Truyen SEX GAY,
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next

Người yêu tôi là CSGT 18+ Nhẹ Nhàng - Chương 3

  1. Home
  2. Người yêu tôi là CSGT 18+ Nhẹ Nhàng
  3. Chương 3
Prev
Next

Sau trưa hôm đó, tôi và anh chính thức trở thành một đôi. Cả buổi cứ vật lộn với cảm xúc, đến khi bụng réo lên từng hồi tôi mới sực nhớ — hai đứa từ sáng đến giờ chưa có gì bỏ bụng.
Tôi đang tính xuống bếp nấu món gì đó cho cả hai đứa thì anh ngăn lại, bảo:
“Thôi, đi ăn ngoài cho lẹ.”
Ờ thì cũng được, tôi gật đầu cái rụp rồi phóng ngay vào phòng thay đồ. Phải nhanh lên chứ, bụng tôi lúc này đang biểu tình dữ lắm rồi.
Thay đồ xong đi ra, tôi thấy anh vẫn mặc nguyên bộ đồ thể thao ở nhà. Tôi ngạc nhiên hỏi:
“Ủa, sao anh không thay đồ? Định mặc vậy đi ăn thiệt hả?”
“Thay đồ mệt lắm,” – anh bĩu môi – “với lại mặc vậy mới thoải mái.”
Tôi lắc đầu, nhíu mày:
“Không được là không được. Anh vô thay đồ đi cho em.”

Thấy tôi có vẻ nghiêm túc, dù hơi khó hiểu, anh vẫn ngoan ngoãn đi vào phòng thay.
Các bạn biết vì sao tôi không cho anh mặc đồ thể thao ra ngoài không. Bởi vì thẳng nhỏ của anh rất lớn. Dù chưa tỉnh thì khi mang đồ thể thao mà ngồi xuống kiểu gì cũng hiện nguyên bọc nước mía. Trước đây tôi hay nhìn lén anh nên biết rất rõ. Không muốn ai nhìn thấy điều đó ngoài tôi nên bắt anh thay đồ cho bằng được. “Của mình thì phải biết giữ chứ” 😀
Mất 5p thì anh đi ra. Anh vẫn ăn mặc đúng kiểu “thanh niên chuẩn văn phòng”: quần tây, áo phông, khoác ngoài cái áo jacket. Tôi nhìn anh từ đầu đến chân, trong đầu nghĩ bụng: Nếu không nhờ cái mặt với cái body của ông thì bộ đồ này xấu không thể tả. Tôi tự hứa sẽ cải tổ phong cách cho ông này sớm. Không thể để cái mặt đẹp sống chung với cái gu thời trang… đau khổ vậy được.
Thấy tôi đứng đơ như tượng, anh nhướng mày, cười nửa miệng rồi hỏi:
“Bộ thấy anh đẹp trai quá nên nhìn ngây người hả?”

Ủa trời ơi, ai lại tự khen mình đẹp trai trước mặt người khác vậy trời? Nhưng mà… ổng nói đúng. Ổng đẹp thật. Không phải tôi dính vô ổng cũng vì cái mặt đó sao.
Tôi chỉ cười trừ, không thèm đôi co, rồi kéo tay anh đi ra xe.
Nhưng vừa thấy chiếc mô tô của anh là tôi muốn chửi thề.Tôi cực ghét cái thể loại xe đó. Chạy thì ồn ào như đi dẹp loạn, yên thì bé, ngồi lên là y như tập thể dục: mông vểnh, lưng gồng, đầu chúi xuống— chả khác nào đang nằm trên xe chứ không phải chạy xe. Đã vậy, ngồi sau còn ôm không ra ôm, giữ không ra giữ, khó chịu thấy bà.
Tôi nhăn mặt rồi bảo:
“Thôi anh ơi, đi xe số của em đi. Nhẹ nhàng, dễ thương, dễ dắt, dễ sống.”
Anh nhìn tôi, rồi cũng gật đầu. Thế là đổi vai—anh đèo tôi trên con xe số bé nhỏ mà trung thành của tôi.
Tôi vòng tay ôm ngang eo anh. Gió lùa nhẹ qua tóc, bụng tôi vẫn đói meo, nhưng tim thì ấm lạ.
Cuộc sống như vậy, còn gì bằng?
“Em muốn ăn gì?” – anh hỏi.
“Gì cũng được, miễn là ăn cùng anh.” – tôi đáp.
Anh chở tôi chạy vòng vòng mấy con phố quen, trời chiều không quá nắng, gió cứ mơn man như muốn đẩy hai đứa lại gần hơn. Tôi ngồi sau, cứ ôm chặt eo anh, lưng tựa nhẹ vào lưng anh, cảm giác an toàn một cách kỳ lạ, dù cái xe tôi vẫn rung như bị dị ứng với ổ gà.
“Em muốn ăn cơm, ăn bún, hay ăn anh?” – anh hỏi, quay đầu lại nhìn tôi cười gian.
“Anh nghĩ em không dám ăn hả?” – tôi đáp tỉnh bơ rồi lấy tay véo vào hông anh một cái.
Bị đau anh la lên cái, rồi phóng xe nhanh hơn chút xíu, như thể đang trốn chạy lời thách thức vừa rồi. Tôi thì ngồi sau chỉ biết cười, bám chặt hơn. Đồ lươn lẹo.
Cuối cùng, hai đứa dừng lại ở một quán cơm bình dân gần công viên. Quán nhỏ, bàn ghế nhựa, mùi đồ ăn thơm phức, người ta ngồi ăn đông lắm. Nhưng không sao, tôi thấy vui.
Tôi gọi một đĩa cơm sườn bì chả, anh thì gọi cơm gà. Cả hai ăn như chưa từng được ăn, vì thật ra… đúng là từ sáng giờ có ăn gì đâu.
Giữa lúc đang gặm miếng sườn, tôi chợt nhớ hỏi:
” Anh thấy đồ ăn em nấu hay đồ của của quán nấu ngon hơn?”
” Tất nhiên là đồ vợ anh nấu ngon hơn rồi” – Anh đáp tỉnh bơ.
Tôi suýt sặc cơm.
Lời thì sến nhưng ánh mắt lại thật. Tôi ngồi im, nhìn anh, tự nhiên cảm thấy mình đúng là yêu đúng người rồi.
Ăn xong, trên đường về, trời bắt đầu ngả tối, đèn đường lần lượt sáng lên như những vì sao mọc dưới mặt đất. Gió mát mát thổi vào mặt, không khí dễ chịu đến lạ.
Đi ngang trung tâm thương mại, tôi sực nhớ tới nhiệm vụ “cải tổ phong cách” cho anh. Bèn đập nhẹ vào lưng anh một cái:
“Quẹo vô đây đi. Em phải cứu vớt tủ đồ của anh trước khi quá muộn.”
Anh ngoái lại nhìn tôi, nhướn mày:
“Giống đi cấp cứu thiệt vậy?”
“Ờ, vì tình trạng thời trang của anh là nguy kịch lâu năm rồi.”
Thế là hai đứa dắt nhau vô trung tâm thương mại. Tôi lôi anh từ gian hàng này sang gian hàng khác, mắt quét lia lịa, tay liên tục lật áo, thử quần, phân tích như stylist chuyên nghiệp. Còn anh thì… đi theo tôi như cái móc treo đồ có gắn động cơ. Mỗi lần thử xong một bộ, bước ra là hỏi:
“Như này được chưa?”
Tôi khoanh tay, liếc một vòng rồi nhíu mày:
“Không. Nhìn như đi đòi nợ dạo.”
Anh thở dài, gật đầu, quay lại phòng thử đồ như một phạm nhân tự giác quay về trại.
Cuối cùng, sau hơn một tiếng đồng hồ không nghỉ – tức là tôi không nghỉ, còn anh không kêu – tôi cũng chọn được một combo ưng ý: sơ mi sọc mảnh, quần jeans slim-fit, khoác nhẹ thêm cái bomber màu trung tính.
Anh mặc vào bước ra… tôi đứng khựng vài giây.
“Ủa… nhìn cũng ra gì phết ha?”
Anh cười nửa miệng, tự tin:
“Em mê anh lại từ đầu rồi đúng không?”
“Bớt mơ đi anh. Em mê bộ đồ… mà em chọn.”
Nói vậy thôi, chứ trong lòng tôi lúc đó vui lắm. Không phải vì bộ đồ, mà vì cách anh ngoan ngoãn để tôi kéo đi khắp nơi, kiên nhẫn thử hết bộ này tới bộ khác, không than một tiếng. Kiểu người như vậy, thời này kiếm đâu ra.
Chọn xong mớ đồ ưng ý cho anh, chúng tôi cùng nhau ra quầy tính tiền. Trên đường đi, bất chợt có tiếng con gái vang lên từ phía sau:
“Phong! … Đi đâu đây?”
Cả hai cùng quay lại.
“Ủa Linh, lâu quá không gặp. Anh dắt thằng em đi mua ít đồ nè.”
Anh cười, giọng nhẹ tênh. Tôi cũng lịch sự gật đầu chào cô gái ấy.
Họ bắt đầu trò chuyện, rất tự nhiên và thoải mái. Nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng tôi lại dâng lên cảm giác khó chịu mơ hồ.
Tôi nhìn Linh – cô ấy thật sự đẹp. Đẹp đến mức tôi là gay, mà còn phải công nhận. Dáng chuẩn như người mẫu, da trắng, ăn mặc có gu, khuôn mặt thì sắc sảo như hoa hậu. Nhìn hai người họ đứng cạnh nhau cười đùa, tôi thấy mình như người thừa. Một tia bất an thoáng lướt qua. Có khi nào… anh thích cô ta không? Rồi bỏ tôi?
Tôi cố lờ đi cảm giác đó. Gượng cười rồi nói:
“Anh họ, nãy em quên mua thêm chút đồ. Anh đứng đây đợi em nha!”
Tôi cố tình nhấn mạnh hai chữ “anh họ”, rồi quay lưng bỏ đi.
Mà nghĩ mới nhớ, nãy giờ mải mê chọn đồ mà quên mất mớ quần lót cũ của anh ở nhà cũng sờn hết rồi. Tôi quay lại khu vực đồ lót, tiện tay chọn thêm mấy cái cho anh. Đi một vòng lớn, đến khi quay lại, vẫn thấy anh và Linh đứng đó, cười nói rôm rả. Cười còn tươi hơn lúc nói chuyện với tôi nữa chứ. Thấy mà ghét!
Tôi bước nhanh tới, giật lấy mớ đồ trên tay anh mà không nói gì, rồi quay lưng đi thẳng ra quầy tính tiền. Mắt không thấy thì tim không đau – câu này đúng thật.
Tính ra mớ đồ tôi mua cho anh cũng chỉ hơn triệu bạc thôi. Cũng đáng đồng tiền lắm, chọn kỹ từng món một mà. Tiền thì tôi đâu có thiếu – mỗi tháng ba mẹ vẫn đều đặn gửi tiền lên. Tôi gần như không đụng đến, vì đi làm thêm cũng đủ chi tiêu rồi. Tiền đó tôi định để dành mua máy chơi game. Tôi mê game lắm, thấy áp lực học hành thì lôi game ra chơi để giải tỏa. Mà nhiều khi, game không giúp đỡ, còn khiến tôi stress hơn.
Trở lại chuyện lúc nãy – sau khi thanh toán, tôi đứng chờ anh ở quầy thu ngân. Đợi một hồi khá lâu, cuối cùng anh cũng bước ra. Trong lòng tôi vẫn còn vương chút gì đó là lạ – không phải giận, mà là hụt hẫng.
Anh bước lại gần tôi, gương mặt vẫn còn vương nét vui vẻ. Tôi liếc nhìn rồi quay đi, không nói gì.
“Ủa, em tính không đợi anh đi ra chung hả?” – Anh hỏi, giọng nửa đùa nửa thật.
Tôi nhún vai, mắt vẫn dán vào hóa đơn tính tiền trên tay:
“Em tưởng anh bận nói chuyện với gái không dám làm phiền.”
Anh nhíu mày, như nhận ra điều gì đó trong giọng điệu của tôi.
“Gì vậy? Ghen hả?” – Anh cười, khều khều tay tôi.
Tôi lườm:
“Anh nghĩ ai rảnh mà ghen chứ?”
“Anh xin lỗi mà….”
Giọng anh vẫn nhẹ nhàng, nhưng tôi không trả lời. Một phần vì vẫn còn thấy khó chịu, một phần cũng vì không biết nên nói gì. Tôi không muốn làm ầm lên, càng không muốn tỏ ra yếu đuối. Dù gì, mối quan hệ này… vốn dĩ chẳng có tên gọi chính thức nào.
Anh nhìn tôi, im lặng một lát rồi đưa tay ra, lấy mấy cái túi đồ tôi đang cầm:
“Để anh xách. Coi như chuộc lỗi vì lỡ nói chuyện lâu quá.”
Tôi im lặng để anh lấy hết túi đồ trên tay, rồi cả hai cùng đi về. Trên đường về, không ai nói gì nhiều. Chỉ có tiếng xe cộ ngoài phố và vài câu chuyện lặt vặt anh kể, như để xua đi không khí kỳ lạ giữa chúng tôi.
Về đến nhà, tôi là người mở cửa trước. Anh đi sau, đặt đồ xuống bàn rồi ngồi phịch xuống ghế, thở ra một hơi dài:
“Mai đừng có rủ anh đi mua đồ nữa nha, mệt muốn xỉu luôn rồi.”
Tôi đáp gọn lỏn:
“Em cũng đâu có bắt anh đi. Anh đồng ý cái rụp mà.”
Anh bật cười:
“Biết vậy là được rồi.”
Một lát sau, khi tôi đang dọn lại đống đồ mới mua, anh bước tới ôm tôi từ phía sau. Cái ôm nhẹ, không chặt quá nhưng đủ để cảm nhận hơi ấm.
“Em biết là… anh thương em mà đúng không?” – Giọng anh trầm xuống, nghe nghiêm túc hơn bình thường.
Tôi đứng yên, không quay lại. Anh không nói gì thêm, cũng không cần nói gì nữa. Có những lúc, chỉ một cái ôm thôi là đủ – đủ để giữ người ở lại, và đủ để xoa dịu một trái tim đang có chút lung lay.
Được một lúc anh kéo tôi vào phòng. Anh khẽ nói:
“Tối nay em ngủ cùng anh nha!”
Không đợi tôi trả lời anh đã bế tôi lên giường.
“Từ từ đã còn chưa thay đồ mà”
Anh mặc kệ tất cả. Đặt tôi xuống anh hôn nhẹ lên trán của tôi. Rồi sau đó là môi. Anh từ từ lột hết áo quần của cả hai. Ổng sung thật chứ. Con cặc ổng cương lên cứng ngắc luôn. Rồi chuyện gì tới cũng tới. Cả hai quằn nhau 30p nhưng tôi vẫn không cho anh đâm đít tôi. Một phần là tôi chưa sẵn sàng phần còn lại là tôi sợ đau. Nhìn con cặc ổng như vậy mà cho vào chắc tôi chết luôn á. Anh cũng không đòi hỏi. Chỉ nằm đè lên tôi như hồi trưa rồi nắc nhẹ khe mông. Tiếng thở hổn hễn của anh bên tai tôi như trâu vậy. Được lúc anh rên lớn rồi bắn tinh quá trời. Cha này khoẻ kinh thật hồi trưa vừa mới bắn xong bây giờ tinh vẫn đặc và nhiều. “Kinh thật chứ”.
Anh nhìn tôi cười hì hì rồi bế tôi vào nhà vệ sinh. Anh và tôi tắm rửa sạch sẽ xong lại bế tôi về phòng. Hai người nằm trần truồng ôm nhau rồi đi ngủ lúc nào không hay.

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
Chương 19 28 Tháng 10, 2024
Chương 18 28 Tháng 10, 2024
Dãy Trọ Dâm Dục
Chương 73 30 Tháng 6, 2025
Chương 70 30 Tháng 6, 2025
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
Hai Cha Con Chung Trọ_truyengay.net
Hai Cha Con Chung Trọ
CHƯƠNG 16 15 Tháng 6, 2025
CHƯƠNG 15 15 Tháng 6, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 47 1 Tháng 6, 2025
Chương 46 19 Tháng 5, 2025
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng_truyengay.net
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng
Chương 19 21 Tháng 5, 2025
Chương 18 21 Tháng 5, 2025
Đức Mãnh Hổ_truyengay.net
Đức Mãnh Hổ
Chương 100 30 Tháng 6, 2025
Chương 99 30 Tháng 6, 2025
Thằng Bạn Chung KÝ TÚC XÁ – Gay 18+
Thằng Bạn Chung KÝ TÚC XÁ – Gay 18+
Chương 14 3 Tháng 8, 2024
Chương 13 3 Tháng 8, 2024
Boy Việt Sung Mãn_truyengay.net
Boy Việt Sung Mãn
Chương 84 19 Tháng 6, 2025
Chương 83 19 Tháng 6, 2025

Comments for chapter "Chương 3"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved