Những ngày sau buổi gặp ở quán cà phê, Luân cảm thấy một sự thay đổi rõ rệt trong chính mình. Anh không còn chỉ là người bị cuốn theo sự táo bạo của Kha nữa. Thay vào đó, anh bắt đầu chủ động, như thể ngọn lửa dục vọng trong anh, sau bao ngày bị dồn nén, giờ đã bùng cháy không thể kiểm soát. Mỗi lần nhìn thấy Kha, anh lại cảm thấy một khao khát mãnh liệt, thúc đẩy anh vượt qua ranh giới của sự kín đáo mà cả hai từng giữ.
Ở trường, trước mặt đồng nghiệp, họ vẫn giữ vẻ ngoài như cũ. Luân vẫn là thầy giáo thể dục cao ráo, nghiêm nghị, luôn xuất hiện trong bộ đồ thể thao ôm sát tôn lên cơ bắp rắn chắc. Kha vẫn là giáo viên Sinh học hiền lành, với chiếc áo sơ mi trắng mỏng và giọng nói nhỏ nhẹ. Họ trao đổi công việc, cười nói bình thường, không để ai nghi ngờ điều gì. Nhưng khi chỉ có hai người, không gian giữa họ như bị nén chặt bởi một thứ năng lượng nguy hiểm, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
Một buổi sáng, trong giờ nghỉ giữa các tiết học, Luân bước vào phòng giáo viên để lấy tài liệu. Kha đang ngồi ở góc bàn, cúi đầu ghi chép gì đó, mái tóc nâu nhạt lòa xòa trước trán. Phòng lúc này chỉ có hai người – những đồng nghiệp khác đã ra ngoài hoặc bận rộn với công việc riêng. Luân không nói gì, bước thẳng đến chỗ Kha, đứng sát sau lưng cậu. Anh cúi xuống, đặt tay lên vai Kha, siết nhẹ.
“Em làm gì mà chăm chú thế?” anh hỏi, giọng trầm xuống, hơi thở phả vào gáy Kha. Anh không chờ câu trả lời, bàn tay to lớn của anh trượt xuống, vuốt dọc theo cánh tay mũm mĩm của cậu, rồi dừng lại ở khuỷu tay, siết chặt hơn một chút.
Kha giật mình ngẩng lên, đôi mắt tròn xoe mở to. “Anh Luân…anh làm gì vậy?” cậu thì thầm, nhưng giọng không có chút phản kháng, mà ngược lại, ánh lên một tia thích thú.
“Anh muốn xem em thế nào thôi.” Luân đáp, tay còn lại đặt lên bàn, khóa Kha giữa hai cánh tay mình. Anh cúi sát hơn, mũi anh gần chạm vào tóc cậu, hít một hơi sâu. Mùi hương tự nhiên từ cơ thể của Kha không quá nồng nhưng đủ để khiến anh mất kiểm soát, làm anh rùng mình. “Em ngồi đây một mình, không sợ anh làm gì à?”
Kha cười khúc khích, quay đầu lại nhìn anh. “Em sợ gì đâu. Anh muốn làm gì thì làm đi.” Câu nói ấy như một lời mời gọi, và Luân không kiềm chế được nữa. Tay anh trượt xuống dưới bàn, chạm vào đùi Kha qua lớp quần vải mỏng. Anh vuốt nhẹ, cảm nhận sự mềm mại của da thịt cậu rồi từ từ di chuyển lên trên, gần sát vùng nhạy cảm. Kha khẽ run nhưng không đẩy ra, chỉ thì thầm: “Anh bạo quá…”
“Thì tại em,” Luân đáp, tay anh siết chặt hơn, ngón cái ấn nhẹ vào đùi trong của Kha, cách lớp quần chỉ vài phân là chạm đến nơi mà anh biết cậu sẽ không thể kháng cự. Anh muốn đi xa hơn, nhưng tiếng chuông báo hết giờ nghỉ vang lên, kéo cả hai trở lại thực tại. Luân buông tay, đứng thẳng dậy, quay lại bàn mình như chưa có gì xảy ra. Kha cúi đầu, giả vờ tiếp tục ghi chép, nhưng khóe môi cậu cong lên một nụ cười kín đáo.
Từ đó, những cái chạm của Luân ngày càng táo bạo, và anh không còn chờ Kha khởi đầu nữa. Một buổi chiều, khi cả hai cùng ở lại trường để chuẩn bị cho một hoạt động ngoại khóa, họ vào kho dụng cụ để lấy đồ. Không gian chật hẹp, đầy mùi bụi và gỗ cũ, trở thành nơi lý tưởng cho những hành động kín đáo của họ. Kha đang cúi xuống nhặt một thùng bóng, thì Luân bước đến từ phía sau, đặt tay lên hông cậu, kéo nhẹ để lưng Kha áp sát vào ngực anh.
“Để anh giúp em.” Luân nói nhưng tay anh không dừng lại ở việc cầm thùng bóng. Anh vòng tay qua eo Kha ôm chặt, bàn tay to lớn xoa nhẹ lên bụng cậu qua lớp áo. Anh cảm nhận được sự tròn trịa của cơ thể Kha, hơi ấm từ làn da cậu thấm qua áo thun và cặp mông căng tròn ép vào hông anh. “Em đứng yên đi, để anh làm cho.” anh thì thầm vào tai Kha, hơi thở nóng hổi phả vào cổ cậu.
Kha quay đầu lại, má đỏ ửng. “Anh…anh làm em ngại quá.” cậu nói, nhưng không hề tránh ra. Luân cười khẽ, tay anh trượt xuống thấp hơn, chạm vào mép quần của Kha, ngón tay lùa vào dưới lớp vải, chạm vào làn da mềm mại bên trong. Anh vuốt nhẹ, cảm nhận Kha khẽ run lên trong vòng tay mình. “Anh thích chạm vào em thế này.” anh nói giọng khàn khàn, rồi bất ngờ siết chặt hông cậu, kéo mạnh để cặp mông của Kha ép sát hơn vào người anh.
“Anh Luân…ở đây không được đâu.” Kha thì thầm, nhưng giọng cậu không có chút cự tuyệt, chỉ là một lời nhắc nhở yếu ớt. Luân biết cậu nói đúng, kho dụng cụ không phải nơi an toàn nhưng anh không dừng lại ngay. Anh cúi xuống, môi anh lướt qua gáy Kha, không hôn chỉ chạm nhẹ đủ để khiến cậu rùng mình rồi anh buông ra, bước sang bên cạnh cầm thùng bóng lên như chưa có gì xảy ra. “Đi thôi em, kẻo người khác vào.” anh nói, giọng bình thản nhưng ánh mắt anh vẫn cháy bỏng khi nhìn Kha.
Những cái chạm của Luân không chỉ dừng lại ở trường. Một buổi tối, khi cả hai hẹn nhau ở một góc khuất trong công viên nơi họ từng gặp lần đầu, Luân chủ động hơn bao giờ hết. Họ ngồi trên băng ghế gỗ, xung quanh không một bóng người, chỉ có tiếng lá xào xạc trong gió. Kha đang kể gì đó về tiết học hôm nay thì Luân bất ngờ đặt tay lên đùi cậu, không nhẹ nhàng như trước mà siết chặt ngay từ đầu. Anh vuốt mạnh lên trên, tay anh lùa vào dưới lớp quần short, chạm vào đùi trong của Kha, cảm nhận làn da mịn màng và hơi ấm từ cơ thể cậu.
“Anh làm gì đấy?” Kha hỏi, giọng hơi run nhưng mắt cậu sáng lên vì phấn khích.
“Anh muốn em.” Luân đáp, không vòng vo. Tay anh di chuyển cao hơn, ngón tay chạm vào mép quần lót của Kha, rồi lùa vào trong, vuốt nhẹ lên vùng da nhạy cảm ngay dưới bụng. Kha khẽ rên, rất nhỏ nhưng đủ để khiến Luân mất kiểm soát. Anh kéo Kha sát vào, để đầu cậu tựa vào vai mình, tay còn lại vòng qua eo ôm chặt. “Em đừng cử động, để anh.” anh nói rồi cúi xuống, mũi anh chạm vào tóc Kha, hít sâu như muốn giữ lấy hơi ấm của cậu.
Kha không kháng cự, chỉ thì thầm: “Anh bạo thật đấy…nhưng mà em thích.” Câu nói ấy như đổ thêm dầu vào lửa. Luân siết chặt hơn, tay anh trượt xuống dưới, chạm vào cặp mông tròn trịa của Kha qua lớp quần, bóp nhẹ. Anh cảm nhận được sự căng tràn của nó, và trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh cái lỗ hồng hào từ những bức ảnh và video trước đó. Anh muốn đi xa hơn nhưng tiếng xe máy từ xa vọng lại khiến cả hai giật mình. Luân buông ra và ngồi thẳng lại, trong khi Kha chỉnh lại quần áo, mặt đỏ bừng.
Trong một buổi họp giáo viên, Luân ngồi cách Kha vài ghế, lắng nghe hiệu trưởng nói về kế hoạch học kỳ mới. Anh liếc sang Kha, thấy cậu đang ghi chép, đôi môi hồng mím lại đầy tập trung. Không ai biết rằng chỉ vài giờ trước, tay anh đã ở trên đùi cậu, siết chặt đến mức để lại dấu đỏ nhạt. Kha ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh, rồi mỉm cười kín đáo, như một lời nhắc nhở về những gì họ đã làm.
Tối đó, khi về nhà, Luân bước vào phòng khách, thấy My đang xem TV. Cô ngẩng lên, hỏi: “Hôm nay anh về sớm nhỉ?”
“Ừ, không có việc gì ở lại,” anh đáp, giọng đều đều. Anh ngồi xuống sofa, cách My một khoảng, nhưng tâm trí anh không ở đây. Anh nghĩ về Kha, về những cái chạm ngày càng táo bạo và về sự chủ động của chính mình. Anh biết mình đang đi trên một con đường không thể quay lại nhưng anh không muốn dừng. Ngọn lửa trong anh đã cháy quá lớn và Kha chính là người thổi nó bùng lên.