Người yêu tôi là CSGT 18+ Nhẹ Nhàng - Chương 12
Từ sau hôm đó, anh vẫn ở lại bệnh viện chăm sóc tôi. Ngày nào cũng vậy, ánh mắt anh nhìn tôi luôn tràn đầy sự dịu dàng và nhẫn nại. Anh lo sợ chỉ cần rời mắt một giây thôi, tôi sẽ lại chìm vào khoảng tối kia thêm một lần nữa.
Sau khi biết hết mọi chuyện, mẹ tôi tạm chấp nhận mối quan hệ giữa hai đứa. Như cởi bỏ được gánh nặng trong lòng, tôi dần hồi phục rất nhanh. Hơn một tuần liền, anh xin nghỉ phép để ở bên chăm sóc tôi. Nhưng phép thì không thể nghỉ mãi. Dù rất muốn tiếp tục ở cạnh, anh đành quay lại thành phố để tiếp tục công việc như bình thường.
Những lúc nghỉ ngơi, anh đều gọi điện cho tôi. Trừ những hôm phải trực, cứ tan ca là anh lại chạy xe gần hai tiếng đồng hồ để về thăm. Tôi lo lắm — chạy xe đường xa, lại sau một ngày làm việc mệt mỏi. Tôi sợ anh gặp chuyện gì không hay.
Tôi dặn:
“Anh đừng cố quá. Em ổn rồi mà. Không cần cứ phải ở bên em mãi như vậy đâu.”
Anh trấn an tôi:
“Yên tâm. Anh chạy xe an toàn lắm.”
Rồi khẽ cười, nói tiếp:
“Chỉ cần thấy em cười, mọi mệt mỏi trong anh tan biến hết.”
Tôi bĩu môi:
“Anh bớt sến lại được không?”
Cả hai cùng bật cười. Không khí nhẹ bẫng như chưa từng có bão giông.
Đang trò chuyện vui vẻ, thì bố tôi về. Thấy anh đứng ngoài sân, trên người vẫn mặc bộ cảnh phục, ông thoáng ngỡ ngàng. Có vẻ ông chưa nhận ra là ai, còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng đến mức công an phải về tận nhà.
Thấy bố về, tôi và anh đồng loạt quay lại chào ông.
Ông nhìn anh, rồi nhìn tôi, ánh mắt như chợt hiểu ra điều gì đó:
“À… thì ra thằng này là người yêu mày đấy à. Làm tao cứ tưởng…”
Cả anh và tôi nhìn nhau, nhưng chưa ai kịp hiểu “cứ tưởng” là tưởng cái gì.
Bố tôi đã đi tiếp vào nhà, nhưng lại quay đầu ra gọi:
“Sao đứng hết ngoài sân thế kia? Vào nhà mà ngồi!”
Anh lễ phép đáp:
“Dạ, con nghe nói hôm nay em xuất viện nên tranh thủ ghé thăm một chút rồi đi ngay ạ.”
Vừa định quay vào, bố tôi đột ngột dừng lại, xoay người:
“Hả? Vậy là không định ra mắt nhà người yêu luôn à?”
Cả tôi và anh đứng hình mất vài giây, rồi cùng bật cười, bước theo ông vào nhà.
Lúc này, bố tôi đã ngồi vào bàn gỗ giữa nhà, vừa rót nước vừa nhìn anh nói lớn:
“Út, đi lấy ít bia với đồ nhắm cho bố với… người yêu mày nhậu một bữa!”
“Mà con tên gì ấy nhỉ?”
Anh vội vàng đáp lễ phép:
“Dạ, con tên Phong ạ!”
Tôi mang ra mấy lon bia với đĩa mồi nhỏ rồi ngồi xuống bên cạnh. Không khí trong nhà có chút im lặng, chỉ còn tiếng lon bia khui nhẹ và tiếng ly chạm nhau khẽ khàng. Anh hơi lúng túng, còn bố tôi thì từ tốn rót bia cho cả hai.
Sau vài ngụm, bố tôi chậm rãi lên tiếng:
“Lúc đầu… khi nghe thằng út kể chuyện, tao cũng không tin nổi. Tao đâu có nghĩ đứa con trai tao nuôi nấng hơn hai mươi năm lại… chọn một con đường như vậy.”
Giọng bố trầm xuống, ánh mắt nhìn thẳng ra khoảng sân đầy nắng chiều.
“Tao cũng như mẹ mày thôi. Cũng từng nổi giận, thất vọng, khó chịu… Cứ nghĩ là tại mày hư, bị rủ rê. Nhưng rồi ngồi ngẫm lại — đâu có ai rủ được một người nếu người đó không thật sự cảm thấy rung động?”
Tôi khẽ siết lấy tay anh dưới gầm bàn. Anh cũng nhẹ nhàng bóp lại, như ngầm động viên tôi hãy lắng nghe hết.
Bố tôi quay sang nhìn anh, ánh mắt vừa nghiêm vừa chân thành:
“Phong à… Tao không giỏi ăn nói. Tao cũng chẳng phải người văn minh gì cho cam. Nhưng tao làm cha. Làm cha thì phải biết cái gì làm con mình hạnh phúc.”
“Tao nhìn thấy trong ánh mắt nó khi nhắc đến mày — cái kiểu mà người ta thương ai thật lòng. Từ nhỏ nó đã sống tình cảm. Nhưng cũng vì vậy mà nếu tổn thương thì nó sụp đổ nhanh lắm.”
Ông hớp thêm một ngụm bia rồi tiếp tục, giọng trầm đục:
“Tao đã đấu tranh trong lòng rất nhiều. Giữa tự hào và xấu hổ, giữa truyền thống và hạnh phúc của con. Cuối cùng tao nghĩ… con tao sống cho nó, chứ không sống để làm vừa lòng thiên hạ. Mình là ba mẹ mà còn không dám đứng về phía con thì còn ai đứng được nữa?”
Tôi cúi đầu, mắt đã ươn ướt. Còn anh khẽ gật đầu, giọng chắc nịch:
“Dạ, con hiểu. Và con xin lỗi… vì đã khiến hai bác phải lo nghĩ nhiều như vậy. Con thật sự thương em, không phải nhất thời. Dù sau này có khó khăn đến đâu, con cũng sẽ không bỏ cuộc.”
Bố tôi im lặng một lúc rồi cười khẽ:
“Vậy thì nhớ kỹ điều đó. Cuộc đời này không phải lúc nào cũng dễ dàng. Nhất là với tụi bây. Sống với nhau mà yếu lòng là thua. Tao không mong gì hơn ngoài việc con tao được yên ổn, được vui vẻ. Nếu mày làm được điều đó… thì tao coi mày như con ruột.”
Câu nói cuối cùng như dỡ bỏ cả trăm tảng đá trong lòng tôi. Nước mắt tôi rơi mà vẫn cố cười. Anh nắm chặt tay tôi, bàn tay ấy không run, cũng không buông lơi. Anh nhìn bố tôi, đứng dậy khẽ cúi đầu thật sâu:
“Con xin hứa. Sẽ chăm sóc em suốt đời, bất kể có chuyện gì xảy ra.”
Không khí lúc ấy tuy lặng, nhưng đầy cảm động. Một buổi chiều giữa ngôi nhà nhỏ, có ba người đàn ông, mỗi người một vị trí, cùng ngồi lại vì một chữ “thương”.
Sau buổi trò chuyện, dường như không khí trong nhà đã nhẹ hẳn. Mọi người trong nhà lần lượt về đông đủ, cả mẹ, anh hai với chị dâu. À cả thằng Tí con anh chị nữa.
Bữa cơm hôm đó có lẽ là một trong những bữa ấm cúng và vui vẻ nhất kể từ khi tôi về quê. Mẹ thì vừa gắp đồ ăn vừa nhìn anh như thể đang “soi hàng” kỹ lưỡng. Chị dâu thì cứ cười tủm tỉm. Đút cơm cho thằng Tí mà nó không ăn là hù thằng nhỏ :
” Con không ăn là bị chú công an này bắt đi đấy.”
Làm thằng nhỏ hết hồn ăn nhanh hơn hẳn.
“Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?”
“Ai tỏ tình trước vậy?”
“Tụi bây tính sao? ”
Câu hỏi cứ dồn dập, khiến tôi vừa ngại vừa buồn cười. Anh thì cứ bị hỏi mà chỉ biết cười gượng, gắp đồ ăn lia lịa, lâu lâu còn quay sang nhìn tôi cầu cứu. Tôi thì ngồi cười trừ, lòng lại thấy ấm áp lạ thường. Không còn khoảng cách, không còn dè dặt. Ai cũng đối xử với anh như người một nhà.
Ăn xong, mọi người dọn dẹp. Tưởng được nghỉ ngơi, ai ngờ anh hai kéo bố với anh ra sân sau rủ nhậu tiếp. Lý do thì vẫn là “uống mấy ly kết nghĩa thông gia”. Tôi không ra tham gia, chỉ ngồi nhìn cảnh ba người đàn ông cụng ly vui vẻ.
Anh uống không ít, mặt đỏ lên, nói năng bắt đầu chậm lại. Đến khi anh hai với bố chuẩn bị dọn bàn thì anh lắc đầu, tựa vào ghế như người mất hết sức lực.
“Hình như… em say rồi. Chắc phải về… về thôi…”
Anh đứng dậy mà bước chân cứ loạng choạng, làm bộ vịn tường tìm dép. Tôi đứng nhìn mà lắc đầu ngán ngẩm. Uống mới chừng đó mà say nổi gì?
Bố tôi nhìn anh, rồi quay sang tôi cười:
“Thôi, say rồi thì đừng chạy xe. Lên phòng thằng út nghỉ đi. Sáng mai hãy về.”
Anh còn làm bộ ngơ ngác:
“Dạ… vậy được không ạ? Có… có phiền không?”
Mẹ tôi nghe thấy từ bếp vọng ra:
“Có cái gì mà phiền. Người nhà với nhau mà.”
Anh cười ngoan ngoãn, quay sang tôi hỏi nhỏ:
“Lát cho anh mượn đồ ngủ nhé…”
Tôi bĩu môi:
“Giả say chi cho cực, ở lại thì nói một tiếng là xong!”
Anh nháy mắt:
“Thì giả say cho nó có lí do… chính đáng hơn.”
Tôi lắc đầu, trong lòng thì tràn đầy ấm áp. Sau đó cũng đưa anh lên phòng. Mở tủ lục lọi một hồi, tôi mới nhận ra chẳng có bộ đồ nào vừa với dáng người cao lớn của anh cả. Áo thun thì ngắn tay, quần ngủ thì cứ như quần đùi trẻ con.
Tôi quay sang nhìn anh, nhún vai:
“Thôi, anh mang luôn đồng phục mà ngủ nhé!”
Anh nhăn mặt như thể nghe thấy điều gì đó khủng khiếp lắm:
“Ngủ trong bộ đồ này thì khó chịu chết mất. Cứng ngắc, nóng nực…”
Tôi nhìn anh, khẽ nhếch môi cười khinh khỉnh:
“Ủa? Làm như trước giờ chưa từng mang đồng phục mà lăn ra ngủ không bằng?”
Anh xoa gáy cười trừ, mặt hơi đỏ. Chưa kịp để tôi phản ứng, anh đã thản nhiên cởi sạch bộ đồng phục, trên người còn mỗi chiếc quần lót. Rồi lao tới ôm tôi, bế lên giường như thể đã nhịn lâu lắm rồi.
Tôi giật mình hoảng hốt, giãy giụa đẩy anh:
“B-bộ anh điên rồi à? Cả nhà còn đang thức đấy!”
Anh ghé sát vào tai tôi, thì thầm bằng giọng vừa ngọt vừa trầm:
“Anh có làm gì đâu. Chỉ muốn ôm em ngủ một lát thôi mà…”
Tôi thở dài, đánh nhẹ vào lưng anh một cái rồi nằm im. Anh ôm tôi thật chặt, áp cằm lên đầu tôi như muốn giữ lấy cả thế giới trong vòng tay mình.
Nằm một lúc, tôi thấy phía sau lưng có gì đó sai sai. Đang cảm động tự nhiên thành cảm lạnh ngang luôn. Thằng nhỏ của anh chọt chọt vào lưng tôi như biểu tình. Tôi quay lại thì thấy nụ cười gian của anh. Anh nhìn tôi, ánh mắt long lanh, chớp chớp như thể một đứa trẻ đang đòi quà. Tôi bất lực nhìn anh.
” Muốn làm cũng được nhưng phải để em đâm anh!!”
Mặt anh lộ rõ vẻ đắn đo nhưng cũng gật đầu. Từ lần đầu được đâm đít anh tôi tự nhiên thích cảm giác được làm top hơn. Được cho con cặc vào cơ thể to lớn của anh mà nắc. Chỉ nghĩ thôi là muốn bắn tùm lum rồi. Tôi cúi xuống xé rách cái quần lót của anh. Có lẻ do quần lót cũ nên tôi rất dễ xé rách nó. Nghe tiếng xé rách anh hoảng hốt:
” Em làm hỏng quần lót anh rồi mai anh lấy gì mặc đi làm”
” Thì thả roong một hôm có sao đâu!!” – Tôi cười trả lời anh.
Không đợi anh tỏ thái độ gì nữa. Tôi cúi xuống liếm nhẹ vào lỗ đít anh. Mùi hơi kì nhưng lại kích thích tôi vô cùng. Tôi liếm nhẹ xung quanh một lúc rồi đưa ngón tay vào. Hai chân anh quíu chặt, mắt nhắm nghiền. Được một lúc tôi đặt con cặc mình phía ngoài lỗ rồi nắc mạnh một cái vào. Như biết trước anh sẽ la lên nên tôi đã để sẵn tay trên miệng của anh. Lúc này anh chỉ rên Ư ư nhẹ vài tiếng rồi tiếp tục nằm im cho tôi nắc. Cảm giác nó phê thật sư. Lỗ đít anh ôm chặt con cặc của tôi. Tôi vừa rên nhẹ vừa nắc vào đít anh nghe bạch bạch. Sau vài phát nhấp mạnh tôi không kìm được nữa mà bắn khí vào bên trong anh.
Như đợi giây phút này đã lâu, anh bật dậy đè tôi xuống. Mặc kệ tinh trùng tôi đang rỉ ra từ lỗ đít anh.
” Giờ đến lượt anh nhé”
Kĩ năng làm top của anh đúng là hơn hẳn tôi. Anh lấy tinh trùng từ lỗ đít của anh bôi lên tôi. Anh đưa tay kích thích. Từng ngon tay to, dài của anh chạm nhẹ vào điểm G bên trong tôi. Phê đến tận nóc. Anh đưa con cặc mình bên ngoài mép đít mà không chịu đâm vào. Tôi vội giục anh.
” Anh cho nó vào đi…”
” Vào đâu cơ??” – Anh giả vờ hỏi lại.
” Vào… l*n em, cho vào lẹ đi anh!!!”
Anh cười đắc chí rồi một phát lút cán luôn. Anh ra sức mà nắc. Đổi tư thế đủ kiểu. Sau một hồi anh cũng rên nhẹ và bắn ầm ầm vào trong tôi. Tinh trùng anh nhiều kinh khủng luôn. Nó tràn ra ngoài. Anh với lấy bộ áo quần tôi trên giường rồi lau nhẹ cho sạch. Bây giờ mọi người đang ở nhà thì làm sao mà tôi với anh tắm rửa được chứ. Thôi thì mặc kệ vậy. Mặc dù phòng tôi có điều hòa nhưng cả hai đều mồ hôi nhễ nhại. Nhìn nhau cười thỏa mãn. Cả hai ôm nhau ngủ tớ sáng.
Sáng hôm sau, trời còn tối mờ, anh đã dậy sớm hơn tôi để chuẩn bị trở lại thành phố kịp giờ làm. Anh mặc lại bộ đồng phục cảnh sát một cách nhẹ nhàng, cẩn thận để không làm tôi thức giấc. Nhưng vừa quay lưng, tôi đã mở mắt.
“Anh dậy sớm vậy?”
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi, khẽ nói:
“Em cứ ngủ tiếp đi. Anh tranh thủ đi sớm, còn kịp giờ làm.”
Tôi lắc đầu, ngồi dậy rồi kéo áo khoác.
“Em tiễn anh. Dù sao cũng không ngủ lại được nữa.”
Hai đứa lặng lẽ đi xuống nhà. Thấy anh vừa đi vừa lấy tay che chỗ đó. Tôi hỏi:
“Anh bị sao vậy? ”
“Tại em làm rách cái quần lót của anh nên giờ phải đi như vậy nè!!”
Tôi nhớ lại rồi ôm bụng cười. Thì ra là không có quần lót nên thằng nhỏ của anh đội quần lên. Cái quần cảnh phục sao che được thằng nhỏ của anh chứ. Nó dựng lên thành một túp lều làm tôi nhịn cười không nổi. Anh đỏ hết cả mặt, nhưng có lẽ vì ngại nên chỗ đó cũng xìu xuống không ít.
Cả hai đi xuống cầu thang. Không ngờ dưới bếp, mẹ tôi đã dậy từ lúc nào. Mới 5h sáng thôi, bà đã chuẩn bị nấu bữa sáng. Nghe tiếng động, bà ngẩng đầu lên, thấy anh mặc đồng phục thì hỏi:
“Con chuẩn bị đi hả? Vội thế, ăn sáng rồi hãy đi.”
Anh ngập ngừng nhưng cuối cùng cũng nghe lời. Mẹ tôi bới cơm nóng, rán mấy quả trứng, lấy thêm ít đồ kho sẵn ra. Trong lúc ăn, bà chợt hỏi:
” Có chuyện gì vui hay sao mà mới sáng ra cười tươi vậy? Bộ cả đêm chưa đủ hả??.”
Tôi sặc cơm, còn anh thì đỏ mặt đến tận mang tai. Tôi cố gắng chống chế:
” Làm gì có chuyện gì đâu. Chỉ là anh kể chuyện cười cho con thôi mà…”
Mẹ liếc một cái, nửa tin nửa ngờ, rồi bật cười lắc đầu:
“Ờ, tụi bây làm như tao con nít không bằng.”
Ăn xong, anh đứng dậy cúi chào mẹ, dặn tôi nhớ uống thuốc rồi mới vội vã bước ra sân. Trước khi anh bước lên xe, tôi kéo tay anh lại, ôm anh một cái thật chặt. Không quên check nhẹ thằng nhỏ anh một cái.
“Đi đường cẩn thận, về đến thành phố nhớ nhắn cho em.”
Anh lườm tôi một cái rồi nói:
“Ừ, anh biết rồi. Ở nhà nhớ ngoan nhé. Anh đi đây.”
Chiếc xe từ từ khuất sau con đường làng còn sương mù phủ mờ. Tôi đứng đó nhìn theo thật lâu, trong lòng ấm áp lạ thường. Người tôi yêu, người vì tôi mà chịu bao vất vả, giờ đã là một phần quan trọng nhất trong cuộc sống của tôi…