Người yêu tôi là CSGT 18+ Nhẹ Nhàng - Chương 20
Ngồi trong vòng tay ấm áp của anh, tôi ngủ quên lúc nào không hay. Anh vẫn ngồi đó, im lặng ôm lấy tôi từ phía sau, không dám cựa mình, chỉ sợ làm tôi thức giấc.
Gần ba giờ sáng, bố tôi xuống bếp kiểm tra nồi bánh. Thấy hai đứa vẫn còn ngồi bên bếp lửa, ông ngạc nhiên hỏi:
“Hai đứa còn ngồi đây làm gì vậy?”
Nghe tiếng bố, anh quay đầu lại, vội trả lời:
“Dạ con ngồi canh nồi bánh ạ.”
Bố tôi bật cười:
“Trời đất, nước thì cả tiếng mới phải thêm một lần, ngồi riết ở đây chi cho mệt. Vừa lạnh vừa mỏi lưng. Lên nhà nằm nghỉ đi, ở đây có bố lo rồi.”
Anh hơi lúng túng, gãi đầu cười:
“Dạ, con không biết…”
“Thôi, hai đứa lên ngủ đi. Không phải thức canh kiểu này đâu.” – Bố tôi dịu giọng nói thêm.
“Dạ.” – Anh gật đầu.
Rồi rất khẽ, anh cúi xuống, nhẹ nhàng bế tôi lên. Tôi chỉ lơ mơ tỉnh dậy một chút nhưng không nói gì, chỉ dựa vào ngực anh, để mặc anh đưa tôi về phòng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong phòng, chăn đắp ấm áp, còn anh thì ngủ bên cạnh. Gương mặt anh lúc ngủ trông hiền lắm nha, má lại tròn tròn, nhìn mà chỉ muốn cắn cho một cái vậy đó. Nhưng thôi, để yên cho anh ngủ. Dù gì đêm qua cũng canh nồi bánh tới tận khuya rồi.
Tôi lặng lẽ bước ra khỏi giường, đi vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà. Vừa thấy tôi, mẹ đã hỏi ngay:
“Thằng Phong đâu, gọi nó dậy ăn sáng với cả nhà luôn.”
“Anh còn ngủ trên phòng á mẹ.”
Bố tôi từ dưới bếp đi lên, vừa rót trà vừa lắc đầu ngao ngán:
“Thôi, để cho nó ngủ thêm đi. Tối qua nó ngồi canh nồi bánh tới ba giờ sáng mới chịu đi ngủ.”
Tôi hơi khựng lại. Hóa ra, anh thức canh bánh cả đêm thật… Còn tôi thì ngủ quên lúc nào không biết, vậy mà anh vẫn cứ ngồi đó ôm tôi vì sợ tôi lạnh nữa chứ. Ây da, tự dưng thấy trong lòng vừa áy náy vừa thương anh ghê á.
Mẹ tôi nghe xong cũng khẽ chép miệng:
“Cái thằng này… có cần phải vậy không. Thôi, để nó ngủ đi. Dậy thì ăn sau cũng được.”
Vậy là sáng đó cả nhà tôi ăn sáng với nhau. Còn anh – vẫn nằm ngủ ngoan ngoãn trên phòng. Ăn xong, tôi phải chạy qua nhà xe cùng anh hai để lấy hai cái vali đồ gửi từ hôm qua. Nhà xe quen nên cũng tiện, chỉ cách nhà tôi tầm vài cây số. Hôm qua về muộn quá đâm ra lười đi, nên bây giờ tranh thủ đi luôn.
Trở về nhà sau khi lấy đồ, tôi với anh hai mỗi người xách một cái vali vào nhà. Trời ơi, nó nặng khiếp! Vậy mà hôm qua thấy anh xách tưởng nhẹ lắm, ai dè…
Vừa vào tới nhà, tôi gọi lớn:
“Bố ơi, đồ về rồi nè! Bố vào lấy sắp lên bàn thờ ông bà giùm con với!”
Không biết chỗ các bạn sao, chứ ở quê tôi, bàn thờ ông bà được xây khá cao và rộng. Không chỉ để di ảnh người đã khuất, mà còn là nơi bày biện bánh mứt, trà rượu, đồ ăn mỗi khi có giỗ hay Tết.
Bố tôi đang tỉa lại chậu mai trước nhà, nghe tôi gọi liền lật đật đi vào. Nhìn thấy mớ đồ tôi vừa lấy ra từ trong vali – nào là trà, rượu, bánh kẹo, đồ khô linh tinh… – ông không khỏi ngạc nhiên:
“Trời đất, con mua gì mà lắm đồ vậy?”
Tôi cười đáp:
“Bố nghĩ con trai bố có tiền mua hết đống này à? Con chỉ mua mấy hộp bánh này thôi.”
Bố tôi nghe vậy, như hiểu ra chuyện gì đó, liền lắc đầu nói:
“Lần sau về nhớ bảo nó đừng mua gì hết, về chơi là quý lắm rồi.”
“Con nói vậy mà ảnh đâu có chịu nghe đâu.”
Bố tôi cười khẽ, lắc đầu nhẹ. Nhìn ông lúc đó, tôi biết anh lại ghi thêm điểm trong mắt ông rồi.
Hôm nay là 29 Tết – cũng là ngày cuối cùng của năm. Năm nay không có 30 đâu nhé, chẳng biết vì sao nữa. Lịch thế nào thì theo vậy thôi chứ hỏi tôi thì tôi cũng bó tay.
Bố tôi là con út trong nhà, nên mỗi năm, gia đình tôi thường tổ chức tất niên vào ngày cuối cùng của năm, để con cháu trong họ có thể tụ họp đông đủ một chút. Bây giờ ai cũng lớn, ai cũng bận, hiếm khi có dịp gặp mặt đông vui như vậy. Họ hàng bên nội tôi thì cũng không ở đâu xa, chỉ có cô Hai là ít khi về quê thôi.
Mỗi dịp như thế này, nhà tôi đều tự tay chuẩn bị và nấu nướng, tuyệt đối không đặt đồ ăn từ ngoài. Mẹ tôi bảo làm vậy cho yên tâm, sạch sẽ. Mà cũng chẳng ai phản đối cả – vừa vui vừa đậm không khí gia đình.
Tầm gần chín giờ sáng thì đã có một vài người họ hàng đến. Vợ chồng bác Cả, cô Ba và mấy người con của họ cũng về. Mọi người đến sớm để phụ giúp gia đình tôi chuẩn bị. Người thì rửa rau, người nhóm bếp, người bày mâm, người vo gạo… Mỗi người một việc, rôm rả mà nhanh cực kỳ. Vừa làm vừa hỏi han nhau chuyện trong năm, chuyện con cái, công việc, sức khỏe… Toàn là những thứ nhỏ nhỏ, bình dị thôi nhưng nghe vui và thân thuộc đến lạ.
Tôi được giao nhiệm vụ ngồi cuốn mấy cái nem rán với chị Hoa – con gái cô Ba – để lát nữa mẹ tôi chiên. Nhắc tới nem rán lại thèm, đây là món tôi mê nhất trên đời luôn. Mà việc này đối với tôi thì đơn giản. Không biết có phải tôi có năng khiếu nấu ăn không nữa, chứ món nào mà nhìn người ta làm qua một lần là tôi bắt chước được liền à. Mẹ tôi còn hay đùa: “Không đi học làm đầu bếp thì lãng phí tài năng quá trời”.
Tôi đang hì hục cuốn từng cái nem, thì cô Ba đi ngang qua, liếc nhìn mâm nem thành quả của tôi xong phải dừng lại, khen không tiếc lời:
“Trời đất, thằng Út nó khéo tay quá chừng! Cuốn cái nào cái nấy tròn vo đẹp như khuôn đúc. Nhìn con Hoa mà hết muốn nói. Con gái mà cuốn cái nem xấu hơn cả thằng Út. Bảo sao 27 tuổi đầu rồi còn chưa có ma nào yêu”
Nghe cô nói, chị Hoa lập tức phản pháo:
“Ủa chứ thằng Hoàng nó cũng có người yêu đâu!”
Tôi không chần chừ, cắt ngang liền:
“Em có rồi.”
Chị Hoa quay sang nhìn tôi, ánh mắt bán tín bán nghi. Còn cô Ba thì cười sảng khoái:
“Nó có rồi thiệt mà. Nãy tao còn nghe mợ Út nói nó dắt về, đang ở trên nhà đó.”
“Thôi, không lừa được con đâu. Nãy giờ có thấy ai lạ đâu?”
Chị Hoa vừa dứt lời thì mẹ tôi từ ngoài bước vào chen ngang:
“Người yêu thằng Út hôm qua thức canh nồi bánh cả đêm nên giờ còn đang ngủ bù trên phòng thằng Út đó. Đã xuống nhà đâu mà con thấy.”
Nghe mẹ tôi nói vậy, chị Hoa đứng bật dậy, bỉu môi quay sang tôi:
“Thôi không chơi với mày nữa. Chơi bẩn quá trời, vậy mà năm ngoái còn bảo với tao là em còn lâu mới có người yêu!”
Nói rồi chị lườm tôi một cái rõ dài, rồi đi thẳng ra ngoài chỗ anh hai đang nướng thịt, giành phần đứng lật thịt luôn. Tôi thì ngồi lại cuốn nốt mấy cái nem cuối cùng một mình. Đang hì hục làm thì điện thoại reo ting ting báo tin nhắn. Tôi định bụng làm cho xong rồi xem sau, nhưng một hồi thì tiếng chuông lại chuyển sang cuộc gọi đến.
Tôi bực mình chửi thầm. Rồi lấy điện thoại ra xem. Thì ra là anh – nhắn một loạt tin rồi gọi luôn. Nội dung chỉ để kêu tôi lên phòng. Không biết lại có chuyện gì nữa.
Tôi nhắn lại:
[Anh đợi em làm nốt cái này rồi lên]
Cuốn xong mớ nem, tôi vội vàng rửa tay rồi chạy lên. Vừa mở cửa phòng ra, anh đã kéo tôi vào, giọng có vẻ… hơi căng thẳng:
“Em ơi, sao… sao ở dưới nhà đông vậy?”
“Hôm nay nhà em làm tất niên mà. Hôm qua em quên báo anh.”
“Trời ơi, sao em không gọi anh dậy?” – Anh nhìn tôi như thể tôi vừa phạm tội tày trời ấy.
“Thấy anh ngủ ngon quá nên không nỡ gọi.”
“Giờ phải sao đây…?”
“Sao là sao? Thì cứ bình thường thôi chứ có gì đâu. Bộ anh cũng biết ngại hả?” – Tôi cười trêu một câu.
Thấy anh mặt nghiêm trọng, tôi cũng không trêu anh nữa. Vỗ nhẹ vai anh, nói nhỏ:
“Không sao đâu. Anh xuống nhà với em, em dẫn anh chào mọi người là xong ấy mà.”
Anh còn chưa kịp gật thì tôi đã quay đi, rồi nghe tiếng anh gọi với theo:
“Ủa mà… bộ em tính để anh mặc đồ như vầy đi xuống thật hả?”
Lúc đó tôi mới quay lại nhìn anh – vẫn nguyên bộ đồ đá banh từ tối hôm qua.
“Ây da, em quên mất. Anh đợi em xíu nha”
Tôi nhìn anh cười, rồi vội quay đầu chạy đi lấy cho anh bộ đồ. Cũng không cần cầu kì lắm, quần tây với cái áo polo là được. Anh thay đồ xong hỏi tôi:
“Em thấy anh như này được chưa?”
“Đẹp trai lắm luôn ý” – Tôi đưa ngón tay cái với anh rồi nắm tay kéo anh đi xuống.
“Sao tay anh ướt vậy?”
Hỏi xong, tôi mới nhận ra — anh căng thẳng đến mức đổ cả mồ hôi tay. Tôi quay lại, ôm nhẹ anh một cái như để trấn an:
“Yên tâm, có em ở đây rồi.”
Anh nhìn tôi, gật đầu, rồi cùng tôi bước xuống nhà.
Thấy tôi nắm tay anh đi xuống, cả gian nhà đang rôm rả trò chuyện bỗng khựng lại một chút. Mọi ánh mắt đều dồn về phía hai đứa. Có người bất ngờ, có người lại gật gù như đã hiểu.
Không khí hơi căng thẳng, anh đột ngột lên tiếng trước:
“Con chào cả nhà ạ!”
Anh lên tiếng làm tôi bất ngờ luôn ấy. Nãy còn căng thẳng quá trời mà giờ lấy tự tin ở đâu ra vậy không biết. Nhưng cũng nhờ câu chào lễ phép của anh làm không khí dễ chịu trở lại. Bác cả quay sang hỏi bố tôi:
“Ai đây nhỉ?”
Bố tôi liền đáp với giọng rất bình thản:
“Người yêu thằng út đó.”
Bác cả nghe vậy chỉ cười hiền, rồi vẫy tay mời anh lại gần:
“À ra vậy, ngồi xuống đây chơi với mọi người đi con. Nhà bác ai cũng thoải mái hết, đừng có ngại.”
Câu nói của bác cả làm tôi hơi ngạc nhiên. Bác cũng đã gần 70 tuổi, tôi cứ nghĩ sẽ khó chấp nhận mấy chuyện tình cảm cùng giới này chứ. Nhưng thật may, nhờ có bác. Ai cũng xem chuyện của tôi và anh là điều bình thường. Tại bác Cả là người lớn nhất mà ai cũng nghe phải nể hết á.
Anh nghe lời lại chỗ bàn cùng bác với mấy anh nói chuyện. Khổ nỗi là mấy cô mấy bác toàn nói giọng địa phương. Anh nghe chữ được chữ không nên cũng chỉ biết gật đầu dạ dạ thôi. Tôi biết chắc anh không hiểu được bao nhiêu đâu. Thấy anh ngồi yên ngoan ngoãn nghe bố và mọi người trò chuyện, tôi chỉ biết lắc đầu cười.
Nhờ mọi người cùng nhau chuẩn bị nên rất nhanh đồ ăn đã được nấu xong. Đang dọn lên để chuẩn bị ăn thì có chiếc ô tô đậu trước cổng. Là cô Hai của tôi về. Cô Hai sống ở thành phố – chung thành phố nơi chúng tôi ở á, mấy dịp giỗ hay lễ rất ít khi về nhà. Không biết năm này, ngọn gió nào đã đưa cô tới. Nói thật với mọi người là tôi không ưa gì cô Hai của tôi lắm. Tại bả lấy chồng giàu nên khi nào bà cũng thái độ như kiểu người bề trên vậy á. Biết là bà cũng giỏi thật, nhưng cái kiểu nói chuyện đó tôi không ưa chút nào.
Vừa bước vào, cô hai đã đảo mắt một vòng, ánh nhìn lướt nhanh qua mọi người trong nhà. Khi ánh mắt lướt qua anh, cô khựng lại một chút, rồi nhanh chóng quay sang bác Cả đang ngồi cạnh đó, nở nụ cười đúng kiểu “người lớn gặp người lớn”.
“Anh Cả dạo này vẫn khoẻ chứ?”
“Anh khoẻ. Năm nay về một mình thôi à?”
“Không, năm nay em về với thằng Khang. Nó đang lấy đồ ngoài xe, tí nó vào.”
Chưa đầy vài phút sau, anh Khang – con út cô Hai – bước vào, tay ôm mớ đồ nhiều đến mức mấy anh họ tôi cũng phải ra phụ. Cô với anh Khang đem quà lên đặt trên bàn thờ rồi thắp nhang nhanh gọn, sau đó mới ngồi xuống.
Cùng lúc đó, mọi thứ trong bếp đã chuẩn bị xong. Ở quê tôi, mấy dịp như vậy thường không dọn ra bàn ăn kiểu nhà hàng, mà trải chiếu xuống sàn nhà rồi ngồi quây quần. Dù nhà có đủ bàn ghế, chẳng ai thích dùng, chắc tại ai cũng quen kiểu ngồi chiếu, nó thân mật và ấm cúng hơn. Ngồi bàn thì tách nhóm, mỗi bàn mười người, nói chuyện phải quay tới quay lui, mệt lắmmm.
Bữa cơm tất niên được chia làm hai phe rõ ràng: một bên là các bác, các anh uống bia; bên kia là hội nước ngọt. Và tất nhiên tôi nằm ở phe nước ngọt rồi. Tôi kéo anh về ngồi cạnh cho vui, chưa kịp ngồi xuống thì bác cả đã lên tiếng.
“Thằng Út không uống thì để nó qua đây ngồi uống với mọi người chứ kéo nó qua bên kia làm gì?”
“Dạ, anh không uống được đâu bác ơi”
“Qua đây!” – bác vẫy tay với anh, giọng dứt khoát như ra lệnh nhưng ánh mắt thì ấm áp.
Tôi với anh nhìn nhau vài giây, cuối cùng tôi đành buông tay anh ra rồi bước sang ngồi bên kia, cạnh bố tôi. Nhìn cái dáng anh ngồi hơi gượng, tôi vừa thấy thương vừa buồn cười.
Tôi quay lại chỗ chiếu, ngồi cùng mấy đứa cháu. Gọi là cháu vậy thôi, chứ tụi nó cũng ngang tuổi tôi hết ấy. Bởi vì tôi là đứa nhỏ tuổi nhất trong mấy người cháu của ông bà mà.
Đang ăn ngon lành thì bất ngờ cô Hai hỏi tôi.
“Thằng Út, học xong đã kiếm được việc chưa? Sang công ty của chồng cô làm này. Bên phòng kinh doanh đang thiếu người đấy!”
Tôi hơi khựng lại, nuốt vội miếng nem cuốn rồi đáp:
“Dạ con có việc rồi cô. Với lại con học ngoại ngữ, chắc cũng không hợp bên đó đâu ạ.”
“Có bằng đại học là được, sáng dạ thì làm mấy bữa là quen. Chứ làm ở đâu cho mệt, sang bên này có gì cô còn giúp đỡ ”
Giọng cô vẫn cái kiểu quen thuộc – nửa như đùa nửa như trách, nhưng nghe hơi khó chịu ấy. Tôi chỉ cười nhẹ.
“Con thấy công việc hiện tại cũng ổn, con tự lo được rồi ạ.”
“Ừ, vậy cũng được. Nhưng sau này nếu có ý định đổi việc thì gọi cho cô.”
“Dạ”
Sau đó cô lại hỏi lần lượt mấy đứa cháu khác. Vẫn cái giọng kiểu đó. Mấy đứa cháu cũng như tôi trả lời kiểu giả trân cho có lệ thôi. Hỏi hết một vòng, cô lại quay về chỗ tôi.
“Thằng hồi nãy là người yêu mày thật đấy à?”
“Dạ.”
Tôi đoán bả lại chuẩn bị “châm chọc” gì nữa, nên chỉ đáp cụt ngủn cho xong. Nhưng cô nhìn tôi thêm một lúc, rồi vẫn cái giọng tỉnh bơ đó dí tiếp:
“Nó nhiêu tuổi rồi? Làm nghề gì?”
Trời ơi, bả đúng không chịu buông thật kìa. Nhiều chuyện ghê á. Tôi tính lơ đi cho xong chuyện, mà thấy mấy ánh mắt xung quanh cũng đang nhìn như đang hóng chuyện, nên đành đáp cho qua:
“Dạ, anh 30t. Làm văn phòng thôi ạ.”
Tôi biết chắc nếu khai ổng làm csgt cái là bị dí cho hết bữa luôn nên trả lời đại vậy thôi chứ chả muốn khai thật làm gì. Tôi còn đang chuẩn bị tinh thần bị hỏi dồn tiếp kiểu như: “Quen nhau bao lâu rồi?”, “Sao lại quen?”, rồi sợ hơn là mấy câu kiểu móc mỉa, kỳ thị từ bả nữa cơ. Nhưng không. Cô chẳng nói gì thêm, chỉ quay sang mẹ tôi, nửa như trêu, nửa như thật:
“Nhất nhà mợ Út rồi nhé. Dâu rể đủ cả luôn.”
Mẹ tôi bật cười đáp lại:
“Thì ông trời thương mà. Mong tụi nó sống cho đàng hoàng, thương nhau thiệt lòng là được.”
Nghe hai người nói chuyện mà lòng tôi nhẹ hẳn. Ấn tượng về cô Hai +1 điểm.
Cả nhà lại tiếp tục trò chuyện rôm rả. Tôi tưởng cuối cùng cũng được yên thân mà ăn mấy cái nem cuốn cho trọn vẹn thì… không.
“Vậy Út, mày tính khi nào tổ chức đám cưới vậy?”
Câu hỏi làm tôi suýt nghẹn. Lại là cô Hai.
Cái bà này mới gỡ gạc được chút thiện cảm là lại giở chứng liền. Thiện cảm -100 điểm nhé. Nghe câu hỏi xong, mặt tôi đơ toàn tập.
“Tu… tụi con mà cưới xin gì chứ!” – tôi cười trừ.
Cô Hai đâu chịu buông tha.
“Tao thấy trên mạng á, mấy người giống tụi mày vẫn cưới bình thường mà. Hay là… tụi mày chỉ yêu cho vui thôi, chứ không tính tương lai?”
“Không phải!” – Tôi lắc đầu phủ nhận rồi nói tiếp.
“Con còn nhỏ mà… nên chuyện đó để sau này rồi tính.”
Tôi trả lời rồi ánh mắt vô thức nhìn về phía anh. Vô tình lúc đó anh cũng đang nhìn tôi cười. Nụ cười đầy ấm áp và hạnh phúc.
“Nhỏ gì nữa, bằng tuổi mày ngày xưa mấy cô mấy bác có con luôn rồi đấy”
“Chị Hoa với anh Khang lớn hơn con cũng đã cưới đâu?” – Tôi tiếp tục chống chế.
“Ê, nãy giờ tao không có làm gì mày đâu nha mày” – Chị Hoa lên tiếng.
Câu nói của chị làm mọi người cười ồ lên. Nhưng cũng nhờ đó mà tôi thoát nạn. Tâm điểm cuộc trò chuyện đổ dồn về phía chị Hoa. Tôi cười rồi tranh thủ ăn mấy miếng cho no để còn ‘chuồn’. Chứ ngồi đây hồi nữa kiểu gì cũng bị dí tiếp cho xem. Ăn xong là tôi chạy lên phòng liền. Nằm lướt điện thoại một lúc thấy chán nên tôi ngủ luôn mặc kệ mọi người còn nói chuyện dưới đó.
Đến chiều, sau khi ngủ một giấc no nê, tôi đi xuống nhà thì thấy mọi người đã ra về gần hết. Chỉ còn lại mấy ông anh họ ngồi cụng ly nốt vài lon cuối — và tất nhiên, anh cũng không thoát được.
Nhìn quanh, mặt ai nấy đỏ như gấc, vậy mà vẫn cố ngồi uống. Thấy vậy, tôi thở dài, đi vào nhà gọi bố:
“Bố ơi, ra giải tán mấy ông đi chứ để thêm chút nữa là nằm lăn ra sàn hết á.”
Bố tôi bước ra, giọng dõng dạc:
“Mấy đứa nghỉ được rồi. Uống nhiêu đây cũng đủ rồi. Về sớm đi còn lo chuẩn bị cỗ cúng giao thừa.”
Nghe vậy, mấy ông mới chịu lục tục đứng lên, tay bắt mặt mừng tạm biệt nhau, miệng không quên hẹn “bữa nào nhậu tiếp nha”.
Tôi đi lại chỗ anh với anh hai, nhìn hai ông mà không biết nên cười hay mắng.
“Còn đi nổi không đó?”
“Nhậu thêm hiệp nữa còn được chứ chừng này ăn thua gì, phải không anh hai?” – anh quay sang hỏi, giọng lè nhè.
“Đúng rồi, chừng này nhằm nhò gì…” – anh hai cũng gật đầu, xong cả hai đứng lên, tính phụ dọn dẹp.
Mà khổ, đứng còn chẳng vững. Tôi chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Không hiểu mấy cái bia rượu vô bổ đó có gì ngon mà ai cũng mê dữ vậy trời.
Tôi ngoái đầu vào gọi:
“Chị ơi, ra đỡ anh hai vào nhà nè. Ổng đứng hết nổi rồi.”
“Ai nói mày là tao say?!” – anh hai tôi vẫn cố gân cổ cãi, chân thì loạng choạng.
Lát sau, chị dâu đi ra, rồi tôi với chị mỗi người một bên dìu hai ông vào phòng.
…….