Truyen SEX GAY,
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next

Người yêu tôi là CSGT 18+ Nhẹ Nhàng - Chương 13

  1. Home
  2. Người yêu tôi là CSGT 18+ Nhẹ Nhàng
  3. Chương 13
Prev
Next

Sau một thời gian ở quê để phục hồi sức khỏe và tinh thần, tôi quyết định quay trở lại thành phố. Một phần vì tôi thấy mình đã đủ mạnh mẽ để tiếp tục bước tiếp, phần khác — cũng là lý do quan trọng nhất — tôi muốn được ở gần anh. Cứ mỗi lần thấy anh chạy xe cả trăm cây số để về thăm tôi rồi lại vội vã quay về đơn vị, lòng tôi lại đau đáu một nỗi thương. Không thể để anh cứ mãi một mình như thế được.
Tôi bắt đầu tìm việc. Mang theo tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi, tôi lần lượt tra cứu các trung tâm Anh ngữ, các trường phổ thông cần giáo viên tiếng Anh, cả những công ty nước ngoài tuyển trợ lý ngôn ngữ hay biên phiên dịch. Tuy nhiên, không dễ dàng như tôi từng nghĩ. Cứ tưởng cầm tấm bằng trên tay là có thể tìm được công việc mà mình muốn.
Thật ra, ngay từ khi còn học cấp ba, tôi đã có năng khiếu về tiếng Anh. Tôi yêu thích những bài hát bằng tiếng Anh, mê đọc sách song ngữ, và từng ước ao được du lịch nước ngoài. Thế là tôi chọn học ngoại ngữ, mơ một ngày có thể làm việc trong môi trường quốc tế, tự tin nói chuyện với người nước ngoài mà không cần phiên dịch.
Nhưng khi thực sự bước chân vào giảng đường đại học, tôi mới hiểu ngoại ngữ không chỉ là những gì mình từng học qua sách vở. Ngữ pháp, phát âm, ngôn ngữ học đại cương, văn hóa – mỗi thứ đều đòi hỏi sự kiên trì và kỹ thuật. Đã có lúc tôi muốn bỏ cuộc, nhưng rồi nghĩ đến những cố gắng suốt thời phổ thông, tôi lại gồng mình cố thêm chút nữa. Và cuối cùng cũng không phụ công sức – tôi đã tốt nghiệp với điểm số ổn định, đủ để tự hào khi ghi vào hồ sơ xin việc.
Một tối nọ, tôi ngồi bên anh, đưa ra mấy lựa chọn mà mình đang cân nhắc.
“Anh xem nè,” tôi đưa màn hình điện thoại cho anh xem.
“Em nộp vào ba chỗ. Một là trung tâm Anh ngữ tư nhân, lương khá cao nhưng làm cuối tuần. Một là trường cấp hai tư thục, hợp với chuyên ngành nhưng chỉ hợp đồng ngắn hạn. Còn một là công ty du lịch cần người viết nội dung bằng tiếng Anh – không đúng chuyên môn lắm nhưng nghe cũng thú vị.”
Anh cầm lấy điện thoại, đọc từng dòng miêu tả công việc rất kỹ. Sau một lúc im lặng, anh quay sang tôi, ánh mắt dịu dàng mà chắc chắn.
“Em giỏi tiếng Anh, lại kiên nhẫn, nếu là anh thì sẽ chọn dạy học. Dù hợp đồng ngắn hạn nhưng có chuyên môn thì mình sẽ dễ bám trụ lâu dài hơn. Với lại, đi dạy có thời gian ổn định, em còn lo được cho bản thân, chứ mấy chỗ làm cuối tuần hay công ty du lịch thì phải chạy deadline liên tục.”
Tôi gật đầu, lặng lẽ nhìn anh. Dù không phải dân trong ngành, nhưng anh luôn lắng nghe, thấu hiểu và phân tích rất cẩn thận. Mỗi lời anh nói ra đều khiến tôi thấy an lòng.
“Ừ. Em cũng thấy vậy… Nhưng sợ vào hợp đồng rồi họ lại không nhận chính thức…”
Anh đặt tay lên vai tôi, siết nhẹ. “Không thử thì sao biết. Em cứ làm tốt, tự nhiên người ta sẽ không muốn mất một giáo viên giỏi đâu.”
Tôi bật cười. “Ai nói em giỏi?”
“ Có anh nói nè!”
“Thôi đi, mỗi anh nói thì có ích gì chứ!!.”
Anh nháy mắt, cười “ Anh tin em sẽ làm được.”
Tôi không đáp, chỉ tựa đầu lên vai anh. Trong tim bỗng dâng lên một cảm giác rất khó tả — vừa biết ơn, vừa nhẹ nhõm. Có anh ở đây, tôi biết mình không đơn độc trên hành trình trưởng thành.
Sau khi cân nhắc kỹ, tôi quyết định nhận dạy hợp đồng tại một trường cấp hai tư thục nằm khá gần trung tâm thành phố. Ngày đầu đến trường làm việc, tôi đứng trước cánh cổng sắt cao sơn xanh, lòng hồi hộp chẳng khác gì lần đầu đi học. Cầm bảng phân công lịch giảng dạy trên tay, tôi hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại nhịp tim.
Lớp đầu tiên tôi phụ trách là lớp 7/2. Vừa bước vào lớp, tôi không khỏi ngạc nhiên: đứa nào đứa nấy cao lớn quá chừng. Trong đầu tôi bật ra suy nghĩ: “Má ơi, tụi nhỏ bây giờ ăn gì mà nhìn đứa nào cũng to lớn dữ thần vậy trời…”
Không bù cho tôi, 22 tuổi đầu mà đứng giữa đám học trò này cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu. Đã vậy còn có đứa nghịch khen tôi đẹp trai nữa chứ.
Tôi cười trừ, cố giữ vẻ nghiêm để lấy lại hình ảnh người thầy. Với chút kinh nghiệm gom góp được từ đợt thực tập trước, tôi nhanh chóng ổn định lớp, chào học sinh rồi bắt đầu bài giảng đầu tiên.
May mắn là lớp này ngoan hơn tôi nghĩ, dù có hơi sôi nổi nhưng vẫn giữ nề nếp. Cả tiết học trôi qua êm đẹp, tôi thở phào nhẹ nhõm. Thật ra, cảm giác đứng trên bục giảng — giữa những ánh mắt tò mò và tinh nghịch ấy — không chỉ là hồi hộp mà còn rất… đặc biệt.
Kết thúc buổi đầu tiên, tôi chạy xe về lại căn nhà nhỏ hai đứa sống chung. Vừa bước vào, tôi đã thấy anh đang ngồi ở bàn, mặc áo phông đơn giản, đầu hơi cúi xuống xem tài liệu, trông vừa nghiêm túc vừa… dễ thương lạ kỳ.
Nghe tiếng cửa mở, anh ngẩng đầu lên:
“Về rồi à? Sao, buổi dạy đầu tiên thế nào?”
Tôi thả cái balô nặng trịch xuống ghế, đá đôi giày ra rồi ngồi phịch xuống đối diện anh, kể cho anh những drama tôi trải qua.
“Nghe em kể mà vui ghê, đi làm buổi đầu mà tràn đầy drama vậy chắc mai mốt không thiếu chuyện để tám đâu ha.”
Tôi dựa người vào vai anh, giọng nhỏ lại:
“Cũng hơi áp lực thiệt, nhưng vui lắm. Có cảm giác mình đang bước từng bước vào cái thế giới người lớn á. Không còn là sinh viên nữa rồi…”
Anh gật đầu, tay siết nhẹ vai tôi như lời động viên:
“Ừ. Mới bắt đầu mà em đã làm tốt như vậy là giỏi rồi. Từ giờ đi làm rồi, chắc bận hơn. Nhưng có mệt thì nhớ về nhà vẫn có anh, hiểu chưa?”
Tôi cười, lòng chợt thấy ấm đến lạ. Không cần những lời hoa mỹ hay hứa hẹn dài dòng, chỉ cần một người bên cạnh luôn âm thầm quan tâm như vậy… cũng đủ để tôi tin rằng mình chọn đúng người rồi.
Thời gian sau đó, tôi dần quen với công việc của một giáo viên hợp đồng. Cuộc sống cứ thế nhẹ nhàng trôi qua — sáng đi dạy, tối về bên anh. Hai đứa quây quần trong căn nhà nhỏ, kể nhau nghe đủ thứ chuyện trong ngày, từ chuyện học trò nghịch phá đến việc anh hôm nay phải trực ở đâu, gặp những ai. Ấm áp đến mức đôi lúc tôi tự hỏi: “Có phải đây chính là hạnh phúc không?”
Sắp tới nhận tháng lương đầu tiên nhờ tấm bằng đại học của mình, tôi có chút đắn đo. Không biết nên mua gì tặng anh. Tôi muốn chuẩn bị một món quà thật ý nghĩa. Thay vì tự nghĩ rồi khiến người yêu bất ngờ như những đôi tình nhân khác, tôi lại quyết định hỏi thẳng anh luôn — vì tôi muốn tặng thứ mà anh thật sự mong muốn.
“Anh ơi, sắp tới em sắp nhận lương rồi đó. Anh muốn được tặng gì nào?”
Anh quay sang, mắt long lanh như thể đang tính bày trò gì đó. Rồi vừa cười vừa đưa tay véo má tôi:
“Cho anh… chính em là được rồi.”
Tôi nhăn mặt, đẩy tay anh ra:
“Bớt giỡn đi ông cố! Em lúc nào chẳng là của anh rồi, còn tặng với chả cho.”
Anh bật cười ha hả, xoa má tôi như để chuộc lỗi rồi nói, giọng nghiêm túc hơn:
“Vậy… nếu anh muốn gì cũng được, em sẽ đồng ý phải không?”
Tôi gật đầu chắc nịch, lòng hơi hồi hộp — không biết lần này anh lại tính trò gì đây. Nhưng dẫu sao, chỉ cần là anh, tôi đều sẵn lòng.
Anh chụp lấy điện thoại, mở bộ sưu tập ảnh giày thể thao rồi chìa ra trước mặt tôi, hớn hở như đứa trẻ khoe đồ chơi.
“Đây, đôi này đẹp không? Còn đôi này nữa, dòng này mang nhẹ mà êm lắm. Với lại phối màu này hợp với mấy bộ đồ em mua cho anh lắm nè…”
Tôi há hốc miệng nhìn anh thao thao bất tuyệt, vừa chỉ từng đôi giày vừa phân tích đặc điểm, công năng, giá cả. Ông này… làm thiệt luôn đó hả? Bình thường được người yêu hỏi muốn quà gì, thì hoặc sẽ từ chối hoặc chọn mấy món nhỏ nhỏ xinh xinh cho có lệ thôi chứ?
Còn anh thì đưa ra cả một bộ sưu tập giày — mà đôi nào đôi nấy cũng vài triệu trở lên!
Tôi liếc anh, ánh mắt kiểu “Bộ anh làm thật vậy luôn hả?”
Anh bật cười lớn, vỗ vai tôi:
“Gì? Cảm thấy hối hận rồi à?”
Tôi bĩu môi:
“Gì chứ… tiền em không thiếu nha!”
Anh nhướng mày trêu lại:
“Ghê chưa, đại gia nhỏ của anh luôn đó!”
Vậy là anh tiếp tục say sưa nói về giày. Tôi không ngắt lời, chỉ ngồi đó lặng lẽ nhìn anh. Không hiểu sao — ánh mắt anh lúc đó, giọng nói đầy hứng khởi khi kể về thứ mình yêu thích… tự nhiên khiến tim tôi mềm lại. Như thể chỉ cần anh vui, thì tôi làm gì cũng đáng cả.
Hôm đó, anh vẫn đi làm như bình thường, còn tôi thì được về sớm nên đã chuẩn bị một vài món ăn ở nhà. Không cầu kỳ gì, chỉ là mấy món ăn đơn giản mà anh thích, và một hộp quà được gói gọn gàng đặt ngay ngắn trên bàn ăn.
Anh vừa bước vào, còn chưa kịp cởi giày đã đứng hình. Ánh mắt anh đảo một vòng quanh căn phòng — một bàn ăn đầy những món mà anh thích, rồi dừng lại nơi hộp quà tôi đặt chính giữa.
“Gì đây? Trời ơi…em tặng quà cho anh thật đó à??” – anh thốt lên, gương mặt hiện rõ sự bất ngờ và cảm động.
Tôi đứng dậy, khoanh tay trước ngực:
“Ê ê, chưa được đụng vô nha. Đi tắm, thay đồ cho đàng hoàng đi rồi muốn làm gì thì làm!”
Anh nũng nịu như con nít, giọng kéo dài:
“Thôi mà, cho anh mở quà trước đi. Tắm sau được không…”
Tôi trừng mắt:
“Không. Mới đi làm về đầy mồ hôi, đừng có đụng vô đồ ăn. Đi!”
Anh lầm bầm như bị ép làm chuyện bất công, nhưng cũng chịu ngoan ngoãn xách đồ vào phòng tắm. Trước khi đi còn quay lại nhìn hộp quà lần nữa, cười mỉm như không giấu nổi sự mong chờ.
Tôi cũng cười theo, lòng thầm nghĩ: Không biết khi mở hộp ra, anh sẽ phản ứng như nào đây nhỉ?
Tôi nhớ rõ lúc anh giới thiệu mấy đôi giày hôm bữa — thì đôi giày mà tôi mua làm quà, ánh mắt anh sáng lên một cách khác biệt. Có lẽ chính anh cũng không nhận ra, nhưng tôi thì thấy rất rõ.
Và giờ đây, nó nằm gọn gàng trong hộp, sẵn sàng chờ anh mở ra.
Sau khi tắm xong, anh bước ra với bộ đồ ở nhà thoải mái. Tóc vẫn còn ướt, từng giọt nước lăn xuống trán, trông vừa lười biếng vừa… dễ thương kinh khủng.
Anh vội lao tới bàn ăn, tay với lấy hộp quà. Anh nhấc lên lắc lắc để đoán xem bên trong có gì.
“Tò mò thì mở đi chứ lắc vậy rồi hỏng quà bên trong đấy”.
“Anh mở ra nhé”
“Không biết vợ yêu tặng anh quà gì đây ta???”
Anh mở hộp bằng hai tay, chậm rãi như đang mở một kho báu. Khi nắp hộp bật lên, mắt anh mở to, sửng sốt nhìn đôi giày nằm gọn bên trong — đúng mẫu mà anh thích.
“Cái này là… sao em biết hay vậy…” – giọng anh nhỏ lại, có chút nghèn nghẹn.
Tôi mỉm cười, ngồi xuống cạnh anh, tựa nhẹ đầu vào vai anh:
“Em biết mà. Lúc anh nói về nó, ánh mắt anh khác lắm.”
Anh siết tay tôi, cười thật hiền:
“Em để ý kỹ như vậy làm anh thấy mình may mắn quá…”
Tôi nheo mắt:
“Thế có thấy hối hận vì đòi quà mắc không?”
Anh lắc đầu:
“Hối hận chứ… Hối hận vì không đòi thêm một đôi nữa.”
Tôi bật cười, đưa tay cấu vào eo anh:
“Giỏi thì anh thử đòi lần nữa xem…”
Ăn tối xong, hai đứa tôi cùng dọn dẹp mọi thứ. Vì lúc nãy vui quá nên có uống vài lon bia, thành ra hơi lâng lâng. Tôi đề nghị ra ngoài đi dạo một chút cho tỉnh người. Anh gật đầu đồng ý.
Cả hai tay trong tay, lặng lẽ bước qua những con hẻm nhỏ gần nhà, đèn đường sáng mờ ảo, gió đêm nhè nhẹ lướt qua tai mát rượi. Không ai nói gì, chỉ nghe tiếng bước chân chậm rãi vang lên đều đều trên mặt đường.
“Cảm ơn em.” – Anh đột nhiên lên tiếng, giọng trầm thấp, ấm áp.
Tôi liếc sang anh, môi cong lên:
“Nói không như vậy thôi à?”
“Vậy giờ em muốn gì nào?”
Tôi nheo mắt, chỉ tay về phía trước – một cây xoài lớn của nhà ai đó vươn tán ra ngoài hàng rào. Trên cây có mấy trái đang đong đưa, vàng vàng xanh xanh nhìn là thèm.
“Em muốn ăn xoài. Anh hái cho em một trái đi.”
Anh nhìn cây, rồi nhìn tôi, khoanh tay gật đầu tự tin:
“Cái này thì dễ.”
Tôi nghĩ anh sẽ lịch sự vào xin chủ nhà. Nhưng không, anh nhìn trước ngó sau, đảo mắt một vòng rồi chồm qua hàng rào, nhanh như cắt trèo lên cây. Tôi chưa kịp phản ứng thì ảnh đã bẻ một lèo ba bốn trái, bỏ gọn vào áo.
Vừa leo xuống được nửa chừng thì… Gâu! Gâu! Gâu!
Một con chó bất ngờ từ trong nhà lao ra sủa ầm lên. Anh quýnh quá đu bám vào nhánh cây, nhảy đại xuống hàng rào. Cái quần bị vướng rách một đường. Chưa kịp thở, anh đã kéo tay tôi chạy một mạch về đến nhà như thể bị ma đuổi.
Về đến nhà, tôi nhìn cái quần rách một mảng to tướng, lộ cả quần lót bên trong mà cười không thở nổi.
“Cười cái gì? Tại ai mà quần anh thành ra thế này hả?” – Anh nhăn mặt, vừa quê vừa tức.
Tôi ôm bụng lăn lộn:
“Em bảo muốn xoài, chứ có bảo anh đi… ăn trộm đâu! Vào xin người ta là được rồi mà!”
Anh nhún vai, mặt tỉnh bơ, nháy mắt một cái:
“Của xin thì làm sao ngon bằng… của trộm được.”
Tôi nhìn anh chán không buồn nói. Ai đời làm công an mà còn đi hái trộm trái cây, đã vậy còn hí hửng khoe “hàng” và tự hào như thành tích. Thiệt cái ông này mà không làm công an, chắc suốt ngày báo làng báo xóm quá.
“Thôi, cởi lẹ cái quần ra đưa đây.”
Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt như muốn bắn ra viên đạn. Rồi còn làm bộ che che chỗ đó, như thể tôi sắp làm gì anh không bằng.
“Anh bớt ảo tưởng giùm em cái. Rồi vào lấy kim chỉ ra đây, em may lại cho. Hay là muốn từ nay trở đi em cho anh mặc đồ rách luôn?”
“Em mà cũng biết may à?” – Anh nhìn tôi đầy nghi ngờ, mắt nheo lại.
“Chứ còn gì nữa. Gì em không biết! Chủ yếu là em có muốn thể hiện không thôi nhé.”
Anh bĩu môi một cái nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo. Tôi ngồi cặm cụi vá lại từng đường chỉ rách. Được một lúc, ổng tỉnh bơ cởi luôn cả cái quần lót bị rách, ném lên đùi tôi.
“Cái này cũng rách luôn nè, tiện tay may giùm anh luôn đi.”
Tôi nhìn xuống cái quần lót trên tay, đúng là… rách thiệt. Tôi mới giật mình nhận ra: đã lâu rồi mình không mua đồ mới cho ổng.
Tôi thở dài đánh thượt.
Thấy vậy, anh nghiêng đầu nhìn sang, mặt tò mò:
“Gì vậy? Vá đồ mà thở dài như gánh cả thế giới vậy?”
Tôi lườm anh:
“Không có gì… chỉ đang đếm trong đầu xem sắp tốn bao nhiêu tiền mua đồ mới cho anh thôi.”
Anh cười hì hì, nhích lại gần, nói nhỏ:
“ Thôi khỏi đi, nhà hai đứa anh không mặc đồ còn được chứ đồ rách ăn thua gì.”
Nói xong anh bế tôi ngồi lên đùi. Anh vòng tay qua eo ôm lấy tôi. Đầu tựa lên vai.
“Anh ôm chặt thế sao em may đồ được”
“Em không may được thì để anh may”
Anh cười gian. Lúc này, tôi nhận ra “cây kim” của anh đang lớn dần dưới mông tôi. Haizz…. Bỏ đống kim chỉ trên tay xuống. Tôi quay lại ôm anh rồi chủ động tìm đến môi anh mà hôn. Cái lưỡi của anh khám phá từng ngóc ngách trong miệng của tôi. Tôi định giành thế chủ động nhưng không được. Ổng khoẻ quá, cởi bay cái quần tôi ra rồi nhét thằng nhỏ vào và để vậy một lúc cho tôi quen cảm giác. Sau đó anh nằm ngữa xuống rồi ra hiệu cho tôi nhún trên người ổng. Tôi cũng chiều ổng mà nhấp lên nhấp xuống. Ổng vừa nhắm mắt vừa rên nhẹ kiểu hưởng thụ lắm. Một hồi tôi hơi mỏi nên giảm dần tốc độ. Ổng thấy vậy thì bắt đầu chủ động, anh ôm hông rồi đẩy mông lên cao. Tôi ngồi yên cho ổng muốn làm gì thì làm. Anh kéo tôi xuống nằm lên người anh. Rồi liên tục đẩy mông nắc mạnh vào bên trong tôi. Cảm giác sung sướng thay thế những cơn đau. Tôi ôm chặt anh để tận hưởng khoái cảm. Anh rút ra rồi đút vào 5-6 lần và bắt đầu nắc dồn dập. Từng tiếng thở dốc và rên nhẹ của cả hai dồn dập theo từng nhịp nắc của anh. Cả hai sướng đến cùng cực rồi xuất tinh. Anh bắn hết vào trong tôi còn tinh dịch tôi tràn đầy bụng của anh. Anh kéo nhẹ tôi lên rồi đặt lên môi một nụ hôn như để cảm ơn.
“Cảm ơn em đã đến bên anh”
Câu nói của anh làm tôi đỏ hết cả mặt. Không hiểu sao mỗi lần nghe mấy câu sến sến của anh thì tôi đều vậy. Anh thấy vậy chỉ cười ôm chặt lấy tôi. Sau đó vẫn như mọi khi vệ sinh sạch sẽ rồi lên giường ôm nhau ngủ.

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Dãy Trọ Dâm Dục
Chương 73 30 Tháng 6, 2025
Chương 70 30 Tháng 6, 2025
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
Chương 19 28 Tháng 10, 2024
Chương 18 28 Tháng 10, 2024
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
Hai Cha Con Chung Trọ_truyengay.net
Hai Cha Con Chung Trọ
CHƯƠNG 16 15 Tháng 6, 2025
CHƯƠNG 15 15 Tháng 6, 2025
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 47 1 Tháng 6, 2025
Chương 46 19 Tháng 5, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
Đức Mãnh Hổ_truyengay.net
Đức Mãnh Hổ
Chương 100 30 Tháng 6, 2025
Chương 99 30 Tháng 6, 2025
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng_truyengay.net
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng
Chương 19 21 Tháng 5, 2025
Chương 18 21 Tháng 5, 2025
Thằng Bạn Chung KÝ TÚC XÁ – Gay 18+
Thằng Bạn Chung KÝ TÚC XÁ – Gay 18+
Chương 14 3 Tháng 8, 2024
Chương 13 3 Tháng 8, 2024
Boy Việt Sung Mãn_truyengay.net
Boy Việt Sung Mãn
Chương 84 19 Tháng 6, 2025
Chương 83 19 Tháng 6, 2025

Comments for chapter "Chương 13"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved