Truyen SEX GAY,
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next

Người yêu tôi là CSGT 18+ Nhẹ Nhàng - Chương 11

  1. Home
  2. Người yêu tôi là CSGT 18+ Nhẹ Nhàng
  3. Chương 11
Prev
Next

Sau mấy ngày cuối tuần nhẹ nhàng, cuộc sống lại quay về với guồng quay quen thuộc. Tôi bắt đầu bận rộn hơn vì là sinh viên năm cuối, quanh quẩn với mớ tài liệu tốt nghiệp, luận văn, đề tài, rồi cả việc chạy đôn chạy đáo tìm giáo viên hướng dẫn. Ngày nào cũng như chạy deadline — sáng đi học, chiều chạy thư viện, tối về nhà chỉ muốn đổ cái rụp ra giường.
Anh thì khác. Sau đợt xét duyệt vừa rồi, anh được thăng hàm lên đại úy. Nghe anh nói mà tôi vừa mừng vừa thấy tự hào lây.
“Anh giờ lên đại úy rồi đó nha,” anh khoe với tôi lúc vừa đi làm về, còn chưa kịp tháo bảng tên.
Tôi ngồi trên ghế sofa, tay ôm cái laptop, nhìn anh nheo mắt:
” Vậy thì nhờ đại úy đi nấu giùm em bữa tối chứ em đang vật lộn với cái luận văn không nấu được đâu!!”
Anh đứng nghiêm đưa tay lên đầu chào:
” Rõ thưa thủ trưởng. Thủ trưởng cứ yên tâm giao việc này cho em”
Tôi cười khúc khích, rồi chép miệng than:
“Anh thì lên chức, còn em thì sắp điên vì luận văn. Thầy hướng dẫn thì khó tính, mà đề tài thì mông lung. Haizz!!!”
Sau khi chuẩn bị bữa tối xong, anh quay vào gọi tôi ra ăn. Thấy tôi ngồi trước màn hình laptop, mắt căng lên đọc từng dòng tài liệu tiếng Anh dài ngoằng. Mỗi lần định gõ một câu cho phần thuyết trình là lại phải ngừng lại nghĩ cách diễn đạt cho mạch lạc. Bên cạnh, anh ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt vừa lười biếng vừa chăm chú nhìn màn hình của tôi.
“Câu đó chưa rõ ý. Em đang nói đến ngữ dụng, mà viết vậy thì giống ngữ pháp hơn,” anh lên tiếng, rồi nghiêng người gõ một vài chữ chỉnh lại câu cho tôi.
Tôi nhíu mày, “Anh không học ngoại ngữ, sao rành quá vậy?”
Anh nhếch môi, nửa đùa nửa thật, “Trước đây anh học giỏi lắm đó, tiếng Anh của anh từng nằm trong top lớp luôn. Thi cảnh sát phải vượt qua phần ngoại ngữ gắt gao lắm, đâu dễ mà đậu.”
“Giỏi quá ha,” tôi lườm anh một cái. “Giờ lấy thành tích cũ ra khoe để làm gì?”
“Để em thấy là anh không chỉ đẹp trai với mặc cảnh phục mới có giá trị, mà còn có não nữa,” anh cười nháy mắt, giọng vừa kiêu vừa lém lỉnh.
Tôi bật cười, hơi dựa người vào vai anh. “Ừ, có não thì ngồi đây giúp em tiếp đi. Em thuyết trình xong có điểm cao là công của anh đó.”
“Vậy từ nay tôn trọng đại úy kiêm thầy giáo hướng dẫn tại gia của em đi!”
Tôi bật cười, vội kéo anh lại chỉ tôi cách sắp xếp mục lục, cách trình bày kết luận sao cho mạch lạc. Có anh ở cạnh, tự dưng mọi thứ thấy nhẹ nhàng hẳn. Nhiều lúc đang căng thẳng, anh lại ghé vào thì thầm bên tai:
“Cố lên. Tốt nghiệp xong anh dẫn em đi chơi, nhớ chưa?”
Sau mấy tháng chạy nước rút với bài luận, thực tập và bao nhiêu đêm thức trắng, cuối cùng tôi cũng đã tốt nghiệp. Cầm tấm bằng trên tay, tôi vẫn thấy như đang mơ. Những áp lực, lo lắng suốt năm cuối bỗng chốc tan biến, nhường lại cho cảm giác nhẹ nhõm, xen lẫn tự hào.
Ngày lễ tốt nghiệp, trường đông nghẹt người. Bạn bè ai cũng bận chụp ảnh, cười nói rôm rả. Tôi thì cứ đứng nhìn quanh, lòng hồi hộp mong ngóng một người. Mãi đến khi nắng bắt đầu gay gắt, tôi mới thấy anh từ xa, trong bộ sơ mi trắng và quần âu tối màu, trông chững chạc và đẹp trai hơn mọi ngày.
Anh đi đến, tay cầm bó hoa rực rỡ.
“Chúc mừng tân cử nhân,” anh nói, rồi đưa hoa cho tôi, giọng hơi trêu. “Từ nay hết cớ bắt anh làm bài tập hộ nhé.”
Tôi phì cười, nhận bó hoa rồi đáp:
” Yên tâm không làm bài tập thì làm cái khác…Anh còn khổ dài dài..”
Cả hai cùng cười. Giữa sân trường ồn ào, chỉ có anh là khiến tôi thấy bình yên nhất. Anh không quá khoa trương, cũng chẳng bày vẽ gì to tát, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh tôi trong ngày đặc biệt này — mà như vậy đã là đủ lắm rồi.
Lúc chụp ảnh lưu niệm, anh lùi ra sau để tôi chụp với bạn bè. Nhưng tôi lại kéo anh vào:
“Người yêu em không chụp thì chụp với ai?”
Anh gãi đầu ngượng ngùng, nhưng cũng đứng vào giữa tôi và thằng Minh, mỉm cười trước ống kính. Chỉ một khoảnh khắc rất ngắn thôi, mà tôi lại thấy như mình vừa kịp giữ lại một phần ký ức đẹp nhất của tuổi trẻ.
Sau lễ tốt nghiệp, trong khi bạn bè vội vàng chuẩn bị hồ sơ xin việc, tôi lại lựa chọn một hướng đi khác. Tôi về quê.
Không phải để nghỉ ngơi, cũng chẳng phải để tránh né. Tôi chỉ muốn thực hiện lời hứa ngày trước — sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ chính thức nói với gia đình về chuyện của mình và anh. Anh không thể đi cùng, vì công việc vẫn bận, nhưng trước khi tôi lên xe, anh đã nắm tay tôi thật chặt:
“Anh không thể về cùng, nhưng anh sẽ đợi em. Dù kết quả thế nào, anh vẫn ở đây.”
Tôi mỉm cười, nhưng lòng lại nặng trĩu.
Anh hai là người đầu tiên đón tôi ở bến xe. Về quê được ba ngày rồi tôi vẫn không dám nói. Sau khi lấy hết can đảm, tôi đã nói với anh hai mình sẽ nói rõ mọi chuyện với bố mẹ. Anh không nói gì nhiều, chỉ bảo:
“Tối nay anh sẽ nói để ba má ngồi lại một chút, em cứ chuẩn bị tinh thần.”
Tối đó, bữa cơm diễn ra bình thường như mọi khi. Tôi nhìn cả nhà — bố, mẹ, anh hai, chị dâu, cháu nhỏ đang chơi gần bàn ăn — thấy mình như người lạc loài sắp quậy tung tất cả. Nhưng tôi biết mình không thể giấu mãi.
Sau bữa ăn, anh hai tạo cớ kéo mọi người ngồi lại nói chuyện. Tôi ngồi im lặng một lúc lâu, mãi mới cất được tiếng:
“Con có chuyện muốn nói… Con có người yêu rồi, và… người đó là con trai.
Câu nói vừa dứt, cả phòng chìm vào im lặng.
Bố tôi không nói gì, chỉ hơi nhíu mày, rồi rít một hơi thuốc dài. Anh hai thì nhìn tôi như muốn tiếp thêm sức mạnh. Nhưng mẹ tôi — mẹ lại đứng phắt dậy. Khuôn mặt bà như đông cứng, ánh mắt thất vọng tột độ.
“Con vừa nói cái gì?! Mày nói lại tao nghe coi!”
Tôi lắp bắp:
“Con yêu… một người con trai. Tụi con nghiêm túc. Tụi con sống đàng hoàng, không làm gì sai trái…”
“Mày im đi! Câm miệng lại!!” — mẹ hét lên rồi giật phắt lấy điện thoại trên tay tôi.
“Tao đã dạy mày như thế nào hả?! Mày là cái giống gì vậy hả?! Học theo ba cái thứ trên mạng rồi đi yêu con trai”
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị mẹ lôi xộc vào phòng, đẩy mạnh cánh cửa đóng sầm lại. Ổ khoá ngoài kêu lạch cạch.
Tôi bị nhốt. Không mạng. Không điện thoại. Anh hai cố giúp tôi nhưng hình như càng giúp càng phản tác dụng. Mẹ tôi bảo phải làm vậy thì tôi mới tỉnh ngộ. Nhưng bà đâu có biết chính những điều đó đang dần nhấn chìm tôi.
Căn phòng ấy ban đầu là nơi tôi lớn lên — nhưng giờ trở thành cái lồng tối, lạnh lẽo và chật chội. Tôi ngồi đó, không nước mắt. Không sức lực. Những ngày sau đó mờ mịt như một cơn mưa dai dẳng không dứt.
Tôi bắt đầu mơ hồ về mọi thứ. Rồi rơi vào một vùng tối không đáy. Chẳng còn muốn ăn, chẳng còn muốn nghĩ. Một buổi trưa, tôi lặng lẽ dùng mảnh sành từ chiếc gương vỡ……
Nhưng tôi không thành.
Sau mấy ngày tôi nhập viện, tinh thần vẫn không khá hơn. Cả nhà lo lắng, riêng mẹ vẫn giữ khoảng cách, như thể không chấp nhận nổi những gì đã xảy ra. Trong khi đó, anh hai — không chịu nổi cảnh em trai mình như người mất hồn — quyết định bắt chuyến xe sớm nhất lên thành phố tìm anh Phong.
Vừa đến trụ sở đơn vị, anh hai hỏi han mấy người trong đội mới được chỉ vào phòng anh. Cửa phòng vừa mở, anh Phong ngẩng đầu lên, thoáng sửng sốt khi thấy anh hai. Anh đứng bật dậy:
“Anh hai!? Trời… sao lên đây? Mà sao dạo này em gọi cho Hoàng không được? Nhắn tin cũng không ai trả lời… xảy ra chuyện gì rồi ạ?”
Giọng anh lộ rõ vẻ gấp gáp, ánh mắt đầy lo lắng.
Anh hai không trả lời ngay. Anh rút một hơi thật sâu, rồi mới kể:
“Nó nói với nhà rồi… Mẹ anh không chấp nhận. Nhốt nó lại, cắt hết liên lạc… Sau đó thì…”
Anh Phong im bặt. Mặt anh tái đi. Mắt mở to như không tin những gì mình nghe.
“Rồi… rồi giờ em ấy sao? Em ấy đâu rồi?”
“Nằm viện. Không ăn uống, không nói gì mấy ngày nay. Bác sĩ bảo có dấu hiệu trầm cảm. Anh không biết làm sao nữa… anh nghĩ chỉ có em mới giúp được nó.”
Anh Phong đứng chết lặng. Bàn tay nắm chặt, bờ vai run lên nhẹ. Một lúc sau, anh mới lẩm bẩm như tự trách:
“Tại anh… tại anh chủ quan quá. Để em về nhà một mình…”
Anh nhìn anh hai, mắt đỏ hoe:
“Anh cho em địa chỉ bệnh viện. Em xin nghỉ ngay hôm nay. Em không thể chờ được nữa.”
Không để chậm thêm phút nào, anh Phong nhanh chóng thu xếp giấy tờ, viết đơn xin nghỉ phép trong ngày. Khoảng một tiếng sau, anh đã có mặt cùng anh hai trên chuyến xe về quê.
Chiều hôm đó, tôi vẫn nằm bất động trên giường bệnh. Đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, như thể đã thôi cảm nhận mọi thứ xung quanh. Dù bác sĩ truyền nước hay tiêm thuốc an thần, tâm trí tôi vẫn như chìm sâu nơi đáy biển — mờ mịt, lạnh lẽo, không lối thoát.
Cánh cửa phòng bệnh khẽ mở. Là anh hai… và anh.
Ngay khoảnh khắc ấy, trong ánh nhìn vô hồn của tôi thoáng hiện một tia sáng. Như vừa tỉnh giấc từ cơn mê dài, như thể trái tim tưởng chừng đã chết bỗng khẽ đập lại một nhịp.
Anh vội lao đến, ngồi xuống cạnh giường. Bàn tay anh siết lấy tay tôi — gầy gò, lạnh buốt.
“Anh tới rồi… Anh xin lỗi. Xin lỗi vì đã để em một mình đối mặt mọi thứ…”
Giọng anh run rẩy, nghẹn lại nơi cổ. Anh cúi xuống, áp bàn tay tôi lên má mình. Lòng bàn tay tôi chạm vào da anh — ấm áp và run nhẹ.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, khẽ cất tiếng, giọng khàn đặc:
“Em cứ tưởng… sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa.”
Bàn tay anh khẽ run. Không biết từ lúc nào, đôi mắt anh đã ngấn lệ. Có lẽ khi nhìn thấy tôi như vậy, anh còn đau hơn cả khi chính mình bị thương.
Tôi vẫn nhớ lần trước, khi nói lời chia tay, anh chẳng khóc — chỉ lặng im, tự gặm nhấm nỗi đau một mình. Nhưng lần này, anh đã không kìm được nữa.
“Anh sẽ không đi đâu hết. Anh ở đây rồi. Anh sẽ ở bên em. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng. Không cần lời an ủi nào khác. Chỉ là vòng tay ấy — ấm, chắc chắn, bao trọn lấy trái tim tôi đang rạn vỡ. Nước mắt cả hai cứ thế tuôn ra, chẳng cần kìm nén.
Anh hai lặng lẽ quay bước ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai đứa tôi.
Từ hôm đó, anh xin ở lại viện để chăm sóc tôi. Không ai phải nhắc nhở, anh tự tay lau người, đút cháo, trở lưng, kê gối cho tôi. Buổi sáng ra ngoài mua đồ ăn, buổi tối lại nằm gục bên mép giường, tay vẫn nắm tay tôi cho đến khi tôi ngủ thiếp.
Mẹ vẫn ghé thăm đều đặn mỗi ngày. Dù không nói gì, bà không hề ngăn cản anh. Bà chỉ đứng ở ngoài, lặng lẽ nhìn. Và rồi — bà thấy tất cả. Từng cử chỉ chăm sóc, từng lần anh nhẹ nhàng lau trán cho tôi, từng ánh mắt lo lắng khi tôi ho nhẹ hay mất ngủ.
Hôm ấy, sau khi thăm tôi, mẹ bỗng quay lại. Bà tiến thẳng vào phòng bệnh — nơi anh đang đắp lại chăn cho tôi vừa thiếp ngủ.
Anh khựng lại, hơi cúi đầu khi thấy bà.
“Bác… chào bác.”
Mẹ im lặng trong vài giây, ánh mắt khó đoán. Rồi bà từ tốn nói, giọng bình tĩnh:
“Cậu rảnh không? Tôi có chuyện muốn nói.”
Anh lặng người một chút, rồi gật đầu.
“Dạ, con rảnh… Mình ra ngoài nói chuyện ạ?”
Mẹ gật nhẹ. Cả hai bước ra khỏi phòng bệnh, đi dọc hành lang dài dẫn ra khu vườn nhỏ phía sau bệnh viện. Không khí mát mẻ hơn, vài cơn gió nhẹ thổi qua những tán cây im lặng.
Họ ngồi xuống ghế đá. Mẹ im lặng rất lâu. Anh không dám chủ động lên tiếng, chỉ nhìn xuống tay mình — bàn tay vẫn còn vương hơi ấm của tôi.
Cuối cùng, mẹ lên tiếng.
“Tôi không nghĩ… chuyện giữa cậu và thằng bé lại sâu nặng như vậy.”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt không giấu được nỗi xót xa.
“Con xin lỗi… vì để bác biết trong tình huống như vậy. Giá mà con đủ bản lĩnh để đến gặp bác từ sớm.”
Mẹ khẽ thở dài, giọng bà chậm rãi:
“Tôi là mẹ nó. Sinh ra nó, nuôi nó lớn. Nhưng lại không biết trong lòng nó đang trải qua những gì… Đến lúc nó gục ngã, tôi mới biết mình đã quá cứng nhắc.”
Bà nhìn xa xăm, giọng run nhẹ:
“Tôi cứ nghĩ mình đang bảo vệ nó. Nhưng hóa ra, tôi lại làm nó đau nhiều hơn cả người ngoài.”
Anh cắn môi, tay siết lại.
“Chuyện con và em… con không mong bác phải chấp nhận ngay. Nhưng con yêu em thật lòng. Không phải phút bốc đồng hay nhất thời. Nếu có thể, con chỉ xin bác cho con cơ hội được chăm sóc, được ở bên em.”
Mẹ quay sang nhìn anh. Lần đầu tiên, ánh mắt bà không còn quá gay gắt — mà là một cái nhìn soi xét rất đỗi… người mẹ.
“Tôi thấy rồi. Từng cử chỉ của cậu, từng ánh mắt lo cho nó. Cậu không cần phải nói. Tôi không chấp nhận, nhưng cũng không còn phản đối. Chuyện gì tới sẽ tới. Chỉ cần… hai đứa sống tử tế, không làm gì khiến người ta phải cúi đầu xấu hổ.”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt ánh lên tia hy vọng: “Con hứa. Con sẽ không bao giờ để em ấy chịu thiệt thòi.”
Mẹ gật nhẹ, rồi nói như một lời căn dặn:
“Nó là đứa sống tình cảm. Mà mấy đứa vậy dễ tổn thương lắm. Cậu giữ được thì giữ cho trọn. Còn không, thì rút lui trước khi nó phải khóc lần nữa.”
Anh đứng dậy, cúi người thật thấp:
“Con cảm ơn bác. Con nhất định sẽ làm được.”
Một lúc sau mẹ lại lên tiếng. Lần này là những câu hỏi nghiên túc và cụ thể hơn.
“Cậu tên gì?”
Anh ngồi thẳng lại, giọng lễ phép nhưng chân thành:
“Dạ, con tên là Phong. Trương Hoàng Phong. Năm nay con 31 tuổi.”
“Cậu làm gì?”
“Dạ, con đang công tác trong ngành công an. Vừa được lên đại úy ạ.”
Mẹ gật đầu nhẹ. Nhưng ánh mắt bà vẫn chưa mềm đi. Một lát sau, bà lại hỏi:
“Gia đình cậu… biết chuyện chưa?”
Anh hơi khựng lại, rồi khẽ cúi đầu:
“Dạ… con sống một mình. Ba mẹ con mất cách đây bốn năm… trong một tai nạn giao thông.”
Mẹ hơi sững người. Gương mặt bà thoáng trầm xuống. Một chút áy náy hiện lên trong đáy mắt. Bà lặng đi một lúc rồi khẽ hỏi:
“Vậy… hai đứa tính sao với chuyện sau này?”
Anh đáp, giọng dịu nhưng kiên định:
“Tụi con vẫn còn trẻ, cũng chưa dám nói trước điều gì chắc chắn. Nhưng nếu có thể, con muốn sống cùng em ấy. Cùng chăm sóc, cùng đi qua những giai đoạn khó khăn. Có thể không cần cưới hỏi hay danh phận gì — chỉ cần ở bên nhau, cùng trưởng thành và không buông tay.”
Mẹ nhìn anh một hồi. Bà gật đầu rất chậm, đôi mắt ánh lên nhiều xúc cảm. Có lẽ lần đầu tiên bà cảm nhận được rằng người trước mặt không phải chỉ là một cuộc say nắng của tuổi trẻ hay một cơn bồng bột — mà là một người đã từng mất mát, từng cô đơn, và đủ sâu sắc để yêu thương con bà một cách nghiêm túc.
Bà khẽ thở dài:
“Nó từ nhỏ được cưng chiều, chưa biết khổ là gì… Tôi sợ… sợ nó chọn sai, rồi phải khổ cả đời.”
Anh mím môi, bàn tay siết nhẹ trên đùi:
“Con hiểu. Nhưng con chưa từng có ý định đến gần em ấy chỉ để cho vui. Con thương em ấy thật lòng. Và nếu có thể… con xin phép được thay gia đình tiếp tục bảo vệ em ấy.”
Mẹ đứng lên không nói gì. Lặng lẽ quay về phòng bệnh nhìn tôi một chút rồi đi về.

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Dãy Trọ Dâm Dục
Chương 73 30 Tháng 6, 2025
Chương 70 30 Tháng 6, 2025
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
Chương 19 28 Tháng 10, 2024
Chương 18 28 Tháng 10, 2024
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
Hai Cha Con Chung Trọ_truyengay.net
Hai Cha Con Chung Trọ
CHƯƠNG 16 15 Tháng 6, 2025
CHƯƠNG 15 15 Tháng 6, 2025
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 47 1 Tháng 6, 2025
Chương 46 19 Tháng 5, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
Đức Mãnh Hổ_truyengay.net
Đức Mãnh Hổ
Chương 100 30 Tháng 6, 2025
Chương 99 30 Tháng 6, 2025
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng_truyengay.net
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng
Chương 19 21 Tháng 5, 2025
Chương 18 21 Tháng 5, 2025
Thằng Bạn Chung KÝ TÚC XÁ – Gay 18+
Thằng Bạn Chung KÝ TÚC XÁ – Gay 18+
Chương 14 3 Tháng 8, 2024
Chương 13 3 Tháng 8, 2024
Boy Việt Sung Mãn_truyengay.net
Boy Việt Sung Mãn
Chương 84 19 Tháng 6, 2025
Chương 83 19 Tháng 6, 2025

Comments for chapter "Chương 11"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved