Nhật ký Anh và Nó - Chương 2
Ngày… tháng… năm…
Nhóc giận anh rồi.
Anh đã làm nhóc buồn, anh tệ quá!
Nhưng sao nhóc không nghe anh giải thích chứ? Mấy dấu son môi đó chỉ là trò đùa của mấy cô bạn yêu quái. Anh có nhóc rồi, anh đâu dám lăng nhăng >”
Nhóc phải biết nhóc là số một và là duy nhất trong tim anh chứ.
Hì hì, dù sao nhóc ghen thế anh cũng thấy vui vui. Điều đó chứng tỏ nhóc yêu anh rất nhiều.
Xí, ai thèm ghen?
Anh cứ thử đi lăng nhăng rồi biết!
Tui chẳng biết mình có đủ sức để giữ anh hoài không? Giữa hai đứa con trai, vốn dĩ đâu có gì ràng buộc.
Hạnh phúc có phải rất xa vời?
Ngốc, ngốc, ngốc!!! Nhóc ngốc!!!
Anh yêu nhóc, nhóc yêu anh, vậy là đủ ràng buộc hai đứa rồi. Hạnh phúc là anh và nhóc đang ở bên nhau nè, đồ ngốc!
Buồn ngủ. Anh đi ngủ.
Ngày… tháng… năm…
Hai tháng. Mọi việc vẫn tốt đẹp, thật nhẹ cả người. Tối qua mẹ có nói bóng gió với anh cái gì đó về việc rút ngắn thời hạn thử thách. Nhóc biết tin này chắc sẽ vui lắm. Nhóc đã cố gắng đến thế mà.
Mình sắp được sống chung với nhau thật lâu… Vui quá đi.
Hôm nay sinh nhật nhóc rồi, nhóc muốn tặng gì đây?
Anh đem chính mình ra làm quà hén! Hehe!!!
~~~~~~~~~~~
Anh tranh thủ viết vài dòng trong giờ nghỉ trưa, trước khi ra ngoài định mua thứ gì đó làm quà sinh nhật cho nhóc.
– Alô, con hả? Con đến ngay bệnh viện, nhanh lên!!!
Giọng mẹ anh hốt hoảng, nhóc tắt điện thoại và vội vàng chạy ra nhà xe. Lạy trời anh không có việc gì! Anh nhất định phải bình an!
Bệnh viện.
– Cô ơi, bệnh nhân cấp cứu ở phòng này đâu rồi?
– Xin lỗi, anh ta đã… và được chuyển đi rồi!
Trời đất sụp đổ trước mắt nhóc.
Không thể nào. Không thể như vậy được. Anh… anh sao lại bỏ tui được? Hôm nay sinh nhật tui mà, hôm trước anh còn bảo sẽ tặng tui một món quà đặc biệt. Anh không giữ lời!!! Tui ghét anh! Ghét nhất trên thế giới.
Nhóc quỵ xuống sàn, nước mắt lặng lẽ rơi.
Tui đã cố gắng biết bao nhiêu vì muốn được ba mẹ anh chấp nhận, để được ở chung nhà với anh, để được cùng anh là một gia đình. Bây giờ mọi thứ còn ý nghĩa gì nữa chứ. Anh giận tui khô khan không biết thể hiện tình cảm nên bỏ tui đi phải không? Anh xấu xa, anh đáng ghét lắm.
“ Anh quay về đây cho tui!!!”
“Không được đâu, sao mà về được???”
“ Tui không biết… tui không biết…. Anh về đây với tui đi…!!!”
“…”
“ Muốn gì tui cũng làm hết, về đây đi. Tui phải sống thế nào nếu không có anh hả???”
“ Muốn gì cũng làm? Thiệt không?”
“ Thiệt mà ~~~ hic hic,… !!! Ơ…”
“ Hahaha!!!”
“ Hả????”
Quay lại. Anh đứng đó, nhìn nhóc dịu dàng (xen chút gian tà ). Thấy nhóc trợn tròn đôi mắt đẫm nước, anh không nhịn nổi phì cười:
“ Nhóc ngốc đúng là ngốc! Anh cấp cứu ở phòng kế bên chứ đâu phải phòng này!”
“…”
“ Cũng may xe thắng kịp, anh bị bất ngờ nên ngã xe và ngất xỉu thôi. Trầy trụa chút đỉnh, khâu mấy mũi là ổn. Làm gì mà nhóc khóc như mưa vậy?”
“ ANH CÒN ĐỨNG ĐÓ MÀ CƯỜI ĐƯỢC À? ANH CÓ BIẾT TUI SỢ THẾ NÀO KHÔNG?”
Nhóc quát lớn, nước mắt lưng tròng. Anh bước đến ôm chặt nhóc, cảm nhận rõ ràng nhóc đang run rẩy trong vòng tay mình. Nhóc của anh là thế, luôn giấu cái yếu đuối đằng sau vẻ ngang tàng thờ ơ. Sao mà thương quá!
“Đây là bệnh viện, đừng la lớn vậy!” – Anh cười, lau nước mắt cho nhóc – “Anh làm sao bỏ nhóc đi được mà nhóc sợ? Hôm nay sinh nhật nhóc, anh còn chưa tặng quà cho nhóc mà!”
“ Tui không cần quà…” – Nhóc lí nhí, mặt đỏ bừng – “Anh là đủ rồi!”
“ Ờ thì… anh cũng định tặng nhóc cả con người anh nè!”
“ Tối nay hai đứa dọn vô ở chung một phòng luôn đi!” – Ba mẹ và chị anh đã đứng phía sau từ lúc nào, và người vừa phát ngôn không ai khác hơn là bà chị dễ thương của anh. Anh quay lại nhìn, thấy ba mẹ cười hiền hậu, còn bà chị cười gian tà. Nhóc đẩy anh ra, mặt đỏ còn hơn mặt trời. Anh thò tay nắm tay nhóc và kéo nhóc sát lại phía mình:
“ Về nhà thôi nhóc!”
“ Ừm”
“ Nhà của tụi mình.”
“ Ừm.”
“ Anh yêu nhóc.”
“ Ừm.”
“ Không nói được một câu yêu anh à?”
“ Cần gì nói, bộ anh không biết à?”
“ Haha, nhóc ngốc!”
Có lẽ không cần nói thêm về cuộc sống của họ sau đó. Họ vẫn giữ thói quen viết nhật ký, như một cách để nhớ về từng ngày hạnh phúc mà họ ở bên nhau, và như lời anh nói, cũng tạo ra tư liệu cho đời sau tham khảo. Một công mà đôi việc vậy!