡ hơn ông!" Shiho đáp lại, bước đến chỗ Ryo ngồi và kiss cậu ta một cái "Phải hok em iu? ^^" "Nhìn chói mắt wé!" Tôi và hắn chợt đồng thanh rồi quay qua nhìn nhau xẹt xẹt.... lửa. "Sao anh nhại tôi?" "Cậu thì có!" "Hứ!!" Cả 2 chúng tôi vênh mặt lên mỗi người quay 1 hướng. Hắn cầm cây cơ về tay trái rồi hướng về phía bàn, nơi có đấu thủ cuối cùng là Shiho đang chờ. "Đổi tay trái rồi hả Yuu?" Shiho hất hàm, uống nốt phần cocktail còn trong ly và chống cây cơ xuống đất. "Hết sức nha!" Yuu đáp lại rồi cả 2 bắt đầu phân lượt và hắn được đi trước. Không như Ryo, Yuu có lối chơi từ tốn hơn, hắn ko đề-pa ăn ngay mà bắt đối phương phải chạy bi, tức tạo ra những thế bi khó. "Yuu, coi nè!" Shiho cười hề hề rồi gây sự chú ý với hắn. Shiho từ từ cúi xuống và đẩy bi số 3 chạy vòng bi số 5 vào lỗ "Good!" Yuu vỗ tay khen ngợi. Đó là tuyệt kĩ của tên Shiho với độ khó không kém gì bi nhảy của Yuu. Cứ như thế 3h đồng hồ sau vẫn huề. "Ông lì quá Yuu" "Hê hê tôi là anh của "vợ" cậu mà, ko kém cạnh em trai mình chứ!" "Ông chỉ giỏi biện hộ. Hồi nãy mà tính phạm luật là ông ra rồi." Ồ! Bé Shiho đang tức! "Ơ hay dễ xương nhỉ? Có toàn Club làm chứng nha, tôi ko hề đụng bi" "Ông...." Cả 2 chống cơ nhìn nhau, lựu đạn, bom .. quăng tới tấp. Hai cha này ko có gì thì thôi, chứ có thì cãi nhau cứ như 2 thằng nhóc giành nhau cây kẹo mút. "Stop! Thôi anh!" Hơ.... vị cứu tinh Ryo đã nhảy vô. Cậu ta dùng 2 tay ôm lấy Shiho để cản hắn lại. "Yuu, thôi bỏ đi. Có chuyện cỏn con vậy mà anh cũng gây mất hòa khí sao!" Tôi cũng nhảy vào, cầm lấy tay hắn lôi về chỗ ngồi. Nghe lời tôi, Yuu im lặng uống nước để hạ hỏa. Lúc này mới hơn 8pm. Thấy còn sớm, cả đám rủ nhau thuê xe máy dạo HCMC, mua sắm quà lưu niệm luôn. Còn hai đêm nữa là về nước rồi. Tối đó nhóm tôi đã rất vui, anh phone cho 2 đứa em của Nguyên bảo đem xe đi chung luôn. Hai đứa nhóc xuất hiện trên chiếc SH đỏ của Nguyên "Anh Nguyên đâu?" Cả đám hỏi 2 đứa nó "Ảnh mới về, giờ nằm bẹp ở nhà rồi, hình như bệnh." Bé Cát nói, nó tỏ ra lo lắng "Tí hồi anh tạt qua ở với ảnh đi. Chứ ảnh ko cho tụi em vào phòng." Thằng bé Phong nói với Usami. Nó nói và kín đáo quan sát thái độ của anh. Anh chỉ khẽ "Uh" rồi phóng xe đi trước, dẫn cả đám theo sau. Tôi với Yuu theo sau anh, còn Hiro đi cùng anh Usa. Tôi làm thế để tránh sự hiểu lầm với Nguyên. Yuu cũng đồng ý là họ đang "rục rịch" thật, chả biết trước đó có không , nhưng từ sau khi nhóm chúng tôi đến VN thì có chuyện. Anh vốn ko định về nhà của Nguyên nhưng tôi và hắn phải nói mãi anh mới chịu. Đêm nay anh sẽ ko ở hotel, nhà của Nguyên cũng như căn nhà thứ 2 của anh. ----------------------- Cả ngày hôm sau, anh cũng không đến. Khoảng 2h chiều, con bé Cát cùng anh nó đi xe đến tận Omni Hotel tìm chúng tôi để hỏi xem là .... họ đã đi đâu. Nguyên ra khỏi nhà lúc 6h sáng cùng với anh và mất hút đến giờ. Cát còn mặc trên người nó bộ áo dài cho vừa làm MC cho 1 tiết mục văn nghệ ở trường ĐH, Phong thì mới rời khỏi trường khi nghe điện thoại của anh nó gọi. Hai đứa nó thật sự lo lắng, cuối cùng thì mới nhớ ra 1 chỗ 2 người rất hay hẹn nhau. "Đi nhanh đi nếu em thấy lo" Yuu nói với Phong, thằng nhóc gật đầu và chạy đi lấy xe. Nhưng con bé Cát thì không vội, nó nắm tay tôi lôi đi cùng "Eh, đi đâu?" Yuu chặn con bé lại và hỏi nó. Vẻ mặt của Cát chùng xuống, nó trả lời: "Anh đưa anh này đi với tụi em!" Rồi lôi tôi xuống chỗ để xe. Cát đi chung với anh mình trên chiếc Attila, nhường chiếc Nouvo đỏ đen cho Yuu chở tôi. --------------- Chỗ đến là một quán trà sữa nằm trên con đường tên là Võ Văn Tần. Quán bài trí rất đẹp, nhưng hình như hơi vắng khách, hay tại trưa nên ít người. Bốn đứa bước vào, hai nhóc đi trước lên thẳng tầng trên. Bước vào phòng ở tầng 1, tôi cảm thấy rất lạ lẫm.... Chả có ai, ngoài 2 bóng người ngồi sát cửa kính nhìn xuống đường. "Anh ba!" Con bé Cát chạy nhào đến ôm lấy cổ anh nó. Cậu ấy quay ra nhìn nó rồi giải thích. "Tụi anh cần giải quyết chuyện riêng" "Hai người xuống bàn này đi. Rồi nói cho tụi em biết cái quỉ gì đang diễn ra!" Thằng Phong nói, nó gọi phục vụ bê 2 ly trà to tổ bố xuống cái bàn 6 người gần đó (chậc, 16k 1 ly mà, ko to sao được >“<). Anh và cậu ấy im lặng đứng xuống, ra bàn thấp ngồi. Khi tất cả đã yên vị mới nói chuyện, nhưng 2 nhân vật chính thì cứ im lặng. Cuối cùng, để tất cả đều hiểu, dùng tiếng anh. "Em nói trước đi Nguyên!" Anh mở lời 1 cách khó khăn "Cũng được, em nghĩ chúng ta cần phải thẳng thắng với nhau 1 lần!" "Yah... em cứ nói!" "Uhm....Anh đã làm tổn thương em. Từ lúc cậu ta (chỉ Masako) từ Nhật đến chơi, mối tình cũ của anh xuất hiện, anh thật sự bỏ rơi em. Em ko hiểu mình đã làm sai cái gì để anh bỏ mặc em như thế. Anh à, em ghét phải thấy anh bên người khác, cho dù là bạn. Anh hiểu em mà, ích kỉ và em không thể chịu được cảm giác cô đơn! Em là vậy đó, đừng trách em nếu anh thấy em thân mật với ai khác. Chính anh cũng vậy thôi, nói cho anh hay, em chưa mất giá với mấy "cố nhân" đâu anh!" Trời đất, 1 lèo, nói quá trời là nói. "Anh nói nha?" "OK!" "Hỏi đi, cậu ta ngồi cạnh em kìa. Hỏi coi quan hệ giữa anh và cậu ta là thế nào! Sao em không bao giờ chịu tin anh hết, đừng tưởng chỉ có mình em "khổ" nha. Em cũng làm tổn thương anh mà anh không......" "Làm thế quái nào mà em tin anh được?" "......." "Anh nghĩ là em phải trơ như đá cho anh muốn đi đâu làm gì sao?...... (nguyên 1 hơi)" Cậu ấy chặn ko cho anh nói hết và xổ ra 1 hơi... Đúng là khi uke bất mãn nó kinh khủng như thế nào (Oh, sorry các uke, sr mình lun) "Nguyên, em nói hết rồi phải không? Cho anh nói được ko?" "Uhm.." Tạm lắng, phải công nhận rằng Usami là chàng trai có sức chịu đựng super giỏi! "Anh nói đến khi nào thì em mới tin đây? Làm cách nào đây? Anh chưa bao giờ mở miệng nói "yêu" Masako hết và......" "Đừng có nhắc lại cái câu đó nữa...." Ack..... sắp sửa 1 tràng nữa nha. Tôi ngồi đây nghe còn chịu ko nổi >“< "Thôi đi, sao em kì quá vậy? Em thích nhảy vào họng anh ngồi lắm hả Nguyên? Nè, anh hả họng ra nè, nè, em nhảy vô đi!" "Uhm..." Tức xì khói, nhưng quê độ rồi nên Nguyên im lặng, cầm ly trà uống 1 miếng. Chờ thế sự lắng xuống anh mới nói tiếp. "Anh chịu đựng em cũng đủ lắm rồi đó. Nếu mà anh có mở miệng nói "Aishiteru" hay đụng chạm ai thì người đầu tiên biết là EM đó! Sao? Có tin không?" "......." "Yêu nhau hơn 2 năm, mà mỗi lần đụng chuyện toàn lỗi của anh. Cái gì em cũng ko tin anh, trong khi anh đã coi em như người thân, còn trong mắt em anh là cái gì?" "Là cái đinh!" Cậu ấy đột ngột trả lời khiến chúng tôi chết sững. Nhưng ko ai can thiệp. Nhường sân khấu cho 2 bên.... cãi tiếp. "Còn em thì sao, cắm sừng anh ko? Em đừng có tưởng là anh ngây thơ đến mức ko biết em làm cái gì sau lưng anh. Em trốn tránh chuyện quan hệ, tệ hơn là đưa người khác thế em. Em khéo lắm, chọn 1 người dáng giống em y xì, nhưng mà cho dù có say thì anh cũng vẫn biết em phản ứng ra sao chứ! Đồ ngốc, nếu mà em có muốn lừa anh, tốt nhất chỉ luôn cái cách em rên rỉ sao cho giống. Chưa kể bữa hổm em ôm eo ai trên chiếc Excel II. Ngon, hắn ta biết anh lườm nên rẽ đường khác, đừng có nói là bạn em nha!" "Anh là đồ tồi! Ko chịu quan tâm dù chỉ 1 chút. Em là gì của anh vậy? Osin phục vụ "on the bed" hả? Chỉ vì cái gánh nặng chuyện yêu anh mà em ko thể được tự do. Tiền bạc của anh ràng buộc em, càng lúc em càng giống osin của anh!" Chời, bên quăng bom, bên thả lựu đạn bùm chéo.... chóng mặt luôn >“< Chả lẽ mỗi lần gây lộn là thế này sao. Yêu mà khổ thế thì độc thân cho rồi. "Ơ hay, em nghĩ vui thật! Đưa tiền điện nước cho em những lúc anh ở nhà em là sai à? Nếu em thích vậy thì anh sẽ ko đưa nữa!" "Ko phải cái đó. Đưa em cả đống, rồi 1 tháng anh ở nhà em được mấy ngày?" "Nhà chính của anh tận bên Nhật, anh đã cố gắng lắm rồi. Lúc trước ko có, giờ hứng lên em lại nghi ngờ anh. Em nói thử coi, anh nói em cùng đi với anh em ko chịu. Vậy thì thế nào em mới vừa lòng?" "....." Anh nhường cho Nguyên nói, nhưng cậu im lặng. Cậu và anh ko nói gì cũng khá lâu, gần 10ph chứ ko ít. "Sao, em nói đi Nguyên" "......." "Ko còn gì để nói với anh à? Vậy thì..... nếu em cảm thấy anh và em còn có thể tiếp tục yêu nhau thì tiếp. Ko thì..... chia tay!" Usami nói ra những lời nghe thật phũ phàng, anh lục balô lấy tiền để xuống bàn rồi đứng lên. Tôi nhìn qua Nguyên, cậu cúi gằm. Này, làm cái gì đi chứ?