Truyen SEX GAY,
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next

Người yêu tôi là CSGT 18+ Nhẹ Nhàng - Chương 7

  1. Home
  2. Người yêu tôi là CSGT 18+ Nhẹ Nhàng
  3. Chương 7
Prev
Next

Sáng hôm sau, tỉnh dậy mở mắt ra. Đập vào mắt tôi là khuôn mặt đẹp trai đầy nam tính của anh. Tôi nằm trong vòng tay ấm áp của anh và ngắm anh thật kỉ. Tôi ngồi nhìn một hồi thì chợt nhớ ra, liền lên tiếng:
“Ủa, mà anh nói sao á nha… trước khi đi là hứa sẽ mua quà cho em đó.”
Anh mở mắt ra, nhìn tôi cười cười:
“Trời ơi, bộ tưởng anh quên hả? Anh giữ lời lắm nha.”
Bỗng quay sang, tay đút trong balo lục lục gì đó.
“Nè, quà của em.”
Nói rồi anh đưa tôi một túi giấy nhỏ. Tôi cầm lấy, trong lòng vừa vui vừa thấy… hơi tội. Tôi mở ra, bên trong là một cái móc khóa hình cục cơm nắm mặt cười, nhỏ nhỏ xinh xinh. Nhìn đơn giản vậy thôi mà tôi thích cực kỳ.
“Cơm nắm hả? Ý gì đây?”
“Ý là em giống cơm nắm, nhỏ nhỏ đáng yêu mà làm anh ghiền.”
Tôi liếc anh một cái:
“Câu này sến dễ sợ luôn.”
“Nhưng là thật lòng.”
Tôi cầm cái móc khóa lật qua lật lại, mỉm cười không nói gì. Nhìn vậy thôi chứ tôi cảm động lắm, tim nó mềm nhũn luôn á. Móc khóa bé bé vậy thôi mà là công anh chọn, công anh nhớ tới tôi, là một phần tình cảm mà anh gói ghém đem về.
Tôi nói nhỏ, kiểu làm bộ không quan tâm nhưng trong lòng thì nhảy tưng tưng:
“Lần sau nhớ chọn cái nào đẹp trai giống em nha, cục cơm này hơi tròn đó.”
Anh cười lớn:
“Ừ, lần sau kiếm cái móc khóa mặt em luôn cho đủ combo.”
Tôi quay đi giấu nụ cười. Thiệt tình, có cần phải ngọt kiểu đó không?
Tầm này, Tết Dương vừa qua chưa lâu mà Tết Âm thì còn cả tháng nữa mới tới. Công việc của anh cũng tạm ổn, chắc nhờ mấy đợt trực gắt gao trước nên giờ được sếp thương cho nghỉ bù. Tối hôm đó, tôi đang lướt điện thoại, đầu thì tính tính coi bao giờ nộp bài giữa kỳ, thì anh bước vô phòng, tủm tỉm cười như đang giấu quà sinh nhật:
“Nay anh có chuyện quan trọng.”
“Chuyện gì? Có ai bị bắt à?” – Tôi đùa.
“Không. Là có người được nghỉ phép bất ngờ… nên muốn rủ người yêu đi trốn vài hôm.”
Tôi ngẩng lên nhìn ảnh. Ổng đưa ra tờ đơn nghỉ phép đã được ký, kèm theo thông báo:
“ Bốn ngày ba đêm. Anh đặt vé xe rồi. Khởi hành sáng thứ Năm tuần này, về Chủ nhật.”
“Ủa gì nhanh dữ vậy? Đi đâu?”
“Đà Lạt. Em nói muốn đi một lần cho biết còn gì. Giờ đi luôn.”
Tôi tròn mắt nhìn anh, vừa xúc động vừa… hơi lo. Chưa từng đi xa với nhau như vậy bao giờ. Nhưng nhìn ánh mắt anh lúc đó – kiểu chân thành lắm, như chỉ đợi tôi gật đầu.
“Anh chuẩn bị hết rồi. Em chỉ cần gật cái là lên đường.”
“Vậy… cho em mười phút suy nghĩ.”
“Không. Mười giây thôi.”
Tôi cười, quăng luôn cái gối vào mặt anh.
“Đi thì đi. Anh đúng là âm thầm nguy hiểm thật đó.”
Tối đó tôi lôi balo ra chuẩn bị đồ cho hai đứa. Cũng không chuẩn bị gì nhiều vài bộ đồ đơn giản cho cả anh và tôi cùng với ít vật dụng cá nhân mà thôi. Ngồi gấp từng bộ đồ mà lòng tôi rộn ràng thấy rõ.
Chuyến xe khởi hành lúc 7 giờ sáng. Trời còn chưa sáng hẳn mà tôi với anh đã lò dò kéo vali ra bến. Trên đường đi, tôi ngáp không dưới mười cái. Mắt thì díp lại còn anh thì tỉnh như sáo, miệng cứ ngân nga hát mấy bài nhạc xuân trên radio phát.
Lên xe, tôi hí hửng chọn chỗ bên cửa sổ vì nghĩ sẽ ngắm cảnh cho đỡ buồn. Ai dè mới lăn bánh chưa được 30 phút, bụng tôi đã bắt đầu biểu tình. Mặt tái mét, đầu quay mòng mòng, người mướt mồ hôi như vừa chạy bộ 10 cây số.
Anh quay sang nhìn tôi:
“Ủa? Mới đầu đường mà em xanh lè vậy đó hả?”
Tôi lườm ảnh mà không còn sức để phản pháo. Miệng lẩm bẩm:
“Em quên mất… em bị say xe…”
Không nói không rằng, anh mở balo lôi ra một túi thuốc bé xíu, móc liền viên chống say đưa cho tôi, kèm theo chai nước suối nhỏ.
“Biết thế nào cũng vậy, nên chuẩn bị sẵn luôn rồi.”
Tôi uống thuốc xong, gục đầu xuống vai anh, mặt vẫn còn tái như tàu lá. Anh nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau mồ hôi trán cho tôi, rồi cởi áo khoác choàng lên người tôi:
“Ngủ một giấc đi, tỉnh dậy tới nơi luôn.”
Tôi lim dim nhắm mắt. Vừa mệt, vừa cảm động. Trong cái đầu đang quay như chong chóng, tôi vẫn kịp nghĩ:
“Thôi chết rồi… kiểu này chắc yêu sâu hơn nữa mất…”
Tôi ngủ chập chờn trên vai anh cho đến khi gần tới Đà Lạt. Xe dừng, anh lay nhẹ tôi dậy.
“Em ngủ mà nước miếng chảy ướt cả áo anh luôn á.” – Anh ghé tai nói nhỏ, giọng còn đầy vẻ đắc thắng.
Tôi ngồi bật dậy, hoảng hốt đưa tay quẹt miệng lia lịa. Anh thì cười ngặt nghẽo, còn chìa cái khăn giấy ra như thể đã chuẩn bị sẵn. Tôi chỉ biết lườm, nhưng tim thì lại thấy ấm gì đâu.
Xe dừng ở bến. Không khí Đà Lạt buổi sáng se se lạnh làm tôi rùng mình một cái. Anh thấy vậy liền mở balo lấy cho tôi cái áo khoác mỏng, tự tay mặc vào rồi kéo khoá lên tận cổ.
“Đi chơi mà bệnh là ở yên trong phòng luôn đó nha.”
Tôi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, trong lòng thì thấy ấm hơn cả cái áo anh vừa mặc cho.

Homestay tụi tôi đặt nằm ở lưng chừng dốc, cách trung tâm tầm mười phút chạy xe máy. Anh đã book trước từ mấy hôm trước – một căn phòng nhỏ xinh, có ban công nhìn ra thung lũng và nhiều cây xanh.
Chị chủ homestay thấy tụi tôi dắt nhau đến thì vui vẻ chào đón, còn hỏi nhỏ:
“Hai đứa đặt phòng đôi đúng không? Ủa… là bạn hay…?”
Tôi đang không biết trả lời sao thì anh đã cười đáp trước:
“Dạ, người yêu chị ơi. Phòng đôi có cửa sổ là được rồi ạ.”
Tôi đứng đó ngượng đỏ mặt, còn chị chủ thì chỉ cười tít mắt: “Dễ thương quá ha! Lên Đà Lạt là đúng bài rồi.”
Nhận chìa khóa xong, tụi tôi kéo vali vào phòng. Căn phòng nhỏ, màu trắng tinh, chăn ấm nệm êm, thơm mùi gỗ và nắng nhẹ. Tôi nằm vật ra giường thở phào một cái, miệng nói:
“ Cuối cùng cũng đến nơi rồi. Thời tiết ở đây đẹp ghê anh nhỉ??”
Anh vừa đặt vali xuống, vừa kéo rèm ra, để ánh nắng chiếu vào:
“Ừ. Mong là vậy cho tới lúc về luôn.”
Tôi quay sang nhìn anh. Ổng cũng đang nhìn tôi. Tự dưng cảm giác có gì đó rất dịu dàng len vào trong lòng. Như thể, khoảnh khắc này… đáng để ghi nhớ thật lâu.
Chuyến đi chỉ vỏn vẹn 4 ngày 3 đêm nên hai đứa tranh thủ từng phút từng giây. Vừa đặt chân đến Đà Lạt là kéo nhau đi chơi liền, không cần nghỉ ngơi gì hết. Dù hôm trước tôi mới vật vờ vì say xe, qua sáng sau đã lết xác theo anh đi khắp nơi như một chiến binh thứ thiệt.
Ngày đầu tiên, tụi tôi đi hết mấy điểm gần trung tâm — chợ đêm, quảng trường, rồi cà phê view thung lũng. Tối về mệt rã rời nhưng cũng không quên lôi máy ảnh ra xem lại từng tấm hình, rồi giành nhau chọn cái nào up story.
Sáng ngày thứ hai, trời nắng đẹp. Hai đứa thuê xe máy phóng lên mấy địa điểm ở xa hơn. Dù trời Đà Lạt mát lạnh nhưng chạy xe cả buổi về vẫn cháy da, nhất là cái trán tôi — hằn nguyên dấu kính râm. Anh nhìn xong cười muốn xỉu, còn chụp hình lại bảo để “làm tư liệu đòi bồi thường nắng”.
Chiều tối về tính làm một bữa BBQ nhỏ ở homestay, nhưng trời tự dưng đổ mưa như trút nước. Đúng lúc tôi đang phơi đồ ngoài ban công, chưa kịp thu vô hết thì ướt sạch. Trong đó có gần hết đồ anh mang theo.
Tôi nhìn đống áo quần ướt nhẹp, mặt thẫn thờ. Còn anh thì bình thản lau mồ hôi rồi nói tỉnh bơ:
“Chắc ngày mai anh mặc đồ ngủ về quá.”
Sáng hôm sau, chúng tôi chuẩn bị bắt chuyến xe trở lại thành phố. Dù anh đã cố gắng hết sức, mớ đồ ướt hôm qua vẫn không kịp khô. Cuối cùng, anh đành mặc luôn bộ đồ thể thao đã mặc từ hôm trước. Vậy mà anh chẳng hề tỏ ra ngại ngùng gì cả — vẫn cười tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra. Thật không hiểu nổi, cái dáng cao to ấy mà diện bộ đồ mỏng dính ấy đi giữa bến xe đông người, cứ như chẳng có vấn đề gì.
Vì tôi hay say xe, lần này thay vì chọn xe ghế ngồi như trước, chúng tôi quyết định đi xe giường nằm. Hai đứa được xếp vào dãy cuối — khu có năm giường nằm kề nhau. Xung quanh cũng toàn đàn ông nên không đến mức khó xử. Nhưng anh vẫn khăng khăng bắt tôi nằm ngoài cùng, sát cửa sổ, còn anh thì nằm giữa tôi với người lạ, như thể không muốn bất kỳ ai chạm vào tôi.
Tôi mỉm cười, ngoan ngoãn nghe lời anh. Dù là xe nằm hay ngồi thì với tôi cũng vậy thôi — vẫn say xe như thường. Biết thế, trước khi lên xe anh đã chuẩn bị đầy đủ thuốc say xe cho tôi. Nhờ uống sớm nên vừa đặt lưng xuống là tôi ngủ liền, chẳng còn biết trời trăng mây nước gì nữa.
Tôi ngủ say như chết sau khi uống thuốc, chẳng còn biết gì xung quanh. Trong lúc đó, anh vẫn nằm im giữa tôi và một thanh niên lạ mặt nằm bên cạnh. Nhìn sơ thì chắc cũng tầm tuổi tôi, gương mặt sáng sủa, nụ cười lúc nào cũng lấp lửng như có chuyện gì vui trong bụng.
Thấy tôi và anh có vẻ thân thiết, hắn liếc sang mấy lần rồi mở lời, giọng không to nhưng đủ để anh nghe thấy giữa không gian xe đang ầm ì:
“Anh trai, hai người đi du lịch à?”
Anh nhìn sang, gật nhẹ: “Ừ.”
“Đi chung cũng vui ha. Mà thấy thân quá trời, chắc anh em ruột?”
Anh chỉ “Ừm” cho qua chuyện, mắt vẫn nhìn ra cửa xe.
Nhưng người kia lại không buông tha. Hắn chồm người nhẹ về phía anh, ghé gần hơn một chút, giả vờ cười nói vu vơ:
“Anh đẹp trai ghê, mặc đồ thể thao mà vẫn thấy bảnh nha. Hồi nãy em còn tưởng người mẫu.”
Anh nghe tới đó thì chỉ nhếch môi cười nhẹ một cái rồi quay đi, kiểu “à ừ cảm ơn” chứ chẳng để tâm gì. Còn hắn thì chắc tưởng anh đang phản hồi tích cực nên càng được đà nói tiếp.
“Có người yêu chưa? Nhìn anh hiền quá chắc chưa có đâu ha?”
Anh vẫn tỉnh bơ đáp: “Có rồi.”
“Bạn gái hay bạn trai?” — hắn hỏi kiểu trêu chọc, ánh mắt vẫn dán vào mặt anh.
“Bạn trai. Là người đang nằm kế bên tôi.”
Anh trả lời thẳng thừng, chẳng cần suy nghĩ.
Hắn khựng lại một chút, cười trừ:
“Ồ… vậy hả… tiếc ghê.”
Nói là tiếc nhưng ánh mắt thì vẫn cứ như muốn dính vào anh.
Lúc sau, khi thấy anh bắt đầu nhắm mắt ngủ, tên kia cứ tưởng anh đã hoàn toàn không còn tỉnh táo. Hắn bắt đầu rón rén nhích lại gần, tay lén lút đặt lên ngực anh, khẽ khàng như thử phản ứng. Anh lúc đó mơ màng, còn tưởng là tôi trong lúc ngủ vô thức chạm vào nên cũng chẳng phản ứng gì.
Nhưng chỉ một lát sau, bàn tay đó bắt đầu trượt xuống. Từng chút, từng chút một. Lúc này, anh mới cảm thấy có gì đó sai sai. Cảm giác bất an dâng lên, anh mở mắt ra nhìn.
Và ngay khoảnh khắc đó, anh thấy tay tên kia đang trắng trợn chạm vào nơi nhạy cảm nhất của mình. Gương mặt hắn vẫn tỉnh bơ như thể đây là chuyện bình thường lắm.
Anh giật bắn người, gạt mạnh tay hắn ra, giọng thấp nhưng đầy phẫn nộ:
“Mày làm cái quái gì vậy?”
Tên kia vẫn không chút ngượng ngùng, còn cười cợt:
“Cho em sờ một chút thôi mà. Gay như bọn mình, ai sờ cũng giống nhau. Miễn thấy sướng là được chứ gì. Chẳng phải thằng nhỏ của anh cũng cứng ngắc cả lên rồi sao!!” – Vừa nói hắn ta vừa nắm lấy con cặc của anh.
Mắt anh lúc đó đỏ ngầu vì giận. Anh nghiến răng:
“Biến đi. Đừng để tao nổi điên giữa xe.”
Tên kia thấy anh bắt đầu mất kiên nhẫn thật sự mới chịu bỏ tay ra, miệng lẩm bẩm gì đó trong cổ họng nhưng cũng không dám động vào nữa.
Anh nhìn sang tôi — vẫn đang ngủ yên, không hề hay biết chuyện gì vừa xảy ra. Anh kéo nhẹ mền lại cho tôi, rồi nằm im lặng, ánh mắt nặng trĩu. Không phải vì sợ, mà là vì ghê tởm.
Tưởng mọi chuyện dừng lại ở đó, anh xoay người về phía tôi, lưng quay lại với tên kia như muốn cắt đứt mọi tiếp xúc. Nhưng cái kiểu người như hắn thì lại càng không biết điều.
Hắn lại rướn người lên, nói nhỏ vào tai anh, giọng đầy giễu cợt:
“Với cậu kia thì được ôm, được nắm tay, được nằm sát như vậy… Còn tôi thì đụng chút cũng không được à? Cùng là gay, phân biệt đối xử vậy sao?”
Anh quay phắt lại, ánh mắt lạnh tanh:
“Vì cậu ấy là người tôi yêu. Còn mày là cái thá gì mà đòi so sánh?”
Hắn cười khẩy:
“Yêu? Tình yêu trong giới này dễ gì bền lâu? Sớm muộn rồi cũng chán nhau thôi.”
Anh nắm chặt tay, rõ ràng đang cố kiềm chế. Một phần vì không muốn tôi thức giấc, phần khác vì chẳng muốn vướng vào rắc rối trên chuyến xe đông người như thế này. Anh cúi xuống, hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, sau đó nhấn từng chữ, giọng trầm và sắc như dao:
“Tao nói lần cuối — biến cái thái độ đó đi. Đụng vào tao lần nữa là không yên đâu.”
Tên kia cười nửa miệng, cuối cùng cũng ngồi yên trở lại, nhưng ánh mắt vẫn đầy soi mói, nhìn anh với tôi bằng kiểu không phục.
Còn anh thì quay lại phía tôi, kéo tôi sát vào người, vòng tay ôm chặt như muốn khẳng định: “Người này là của tôi, không ai có quyền chạm vào.”
Tôi không biết đã ngủ được bao lâu, chỉ nhớ là cơn choáng váng do thuốc say xe khiến tôi như chìm vào một khoảng mơ hồ không lối thoát. Tỉnh dậy, việc đầu tiên tôi cảm nhận được là vòng tay quen thuộc của anh đang ôm chặt lấy mình.
Tôi nhích người, đầu hơi nhức, giọng còn ngái ngủ:
“Anh không ngủ à…?”
Anh không trả lời liền, chỉ siết tôi chặt hơn. Bên tai tôi, hơi thở anh phả nhè nhẹ, xen lẫn mùi mồ hôi và… một chút căng thẳng không tên.
Tôi chớp mắt, cảm giác có gì đó.
“Anh sao thế? Có chuyện gì hả?”
Anh vẫn im lặng một chút, rồi đáp gọn lỏn:
“Không có gì. Ngủ tiếp đi, còn lâu mới tới.”
Tôi hơi nghiêng đầu, lướt mắt nhìn sang phía bên kia anh — nơi thằng kia đang nằm. Hắn vờ như đang ngủ, nhưng hơi thở đều đặn một cách lạ thường, kiểu như đang ráng giữ bình tĩnh hoặc cố gắng không gây chú ý.
Cảm giác bất an len vào tim tôi. Tôi không phải kiểu người đa nghi, nhưng ở bên anh lâu, tôi đủ tinh ý để nhận ra: có chuyện vừa xảy ra, và anh đang giấu tôi.
Tôi đặt tay lên ngực anh, ngước nhìn thẳng vào mắt anh, nhỏ giọng:
“Nói thật đi. Có chuyện gì vừa xảy ra?”
Anh nhìn tôi vài giây, mắt lặng như nước đọng.
“Không có gì nghiêm trọng. Chỉ là… có người không biết điều thôi.”
Tôi nhìn anh, rồi lặng lẽ ngồi dậy.
“Đổi chỗ đi.”
Anh khẽ giật mình: “Em say xe mà…”
“Không sao. Em không ngủ cũng được. Anh vào sát trong đi.”
Anh ngoan ngoãn nghe theo. Bây giờ tôi nằm giữa anh và tên kia. Đoạn đường tiếp theo dù tôi không nhìn nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt hắn đang nhìn lén chúng tôi. Để trêu hắn tôi quay sang ôm lấy anh rồi cho tay vào quần anh mà sờ “cục vàng” của tôi. Anh như hiểu ý chỉ cười mỉm để mặc tôi muốn làm gì thì làm. Tên kia chỉ biết cay cú quay người sang bên kia.
Chuyến xe hôm đó dài như vô tận. Nhưng ít ra tôi biết một điều: bất kể ở đâu, tôi cũng sẽ bảo vệ anh – dù chỉ bằng cách nhỏ bé nhất là nằm giữa anh và cái thế giới xấu xí kia.

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
Chương 19 28 Tháng 10, 2024
Chương 18 28 Tháng 10, 2024
Dãy Trọ Dâm Dục
Chương 73 30 Tháng 6, 2025
Chương 70 30 Tháng 6, 2025
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
Hai Cha Con Chung Trọ_truyengay.net
Hai Cha Con Chung Trọ
CHƯƠNG 16 15 Tháng 6, 2025
CHƯƠNG 15 15 Tháng 6, 2025
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 47 1 Tháng 6, 2025
Chương 46 19 Tháng 5, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
Đức Mãnh Hổ_truyengay.net
Đức Mãnh Hổ
Chương 100 30 Tháng 6, 2025
Chương 99 30 Tháng 6, 2025
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng_truyengay.net
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng
Chương 19 21 Tháng 5, 2025
Chương 18 21 Tháng 5, 2025
Thằng Bạn Chung KÝ TÚC XÁ – Gay 18+
Thằng Bạn Chung KÝ TÚC XÁ – Gay 18+
Chương 14 3 Tháng 8, 2024
Chương 13 3 Tháng 8, 2024
Boy Việt Sung Mãn_truyengay.net
Boy Việt Sung Mãn
Chương 84 19 Tháng 6, 2025
Chương 83 19 Tháng 6, 2025

Comments for chapter "Chương 7"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved