Nhật ký chàng lọ lem - Chương 21
Anh nói, giọng nghe cũng có vẻ tức giận rồi nắm tay Nguyên lôi vào phòng.
“Buông ra!!!!”
Tôi đâu có vội đi nên áp tai vào cửa nghe lén. Đừng bảo tôi tò mò, thật sự là có liên quan đến tôi >”<. Nghe thấy tiếng cậu ta kêu lên khi người kia đang định làm cái gì đó chắc ai cũng biết ha! “Cạch!” Tôi hoảng hồn khi cánh cửa phòng bất chợt mở. Rồi cánh cửa từ từ mở toang ra. Tay cậu ấy với với ngoài nhưng bị anh lôi lại. Giận quá mất khôn, anh xé áo Nguyên và quăng cậu ta lên cái giường gần sát đó. “không!” Cậu ấy lại kêu lên và nắm, giật lấy tóc anh nhằm để thoát. Nhưng rồi 2 cánh tay ấy cứ quơ quào trong không khí bất lực. Cho dù Nguyên có đẩy , có đánh vào lưng anh ra sao, anh vẫn không buông ra. Thêm vào đó, anh nắm chặt lấy 2 tay cậu ấy bẻ ngoặc ra đằng sau chỉ với 1 tay. Tay còn lại giật luôn vài cái nút áo còn chưa tháo hết. “Không!......” Tiếng kêu ấy nhỏ dần nhưng thay vào đó là những giọt nước mắt trào ra từ mắt cậu. Tôi mở to mắt nhìn anh cắn vào cổ và ngực cậu. và tôi há hốc miệng chết trân chứng kiến cậu đưa tay về phía tôi……cầu cứu ư? “Cạch!” Tôi khóa cửa phòng họ từ bên trong rồi đóng sầm cửa lại và bỏ đi. Lần đầu tiên tôi mới thấy yaoi liveaction (>”<) từ 2 người tôi quen biết và tệ hơn và nó đầy bạo lực! Trong đầu tôi giờ chỉ lẩn quẩn những hình ảnh lúc nãy. Mới cách đây vài phút tôi còn thấy ghét Nguyên, nhưng giờ thì…. “Hẳn là đau lắm!”.. tôi nghĩ thầm và bỗng thấy tội nghiệpm kiếp uke khổ thật! >_< “Đi đâu nãy giờ đó?” Vừa ló mặt vào phòng thì đã nghe tiếng Yuu hỏi. Tôi lắc đầu bảo không có gì rồi lên tiếng hỏi lại hắn. “Anh Hiro đâu? Mà anh mang máy ảnh đi đâu đó?” “Hiro lên phòng 203 rồi. Tôi cũng sắp lên đó, tắm xong nhớ lên nha!” Yuu nói, đeo máy ảnh, bỏ điện thoại vào túi quần rồi xỏ dép vào. “Lên phòng Ryo chi?” “Bắn game!” Hắn cười toe rồi lon ton chạy ra cửa. ------------------ “Yah! Thắng rồi!” Vừa mở cửa phòng là nghe tiếng Ryo la lên….. đầy xúc động. Chúa ơi, ba thằng con trai leo lên cái giường…… nhảy! Ryo nắm lấy áo Yuu và đè hắn xuống Hiro ôm lấy chân Ryo để cứu Yuu còn tên Shiho đang đứng ở dưới đất phụ “vợ” một tay đè Yuu ra. “Ah! Masako, lên đúng lúc lắm!” Shiho thấy tôi thì buông Yuu ra chạy đến đón tôi. “Theo phe nào? Yuu hay Ryo?” Shiho “niềm nở” giới thiệu “Cái quái gì vậy? Bảo bắn game mà?” “Ờ! Bắn game nhưng nhân vật game ko phân được thắng bại nên….” Shiho cười hì hì rồi chỉ tay về “cái đống” dưới sàn sát cái TV gồm bộ máy PS2 màu đen cực đẹp và sơ sơ ….chục cái đĩa game bỏ bóp VCD Sau một hồi vùng vẫy, Yuu cũng thoát ra được rồi kéo tôi cùng vào bắn game. Chia phe ra mà “đánh” nhưng lại lẻ một người nên mãi ko phân thắng bại. “Ông Usa đâu? Kêu ổng lên “cặp” với Masako đi!” Hiro đề nghị. “Ờ phone lên phòng ổng kêu đi!” Ryo vỗ tay hưởng ứng và Yuu nhấc máy lên tính gọi nhưng tôi nhào lên chụp ngay. Tôi sợ giờ này cái vụ kia vẫn chưa kết thúc dù đã hơn 30ph. “Để tôi kêu, tiếp tục đi ^__^” Tôi cười với cả đám rồi xui 4 tên kia “nhập cuộc” trước. Đợi khi tất cả hăng trở lại, tôi nhấc phone lên gọi phòng 209. “Alo……?” Sau cả chục hồi chuông, mới nghe thấy có người nhấc máy. Tôi cả mừng vì tưởng mọi chuyện đã êm xuôi rồi……. “Anh xuống phòng 203…. được ko?” Tôi nhỏ giọng lại khi nghe bên kia thở từng đợt đứt quãng. Rồi nghe thấy ….tiếng rên nhỏ ở đầu dây bên kia. “Không được!” Anh nói rồi….hình như cái điện thoại bì buông cho rơi xuống nên nghe cái “cạch” rồi tiếng thở càng lúc càng rõ rệt. Tôi xanh mặt vì sợ. “Gì vậy Masako?” Chả biết mặt tôi nó có ghi chữ gì ko mà đám kia chợt quay ra nhìn……đắm đuối. “Không có gì đâu!” Tôi cười 1 cái cho bọn nó yên tâm rồi với tay tính dập máy. “Đưa đây coi!” Yuu nhào đến chụp cổ tay tôi và giật lấy cái điện thoại. Tôi hoảng hồn giật lại nhưng Yuu đẩy tôi ra. “Oh!” Yuu nghe 1 lúc rồi kêu lên xong dập máy “Sao Yuu?” “Lão ấy đang bận, đừng kêu nữa!” Yuu cười khì ẩn ý rồi đến lượt mấy tên kia “à” lên 1 tiếng. “Chịu khó ngồi làm trọng tài nha!” Mỗi tên vỗ vai tôi một cái cười thông cảm rồi mạnh ai nấy lo, bay vào “đập” nhau, cãi nhau chí chóe. Tôi thở dài, có ai biết được là cái đám “nhí nhố” kia toàn là ông nọ bà kia cả. Thiệt đúng cổ nhân có câu “Chớ nhìn mặt mà bắt hình dong” …. ^”^ ------------------ Sáng hôm sau, tôi mới gặp lại Nguyên trên xe. Bữa tối hôm qua chỉ có anh Usa đi với đoàn. Nguyên ko thèm đụng đến bữa sáng, đưa đoàn vào rồi lủi vào 1 góc ngồi đếm số vé. Tôi lặng lẽ quan sát cậu ấy ở bàn đối diện. Chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy nên cứ nghĩ là cậu ta mệt nên bỏ ăn và mọi người chẳng ai muốn làm phiền, kể cả 2 đứa em của cậu. Anh lo mải nói chuyện cùng đám bạn, chỉ còn tôi, vẫn nhìn cậu ấy. Rồi tôi đem 1 đĩa trứng ốp-la đến bàn cậu. “Nè, cậu phải ăn đi. Tôi cá chắc là hôm qua cậu ko ăn tối!” Tôi nói nhưng ko dám nhìn thẳng vào mắt cậu, rồi ngồi xuống ở cạnh bên. Tôi ko nhìn thẳng Nguyên nhưng vẫn biết cậu ấy đang nhìn tôi, tròng mắt xanh của kính áp tròng ngạc nhiên nhìn tôi. Rồi Nguyên xách túi đứng lên và tính bỏ đi. “Ouch!” Cậu ấy khẽ kêu lên khi tôi nắm cổ tay Nguyên kéo lại. “Đau lắm à? Ngồi xuống đi, ko thì tôi cứ giữ vậy hoài đó!” Cậu ấy miễn cưỡng ngồi xuống và tránh nhìn tôi nhưng vì tôi cứ ép mãi, cuối cùng Nguyên cũng chịu ăn, dù cậu ấy nuốt trông có vẻ khó nhọc. Cổ tay cậu lằn những vết đỏ. Cậu mặc áo dài tay và quàng khăn kín cổ dù ban ngày thì ko lạnh đến mức ấy. “Tôi hiểu cậu cảm thấy như thế nào! Chỉ hi vọng cậu ko vì tôi mà ghen. Ko ai biết chuyện gì đã xảy ra với cậu. Chỉ có tôi và tôi rất mừng nếu cậu chia sẻ nó với tôi!” Tôi nói với cậu ấy câu chót trước khi đứng lên quay lại bàn mình. Mặc dù thật sự tôi và Nguyên ko ưa nhau, nhưng tôi ko nỡ thấy cậu ấy như vậy. --------------------- Điểm đến sáng nay là Đà Lạt Sử Quán và thung lũng tình yêu. Tôi thật sự ngạc nhiên trước những bức tranh thêu sống động như thật ở đây. Nó đẹp như tranh vẽ và bức tôi thích nhất là “Vườn tri kỉ”. Bức tranh thêu hình một cánh cổng với dàn hoa hồng. Một con đường với những bóng nắng như thật! Điều đáng ngạc nhiên là nó giống hình 3D, đứng ở góc độ nào cũng thấy con đường là đường thẳng dẫn mình vào cánh cổng. Rồi tôi được nghe giới thiệu về kĩ thuật thêu tranh 2 mặt của các nghệ nhân thêu X.Q. Thật đúng là những tuyệt tác! Và bản thân nơi đây cũng là 1 ko gian thanh tịnh đậm chất ViệtNam. Lúc đi ngang qua khu trưng bày, người ta có mở dịch vụ thêu chữ kí, mỗi chữ kí là….50.000VNĐ. Yuu và Usami đứng lại làm gì ấy chả biết. Vì đoàn đi đến đâu thì theo đến đó nên tôi cũng chả đứng lại. Ngoài ra còn có dịch vụ thêu chân dung, hình như là 1200 – 1500USD, bằng cả tháng lương của tôi >”< ------------------------ Chúng tôi để xe ở thung lũng tình yêu, đối diện với ĐL Sử Quán. Ấn tượng của tôi ở đây chả có gì ngoài ….. lội bộ cả! >”< Chỉ duy có cái bàn xoay kì lạ là thu hút sự quan tâm của tôi. Haha nhắc đến đấy mới buồn cười. Nếu chỉ có nhóm chúng tôi, hoặc từng người hay 2,3 người để tay lên thì nó xoay nhưng hễ Yuu bỏ tay lên thì …. ^^ nhất định là ko quay. Ban đầu tôi ko tin, nhưng say thì tin rồi. Tháo mặt bàn khỏi trục quay, để xuống đất nó cũng xoay. Mà nó xoay theo ý tôi mới ngộ. Tôi, Ryo và Shiho cùng đặt tay lên. Ban đầu thì cùng “turn left”, đến lúc nó xoay rồi tôi bảo “turn right”, hai đứa kia ngược lại thì nó …..xoay phải. Cuối cùng tôi được mệnh danh là kẻ … có siêu năng lực nhất còn Yuu là…. kẻ nặng vía nhất. Tức cười ghia! Rồi chúng tôi đi chùa Tàu, ở gần đó cũng có bàn xoay và …. Haha tôi vẫn là kẻ làm cho nó xoay được! Cái chùa Tàu cũng độc đáo quá, phải cật lực leo dốc mới mon men lên được. Chiều cùng ngày thì đi vườn hoa ĐàLạt. Chính phủ VN đã đổ vào đó hơn 37 tỉ VNĐ trong khi nó chả đẹp. Được cái trên cái đồi có rừng thông ngồi mát, gió thổi lồng lộng. Tôi leo lên đó kiếm ghế đá ngồi thì bắt gặp Nguyên đang ngồi ở 1 cái ghế. Mặt hướng xuống dốc. “Hi!” Tôi ngồi xuống cạnh cậu rồi chào, cậu ấy ko đáp lại, vẫn nhìn xuống dưới. Thấy thế thì tôi đưa tay bỏ khăn choàng cổ của Nguyên ra. Do phản ứng chậm, Nguyên đã ko kịp giật lại “Đừng nhìn!” Cậu ấy nói rồi lấy tay che cổ lại. Tôi lắc đầu rồi cầm 2 tay cậu ấy gỡ ra, “Không sao đâu, để tôi xem nào!” Tôi nói và quan sát.Hình như là vết siết cổ thỉ phải. Tội nghiệp, hẳn là cậu ko muốn phải ko? Tôi lấy tay áp lên má cậu, da cậu mịn thật, nhưng giờ đây là da đó đầy những vết hằn. “Tôi cũng là uke như cậu mà…..” Tôi nói với Nguyên khi vòng tay ôm cậu ấy. Hình như cậu ấy đã khóc trên vai tôi. “Tôi ghét cậu!.....” Đó là tất cả những gì Nguyên có thể noi……Chuyện thật quá lắm rồi, tôi ko thể thông cảm cho anh nếu ai đối xử với cậu ấy như thế! Sau cùng tôi nói chuyện này với Yuu bởi vì hắn là người duy nhất hỏi tôi có chuyện gì. Khi tôi bảo với hắn là phải nói chuyện cho ra nhẽ thì hắn bảo “Cậu đừng can thiệp nữa, hãy để tự họ giải quyết với nhau….” “Chứ chẳng lẽ anh thích thấy người khác như thế?” “Masako, có những điều con người ko tự kiểm soát được. Và các uke thì không hiểu hết những gì các seme luôn nghĩ. Có thể cậu hiểu Nguyên cảm thấy thế nào, nhưng cậu đâu có hiểu Usami nghĩ gì! Vì thế, tốt nhất là khoanh tay ngó thôi!” Yuu kết thúc câu nói rồi ra khỏi phòng. Hắn lại lên bắn game trên phòng Ryu đó mà. -------------------- Sáng hôm sau là buồi sáng cuối cùng của chúng tôi ở Đà Lạt. Chúng tôi đi cap treo ở đồi Robin, xuống thiền viện Trúc Lâm, sau đó lên đường quay về HCMC Khi chúng tôi trên đường trở về, một cơn mưa lớn đổ dài dai dẳng. Mưa rất lớn, lớn đến nỗi cảnh vật bên ngoài cửa sổ cứ nhòe đi hết cả. Tôi rúc mình trong cái áo khoác và ngủ. Bởi vì ngồi ngay dưới cái máy lạnh nên cảm thấy lạnh kinh. Về lại HCMC, những ngày sau của chúng tôi ở Vn diễn ra thật phức tạp..... Về lại với HCMC, những ngày sau của chúng tôi ở VN diễn ra thật phức tạp...... ------------- Đầu tiên là chuyện của Yuu. Hắn mượn xe máy của Usa chở Nguyên đi cùng để rút tiền. Hắn phải bao cả đám 1 chầu kem, coffee, bar và billard. "Tui mượn bồ ông xíu nha!" Đó là tất cả những gì Yuu nhắn lại. Hắn hẹn cỡ 15 - 20ph gì đó sẽ quay lại. Cuối cùng là 4h sau hắn mới ló mặt về. Chúng tôi ở quán mà lo muốn phát sốt. Hắn đi từ 5h, đến 7h30 mới có phone Nguyên gọi về. Cậu ấy bảo đang ở công an quận Phú Nhuận. Nghe mà sợ muốn đứng tim, chắc hắn lại đua xe và "diễn xiếc" nên bị cảnh sát hốt chớ gì! "Trời ơi!" Cả đám kêu lên khi thấy áo Yuu bị rách chút đỉnh và vài vết trầy xướt. Nguyên lẽo đẽo chạy theo sau kèm balo để tiền. Không phải hắn té xe.... mà do bị cướp! Yuu kể lại cho cả bọn nghe sau khi...... nghe chửi. "Khi rời khỏi tòa nhà Metropolitan sau khi đã rút tiền mặt, có 1 cú điện thoại gọi cho Nguyên bằng số S-phone. Cậu ấy bảo tôi tấp vào lề, nghe điện thoại rồi bỏ nó vào chung balo tiền. Khi chúng tôi sắp đi thì ... "vèo", 1 chiếc Dylan chạy ngang qua... giật mất balo!" Yuu nói và cười..... bị cướp mà cứ làm như truyện cười không bằng. Chúng tôi để cho Nguyên kể tiếp. "Lúc đó tôi hoảng lắm. Nhưng anh Yuu thì bình tĩnh đến mức hỏi tôi - Em ơi, xe này đua lại chiếc đó không? Tôi chỉ biết gật gật, mặt cắt không còn giọt máu. Yuu rồ ga đuổi theo tới đường Lê Văn Sỹ. Qua chốt giao thông toàn CSGT đứng. Tôi ôm chặt lấy anh ấy, đường thì đông mà Yuu chạy thấy ghê, có khi gập cua 90 độ luôn. Cuối cùng là chúng tôi đuổi theo bọn cướp, đằng sau .... CSGT đuổi theo chúng tôi! >“< Cứ đuổi theo như thế, khi vừa đến được ổ của bọn chúng thì còn....1/4 bình xăng. Anh Yuu một mình tả xung hữu đột, CSGT cũng ập đến và họ gọi.... 113 luôn. Cuối cùng là vào công an quận PN. Nhưng vì Yuu có công đã tìm ra ổ của băng cướp chuyên dùng xe tay ga cướp của nên..... miễn giảm tội gây mất an ninh trật tự." Thiệt đúng là ngoạn mục như film. Yuu rút có gần 2500USD à. Công nhận....."ít ghê"! >“< Bị cướp cũng đúng! Cũng may là SH thừa sức đua lại Dylan, chứ ko thì đừng hòng giật lại được. Điều mà tôi ngạc nhiên nhất là thái độ của anh Usa với Nguyên. Thậm chí anh chả thèm hỏi thăm Nguyên câu nào, vì Yuu đã mệt và chỉ cảnh cáo Yuu vì hắn làm "trầy" xe của anh.Rồi cả đám kéo nhau đi ăn pizza rồi dzông về Hotel ngủ vì Yuu đã mệt. Sau vụ cướp, Yuu cứ cười toe toét suốt "Bộ vui lắm hả?" Tôi chống cằm nhìn hắn từ giường của mình. "Không....đánh nhau dzui" "Đi với anh thì đâu có sợ sướp. Anh "máu vật" quá mà!" "Bậy! Tôi coi vậy mà yếu hơn Ryo" "Nói chả ai tin"