Nhầm Phòng - Chương 7
Chap 7
-Quà?quà gì vậy?
-Ăn sáng đi đã,tôi đói lắm rồi-Anh nhăn mặt và xoa xoa bụng mình, vẻ mặt đó giống như là đã bị bỏ đói lâu ngày vậy.
Trong khi Eunnhyuk cắm cúi ăn thì Donghae lại ngồi chăm chú nhìn anh.Eunhyuk đang làm cái gì vậy?hành động của anh như vậy là ý gì chứ?nấu cho cậu ăn lại còn tặng quà nữa.Không phải Eunhyuk đang thương hại cậu đấy chứ?
-Eunhyuk này,tôi hỏi anh một câu được không?
-Tất nhiên là được rồi,có gì thắc mắc cậu cứ hỏi.
-Anh…tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?
Câu hỏi của Donghae khiến Eunhyuk dừng việc ăn lại,anh ngẩng đầu lên nhìn cậu…nhìn vào đôi mắt nâu long lanh đó.Tại sao nhỉ?chính anh cũng không biết nữa.Nếu Donghae không hỏi thì anh cũng không bao giờ nghĩ đến điều này cả.Chỉ là trong suốt mấy ngày qua đã như vậy nên cứ muốn nó như thế thôi.
-Anh đang thấy thương hại tôi vì Yesung đi sang Đức tìm người yêu anh phải không?anh quan tâm,chăm sóc tôi vì nghĩ rằng điều đó là đáp lễ cho việc kia phải không?Nếu thật sự là như vậy thì không cần đâu,tôi không sao mà.-Giọng nói của Donghae tuy nhẹ tênh nhưng sao khiến người nghe lại nhận ra được nó giống như bị tổn thương vậy.
-Tôi không có ý đó đâu Donghae.Không phải cậu nói chúng ta là bạn hay sao?là bạn thì đương nhiên phải giúp đỡ nhau rồi.Việc tôi giúp cậu không hề liên quan gì đến chuyện Yesung sang Đức tìm Ryeowook cả.Hãy tin tôi Donghae à.- Ánh mắt Eunhyuk nhìn Donghae chứa đầy sự chân thành không một chút giả dối.
-Thật ư?-Donghae cuối cùng cũng bị ánh mắt đó làm rung động
-Tất nhiên là thật rồi,nếu tôi lừa cậu thì sẽ bị trời chu đất diệt,chết không có…
-Được rồi tôi tin anh – Donghae cắt ngang lời thề của Eunhyuk,cậu chỉ hỏi thôi chứ đâu có bắt anh phải thề chứ? Đã vậy lại còn thề rất độc nữa.- Đừng nói ra những lời ấy mà.Anh không phải thề đâu.Vì cho dù anh có nói dối thì cũng không sao,tôi không trách anh mà.
-Tôi việc gì phải sợ mà không dám thề chứ?-Eunhyuk thở dài-Những điều đó hoàn toàn là sự thật mà vì vậy tôi không sợ lời thề linh nghiệm đâu.
-………..-Donghae không nói gì nữa, cậu bây giờ đang ngập tràn trong suy nghĩ của bản thân về mọi chuyện.Nhưng cậu tin Eunhyuk,tin rằng những lời anh nói đều là thật.
-Thôi nào đừng nói chuyện này nữa.-Eunhyuk đứng dậy đi qua chỗ Donghae và cầm lấy tay cậu-Đi xem món quà tôi tặng cậu nào.
Nói rồi anh kéo cậu đi mà không kịp để cho Donghae phản ứng lại.Kéo Donghae ra xe của mình rồi ấn cậu ngồi vào trong. Đóng sập cửa xe lại,Eunhyuk đi vòng qua đằng trước và ngồi sang ghế bên cạnh cậu.Lúc này Donghae mới có cơ hội để nói.
-Eunhyuk à không phải anh nói muốn tặng quà cho tôi sao?vậy sao lại lên xe chứ?
-Quà không có ở chỗ tôi-Eunhyuk lắc đầu tinh nghịch-Nó ở nơi mà chúng ta cần phải đến. Đừng hỏi nữa, đến nơi cậu sẽ rõ mà có lẽ đến lúc ấy cậu cũng chả buồn hỏi ý chứ.
————————————————
-Ưg…ưgg
Yesung cố gắng mở mắt ra cho dù anh bây giờ đang rất mệt.Cơ thể giống như là bị cả một tấn đá đè lên vậy khiến anh không sao có thể cử động được.Khẽ đưa ánh mắt mệt mỏi của mình quét xung quanh một lượt,anh đang ở đâu đây?Căn phòng này…sao giống căn phòng của Ryeowook vậy.Không lẽ cậu đã đưa anh vào đây ư?anh chỉ nhớ được rằng trong lúc ngồi ở ngoài đợi Ryeowook,do gió to quá mà anh bị cảm cộng thêm cả ngày trời chưa ăn gì nữa nên đầu óc choáng váng,hai mắt lờ đờ sau đó thì không biết gì nữa.Mà Ryeowook đâu rồi?sao anh không thấy cậu nhỉ?Giật mình khi thấy có cái gì đó vòng qua eo mình,anh mới cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng lật tấm chăn ra. Đó là một cánh tay và….
-Ryeowook –Yesung ngạc nhiên khi thấy Ryeowook đang nằm bên cạnh mình ngủ,cậu lại còn ôm anh nữa.Rốt cuộc chuyện này là sao?
Dường như nghe thấy có ai đó gọi tên mình, Ryeowook tỉnh lại và nhìn sang bên cạnh.Cậu cười tươi khi thấy anh đã tỉnh,khuôn mặt không giấu nổi sự vui mừng.
-Yesung anh tỉnh rồi.Cuối cùng anh đã tỉnh lại rồi.Anh có biết mình đã làm em lo lắng như thế nào hay không?
-Anh xin lỗi,sau này anh sẽ không để em phải lo lắng như vậy nữa-Yesung mỉm cười
-Đồ ngốc,anh bộ không biết đường đi thuê một phòng để ở hay sao hả?bộ anh không thấy ngoài trời đang rất lạnh hay sao mà lại ở đó cả đêm.Anh đúng là đồ đại ngốc
Ryeowook cau mày lại mắng Yesung và rồi nhận ra rằng mình vẫn đang ở trên giường, đã thế lại còn ôm anh nữa. Định rụt tay lại và trèo xuống nhưng cậu lại bị Yesung giữ lấy và ôm thật chặt.Cho dù có đang mệt thế nào nhưng anh vẫn đủ sức giữ cậu lại.
-Đừng đi… đừng rời xa anh-Yesung nhìn cậu với ánh mắt tràn đầy sự yêu thương.-Anh yêu em,thật sự anh rất yêu em.Dù là trước đây hay sau này và mãi mãi cũng sẽ như vậy,người anh yêu chỉ có mình em.Vì vậy làm ơn đừng rời xa anh,hãy cho anh một cơ hội để được ở bên cạnh em và chăm lo cho em được không?
-Yesung à-Ryeowook lắc đầu.Sao cậu có thể nhận lời được chứ?còn Donghae thì sao?chưa kể tình cảm của cậu đối với Eunhyuk vẫn còn đó.
-Anh yêu em.Cho dù anh biết rằng em vẫn còn yêu Eunhyuk nhưng anh không quan tâm,chỉ cần em đồng ý cho anh cơ hội thì anh tin mình sẽ làm được.Sẽ khiến cho em thay đổi…sẽ làm cho em phải yêu anh.Sẽ chăm sóc và bảo vệ em suốt cuộc đời này.
-Còn Donghae thì sao?anh định làm thế nào với cậu ấy?với tình yêu chân thành mà cậu ấy dành cho anh?
-Anh sẽ nói rõ mọi chuyện và xin lỗi Donghae.Cho dù cậu ấy có hận anh…đánh anh…mắng chửi anh thì anh cũng sẽ chịu đựng hết.Vì anh là người đã phụ cậu ấy nhưng anh tin Donghae sẽ hiểu cho anh.Tình yêu không thể nào miễn cưỡng được.Em không phải đã chia tay với Eunhyuk rồi sao?nếu như vậy tại sao lại không chịu cho anh cơ hội?hay em có ý định muốn quay lại với cậu ấy.
-Không…em không thể nào yêu anh ấy được nữa,chúng em cứ coi như là có duyên mà không có phận.Duyên đã chấm hết từ đây ,em không hối hận vì rời xa anh ấy.Nhưng nếu bảo em quên đi thì em chưa thể?cái gì cũng cần có thời gian vì vậy em chưa thể nhận lời anh.Hãy cho em thời gian…để em có thể quên đi Eunhyuk và nhìn nhận lại mọi việc. Đến lúc đó em mới có thể trả lời anh.Chắc anh đói lắm rồi phải không?em đi nấu cháo cho anh
Ryeowook nói một lèo rồi bỏ tay ra khỏi tay Yesung và trèo xuống giường,cậu định đi nhưng lại bị tay anh kéo lại.
-Anh sẽ đợi…2 năm…5 năm thậm chí là suốt cuộc đời này anh cũng sẽ đợi em.
Ryeowook không nói gì,cậu chỉ nhẹ nhàng gạt tay anh ra rồi đi vào bếp.Ngay khi cánh cửa phòng bếp khép lại,Yesung nhắm mắt mình vào,anh nghĩ mình nên ngủ một chút, Ryeowook nói đúng chuyện gì cũng cần phải có thời gian.Thời gian là liều thuốc bổ có thể xoá tan đi mọi vết thương trong trái tim của con người.
————————————————-
Eunhyuk dùng hai tay mình bịt mắt Donghae và dẫn cậu đi vào một căn phòng.Dẫn dắt cậu bước từng bước một theo mình,Eunhyuk cẩn thận nhìn xung quanh để đảm bảo rằng không có vật nào dưới chân gây cản trở đường đi của cậu.
-Eunhyuk thật ra anh định tặng tôi cái gì vậy?
-Đừng hỏi nữa,sắp đến rồi.
-…………………
-Đến nơi rồi
Eunhyuk dịu dàng lên tiếng,hai tay anh rời khỏi đôi mắt cậu để Donghae có thể nhìn thấy món quà mà anh tặng cậu.Hơi nghiêng đầu sang một bên để tránh ánh sáng của nó,Donghae mắt nhắm mắt mở để xem món quà mà Eunhyuk tặng cậu thật ra là cái gì mà phải bí mật như vậy.Và rồi cả mắt lẫn miệng Donghae đều mở to hết cỡ khi nhìn món quà đó,nó không phải là cái gì to lớn,càng không phải thuộc loại đắt tiền.Món quà mà Eunhyuk tặng cậu chỉ chứa đựng sự chân thành,tận tâm,một món quà mà cậu không thể nào ngờ tới.Những bức ảnh của cậu ,phải đến trăm bức được treo trên tường cùng với những dòng chú thích ghi bên dưới.Từng hành động… từng nụ cười…kể cả lúc cậu ngủ cho đến những hành động dễ thương hay ngốc nghếch của cậu đều được lưu giữ trên đó.Chúng được dán cẩn thận bằng những cái băng dính hình thật đáng yêu.Tiến lại gần những bức ảnh,Donghae giơ tay cao lên và chạm nhẹ vào chúng,những lời chú thích ghi bên dưới cũng rất đẹp.Anh đang ghi lại từng hành động của cậu hay sao?giống như là đã ở bên và theo dõi cậu cả ngày vậy.Một giọt nước mắt dâng lên vào trào ra khỏi đôi mắt nâu tuyệt đẹp của Donghae,cậu thật sự rất cảm động.
-Cậu thích chứ?-Giọng nói trầm ấm của Eunhyuk vang lên,anh từ từ bước lại gần cậu và ngạc nhiên khi thấy Donghae đang khóc. Sao lại khóc vậy chứ?bộ cậu không thích ư?
-Anh đã tự tay làm chúng sao?-Cậu quay sang nhìn anh, đôi mắt đã đỏ hoe lên vì khóc
-Tất nhiên rồi, chính tay tôi đã dán từng bức…từng bức một.Rồi dùng bút ghi lại những hành động đó bên dưới.-Eunhyuk nói đầy tự hào –Cậu thấy….Ơ Donghae…
Eunhyuk giật mình khi Donghae vòng tay qua và ôm chặt lấy anh trong khi không ngừng khóc.Anh đối xử với cậu thật tốt.Tại sao chứ?tai sao lại tốt với cậu như vậy.Chăm sóc,quan tâm lại còn tặng cả quà cho cậu nữa. Còn cậu thì từ khi quen biết anh lại chưa làm được gì cho anh cả?Sao lại khiến cậu bối rối như vậy?sao lại khiến trái tim cậu loạn nhịp như thế?Không biết nên làm gì lúc này,Eunhyuk chỉ lặng lẽ ôm lại Donghae,vỗ nhè nhẹ lưng cậu an ủi.
Một lúc sau khi Donghae đã nín khóc,Eunhyuk đưa cậu ra bờ sông Hàn và ngồi hóng gió.Hai người cứ ngồi cạnh nhau,hướng ánh mắt nhìn ra phía trước.Những cơn gió khẽ thổi qua làm mái tóc nâu của Donghae bay lên,người cậu co rúm lại vì lạnh.Và rồi cậu ngạc nhiên khi Eunhyuk cởi áo ngoài của mình ra và khoác cho cậu.
-Cẩn thận cảm lạnh đấy.-Anh mỉm cười
-Cảm ơn anh.
-À sít tôi quên mất.Của cậu này-Anh lấy đằng sau mình một cái hộp quà màu xanh được bọc rất đẹp và đưa cho Donghae.
-Gì vậy?-Donghae nhận lấy hộp quà từ tay anh.Nhìn Eunhyuk với vẻ mặt khó hiểu
-Mở ra đi,tặng cậu đó-Eunhyuk trả lời, ánh mắt chăm chú nhìn cậu.
Donghae tay cầm cái nơ trên hộp quà và tháo nó ra,rồi sau đó đến lớp bìa bọc bên ngoài và cuối cùng là mở nắp hộp.Bên trong là một quyển album màu xanh rất đẹp,lấy nó ra khỏi đó,cậu mở ra và xem từng trang một.Là những bức ảnh trên tường lúc nãy,chỉ khác là nó đã được thu nhỏ lại và cho vào đây.
-Cái này…anh…-Donghae ngập ngừng nhìn Eunhyuk.
-Của cậu đấy,dù sao đó cũng là ảnh của cậu mà.Cậu nên giữ lại làm kỉ niệm.
-Cảm ơn anh –Môi cậu nở một nụ cười nhưng rồi nếu nhìn kĩ có thể nhận ra ánh mắt chứa đầy sự hoảng loạng của Donghae –Eunhyuk à?
-Huh?
-Chúng ta là bạn tốt phải không?hãy…mãi như thế nhé.Quên hết chuyện trước đây đi và trở thành bạn của nhau có được không?
Không hiểu sao khi nghe Donghae nói như vậy trái tim Eunhyuk có gì đó nhói đau.Nhưng anh không phủ nhận,sao anh lại có thể đau vì câu nói đó được chứ?Hai người đúng là bạn mà,Donghae đâu có nói sai.Vậy mà tại sao…sao anh lại khó chịu như thế cơ chứ?
-Tất nhiên rồi –Eunhyuk gật đầu và cười…một nụ cười gượng gạo-Chuyện trước đây tôi đã không còn nhớ tới nữa,chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau mà.
-Phải,chúng ta là bạn tốt-Donghae lặp lại, đôi mắt cậu sao tự yên lại ngập nước thế này?
“Không phải đâu…đó không phải là sự thật.Tôi không thể nào quên được, Donghae à!tôi không quên được. Liệu cậu có như tôi?có mơ về đêm hôm đó khi chìm sâu vào giấc ngủ.Nhưng cậu nói đúng,chúng ta…ngoài tình bạn ra thì không thể nảy sinh một mối quan hệ khác được.”
“Sao tự yên tôi lại thấy khó chịu như vậy hả Eunhyuk ? những lời đó… sao tôi lại không muốn nói ra chút nào?Anh đã quên hết mọi chuyện rồi sao?xin lỗi nhưng tôi lại không làm được, không hiểu sao tôi càng cố quên thì lại càng nhớ đến. Làm sao anh biết được rằng mỗi khi ở bên cạnh anh,sự tổn thương và nỗi nhớ Yesung trong tôi đã biến mất.Vì ngay cả chính tôi cũng không biết được… nhưng chúng ta chỉ là bạn phải không?chỉ là bạn được thôi.”
——————————————–
-Yesung…Yesung à-Ryeowook lay lay cái con người đang nằm cuộn mình trong chăn dậy-Mau dậy đi…Yesung à
-Ưgg –Yesung cố gắng mở mắt và ngồi dậy.-Xin lỗi,anh ngủ quên mất
-Sao anh lại xin lỗi chứ?anh đâu có làm gì sai hơn nữa anh đang ốm cần phải được nghỉ ngơi.- Ryeowook mỉm cười-Mau dậy đi,em nấu cháo cho anh đấy ăn,anh nên ăn chút gì đó thì mới mau khoẻ được.
Nhìn Ryeowook với ánh mắt ngạc nhiên, đây có thực sự là Ryeowook mà anh quen hay không?Cậu dịu dàng và nhẹ nhàng từ bao giờ vậy?Nuốt nước bọt,Yesung tự yên thấy bất an quá.Anh thích cậu cứ cứng đầu với cả cá tính như trước cơ,cậu làm anh sợ rồi đó.
-Yah-Ryeowook nhăn mặt-Sao anh cứ nhìn em chằm chằm thế hả?
-À đâu đâu có-Yesung lắc đầu chối.
-A ha –Ryeowook reo lên-Có phải anh đang nghĩ là tại sao em lại như vậy phải không? Ý anh là em rất đanh đá và chua ngoa chứ gì. Đáng ghét!!!-Cậu giận dỗi quay mặt đi chỗ khác
-Ấy ấy ý anh không phải vậy.
-Vậy là gì?- Ryeowook quay mặt lại,bĩu môi nhìn anh
-Anh không thích em dịu dàng đâu,anh chỉ thích Ryeowook như trước đây thôi.Vì chính con người đó của em đã khiến trái tim anh rung động-Yesung trả lời.-Anh…anh đói rồi.
-Để em đỡ anh dậy-Ryeowook cố gắng mỉm cười và tiến lại gần anh,cậu đỡ tay anh và dìu ra bàn ăn.Dặt bán cháo xuống trước mặt Yesung rồi ngồi sang ghế bên cạnh, Ryeowook mở to mắt chăm chú nhìn Yesung ăn.-Thế nào?có…ngon không?
-Uhm –Yesung nhăn mặt khiến Ryeowook xị mặt xuống, không phải chứ rõ ràng cậu đã nấu theo quyển sách nấu ăn mang theo mà. Đâu có sai một tí gì mà không ngon được –Không phải là ngon…mà là cực ngon.
-Thật ư?- Ryeowook sung sướng reo lên
-Thật –Yesung tiếp tục ăn –Ryeowook này?
-Dạ
-Anh đã đỡ nhiều rồi,mai chúng ta đi chơi nhé.Anh muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.
-Dạ được.
“Anh sẽ cố gắng hết mình Ryeowook à!sẽ cố gắng để em chấp nhận anh.Anh biết chúng ta là định mệnh của nhau kể từ lúc đó.Và cho dù em có phủ nhận thế nào thì anh sẽ không bỏ cuộc đâu. Ryeowook à!em có biết không…định mệnh là một thứ không thể nào tránh được,càng muốn tránh nó sẽ càng trói buộc em.Và anh tin rằng chúng ta… là định mệnh của nhau”
“Em liệu có thể chấp nhận anh hay không?em thật sự không biết được Yesung à.Anh nói muốn em cho anh cơ hội để được chăm sóc và bảo vệ em,anh biết không…em đã rất cảm động khi nghe anh nói thế.Anh nói đúng…em chỉ đang cố tìm cách lẩn tránh sự thật vì em sợ nó.Nhưng hãy hiểu cho em,em không phải vì muốn quay lại với Eunhyuk mà chỉ là…chỉ là em không biết phải đối mặt thế nào với Donghae khi em nhận lời anh?”