Thời gian trôi qua nhanh chóng sau chuyến đi Phan Thiết và mối quan hệ giữa Luân và Kha ngày càng bền chặt. Họ không chỉ là người yêu mà còn là chỗ dựa của nhau, chia sẻ mọi niềm vui lẫn nỗi buồn trong cuộc sống. Luân giờ đây đã hoàn toàn gột bỏ bóng tối của quá khứ với My, để lại sau lưng những tháng ngày lạnh lẽo trong cuộc hôn nhân cũ. Anh sống thật với cảm xúc của mình, và Kha chính là nguồn động lực lớn nhất để anh bước tiếp.
Sinh nhật của Luân rơi vào một ngày giữa tháng Sáu, khi năm học vừa kết thúc và không khí mùa hè bắt đầu tràn ngập khắp thành phố. Anh không phải là người thích tổ chức linh đình, thường chỉ muốn qua ngày đó một cách đơn giản với một bữa cơm nhỏ cùng Kha. Nhưng năm nay, Kha có kế hoạch khác. Cậu muốn làm điều gì đó đặc biệt để đánh dấu cột mốc quan trọng trong mối quan hệ của họ, và cậu đã âm thầm chuẩn bị suốt cả tuần mà không để Luân nghi ngờ.
Buổi chiều hôm sinh nhật, Kha nhắn tin cho Luân: “Anh ơi, tối nay 7 giờ qua nhà em nhé. Em nấu cơm cho anh ăn, mình mừng sinh nhật đơn giản thôi.” Luân cười khi đọc tin nhắn, trả lời: “Ừ, anh thích vậy, 7 giờ anh qua nha bé yêu.” Anh không nghĩ gì nhiều, chỉ hình dung một buổi tối ấm áp với Kha, có thể là một bữa ăn ngon và vài nụ hôn ngọt ngào – điều mà anh luôn mong chờ mỗi lần gặp cậu.
Nhưng ở nhà, Kha đang tất bật với một kế hoạch lớn hơn nhiều. Cậu đã trang trí phòng khách nhỏ của mình với bóng bay, dây kim tuyến, và một chiếc bàn nhỏ đặt bánh kem sô-cô-la – món Luân thích nhất. Trên bàn, cậu để một chai rượu vang đỏ và hai ly thủy tinh, tạo không khí vừa lãng mạn vừa ấm cúng. Nhưng điểm nhấn của buổi tối không nằm ở đó. Kha đã tìm được một thùng carton lớn – loại vừa đủ để cậu ngồi vào trong – từ cửa hàng gần nhà. Ý tưởng táo bạo của cậu là biến mình thành một “món quà” sống động và cậu quyết định thực hiện nó một cách hoàn hảo.
Kha vào phòng ngủ và mở tủ đồ, lấy ra một bộ đồ ren xuyên thấu màu đen mà cậu đã mua bí mật qua mạng. Bộ đồ ôm sát cơ thể mũm mĩm của cậu, để lộ làn da trắng hồng qua lớp vải mỏng manh, với những đường cắt tinh tế làm nổi bật vòng eo và cặp mông tròn trịa. Cậu mặc thêm một chiếc quần lót lọt khe màu đỏ, nhỏ xíu, chỉ vừa đủ che những phần nhạy cảm, để lại gần như toàn bộ cơ thể trần truồng dưới lớp ren. Nhìn mình trong gương, Kha đỏ mặt, nhưng ánh mắt cậu sáng lên vì phấn khích. “Anh Luân mà thấy chắc chết mê luôn, hihi.” cậu thì thầm, tự nhủ rồi cười khúc khích.
Cậu mang thùng carton ra giữa phòng khách, đặt nó gần cửa ra vào, rồi ngồi vào trong, co chân lại để vừa vặn. Cậu đậy nắp thùng hờ, để lại một khe hở nhỏ để thở, và chờ đợi. Tim Kha đập thình thịch, vừa hồi hộp vừa mong chờ phản ứng của Luân khi anh mở “món quà” này.
Đúng 7 giờ, tiếng chuông cửa vang lên. Kha hít một hơi sâu, cố giữ im lặng. Luân bước vào, gọi lớn: “Kha, anh đến rồi! Em đâu rồi?” Không thấy Kha trả lời, anh nhíu mày, nhìn quanh căn phòng được trang trí đẹp mắt. “Kha? Em trốn đâu vậy?” Anh bước tới bàn, thấy bánh kem và rượu vang, rồi cười: “Tổ chức hoành tráng vậy mà trốn hả?”
Khi anh quay lại, ánh mắt anh dừng ở thùng carton lớn đặt gần cửa. Trên nắp thùng, Kha đã dán một mẩu giấy nhỏ với dòng chữ: “Món quà sinh nhật của anh – Mở ra đi!” Luân ngạc nhiên, bước tới, thì thầm: “Ẻm lại làm cái gì nữa đây ?” Anh nhẹ nhàng nhấc nắp thùng lên, và ngay lập tức, Kha bật ra, đứng dậy trong bộ đồ ren xuyên thấu, hai tay giơ cao: “Chúc mừng sinh nhật anh Luân! Em là quà của anh nè!”
Luân đứng chết lặng vài giây, mắt anh mở to, rồi cười lớn, giọng khàn khàn: “Trời ơi, Kha! Em…em làm anh muốn xỉu luôn!” Anh nhìn Kha từ đầu đến chân – cơ thể mũm mĩm của cậu hiện lên rõ ràng qua lớp ren mỏng, chiếc quần lót lọt khe đỏ rực làm nổi bật cặp mông tròn trịa, và đôi mắt sáng long lanh đầy nghịch ngợm. Anh bước tới, ôm chầm lấy Kha, thì thầm: “Món quà này anh thích nhất trên đời luôn.”
Kha cười khúc khích, ôm lại anh: “Thích thật không? Em sợ anh không chịu nổi đó.” Luân cúi xuống, hôn cậu, sâu và mãnh liệt, tay anh vuốt dọc lưng Kha qua lớp ren mỏng: “Chịu sao nổi khi em thế này. Anh yêu em quá, Kha.” Nụ hôn của họ kéo dài, từ ngọt ngào chuyển sang nóng bỏng, như ngọn lửa vừa được châm lên.
Luân bế Kha lên, đặt cậu xuống sofa, không rời mắt khỏi “món quà” của mình. Anh ngồi cạnh, tay vuốt nhẹ lên vai cậu, rồi trượt xuống ngực, cảm nhận làn da mềm mại qua lớp ren. “Em chuẩn bị kỹ quá ha,” anh thì thầm, ngón tay lướt qua núm vú nhỏ hồng hào lộ ra dưới lớp vải mỏng. Kha rên khẽ, cơ thể cậu run lên: “Anh…thích thì chơi với quà của anh đi…”
Đó là lời mời gọi mà Luân không thể từ chối. Anh bắt đầu màn dạo đầu, chậm rãi và đầy đam mê. Anh hôn lên cổ Kha, mút nhẹ, để lại những dấu đỏ nhạt trên làn da trắng. Môi anh trượt xuống vai, rồi xuống ngực, ngậm lấy một bên núm vú qua lớp ren, liếm và mút mạnh. Kha rên lớn hơn, tay cậu bấu vào vai anh: “Anh… sướng quá…” Luân cười khẽ, tay còn lại luồn xuống bụng cậu, vuốt ve vùng da tròn trịa, rồi chạm vào chiếc quần lót lọt khe, nghịch ngợm kéo nhẹ dây vải mỏng.
Anh quỳ xuống trước sofa, kéo Kha ngồi sát mép, rồi cúi xuống hôn lên đùi cậu. Lưỡi anh lướt dọc theo da thịt mềm mại, trêu chọc quanh vùng háng, khiến Kha run rẩy, thở dốc: “Anh Luân…đừng trêu em nữa…” Luân ngẩng lên, cười: “Chưa đâu, quà của anh phải chơi từ từ.” Anh kéo chiếc quần lót lọt khe xuống, để lộ con cặc nhỏ hồng hào của Kha, rồi ngậm lấy nó vào miệng, mút nhẹ nhàng. Kha bật ra một tiếng rên lớn, tay cậu nắm chặt tóc anh, cơ thể ưỡn lên vì khoái cảm.
Màn dạo đầu kéo dài, với Luân khám phá từng centimet trên cơ thể Kha. Anh liếm từ đùi lên bụng, rồi quay lại hôn môi cậu, tay anh vuốt ve cặp mông tròn trịa, ngón tay trêu chọc quanh cái lỗ hồng hào mà anh mê mẩn. Kha đáp lại, tay cậu cởi áo Luân, vuốt dọc ngực anh, rồi nghịch ngợm chạm vào lông mu được tỉa gọn gàng của anh qua lớp quần.
Khi cả hai không thể chờ thêm, Luân đứng dậy, cởi hết quần áo, để con cặc cương cứng bật ra, chạm vào bụng Kha. Anh kéo Kha đứng lên, đẩy cậu áp vào tường và nâng một chân cậu lên vai mình. “Hiệp một nhé.” anh thì thầm, rồi đâm thẳng vào cái lỗ của Kha, sâu và mạnh. Kha rên lớn, ôm chặt anh: “Anh… sâu quá…” Luân nhấp hông, từng nhịp nhanh và dứt khoát, tay anh bóp chặt cặp mông cậu, con cặc ra vào trơn tru nhờ lớp ren cọ sát.
Hiệp một kết thúc nhanh chóng, với Luân xuất tinh trong Kha, từng đợt nóng hổi tràn ngập bên trong, còn Kha bắn ra trên bụng mình. Họ thở hổn hển, nhưng Luân không dừng lại. Anh bế Kha lên giường, đặt cậu nằm ngửa, rồi bắt đầu hiệp hai. Lần này, anh đổi tư thế, để Kha nằm sấp, cặp mông tròn trĩnh ưỡn lên. Anh đâm từ phía sau, tay giữ chặt eo cậu, nhấp mạnh hơn, sâu hơn. Kha rên thành tiếng, tay cậu bấu vào ga giường: “Anh…em chịu không nổi…” Luân cười khàn: “Chịu đi, em là món quà của anh mà.” Hiệp hai kéo dài hơn, với Luân đẩy Kha đến đỉnh thêm lần nữa và anh cũng ra trong cậu, mồ hôi chảy dài trên lưng cả hai.
Sau một lúc nghỉ ngơi, họ tiếp tục hiệp ba. Luân nằm ngửa, kéo Kha ngồi lên người anh, để cậu tự nhấp. Kha, trong bộ đồ ren giờ đã xộc xệch, cưỡi trên con cặc của Luân, tay cậu chống lên ngực anh, hông nhấp nhịp nhàng. Luân nhìn Kha, mê mẩn với hình ảnh cậu trong lớp ren xuyên thấu, thì thầm: “Em đẹp quá…” Kha đỏ mặt, rên lên: “Anh cũng tuyệt lắm…” Họ cùng lên đỉnh lần cuối, Luân bắn sâu trong Kha, còn cậu bắn ra trên bụng anh rồi gục xuống ôm anh chặt.
Ba hiệp làm tình cuồng nhiệt để lại cả hai kiệt sức nhưng mãn nguyện. Họ nằm trên giường, ôm nhau, mồ hôi và hơi thở hòa quyện. Kha tựa đầu vào ngực Luân, thì thầm: “Chúc mừng sinh nhật anh. Em làm quà vậy anh thích không?” Luân cười lớn, hôn lên trán cậu: “Thích nhất luôn. Em là món quà tuyệt vời nhất anh từng có.”
Nhưng buổi tối chưa kết thúc ở đó. Sau một lúc nằm nghỉ, Luân bất ngờ ngồi dậy, bế Kha lên khỏi giường. Cậu giật mình, ôm lấy cổ anh: “Anh làm gì vậy? Em mệt rồi mà!” Luân cười nghịch ngợm, bế cậu ra phòng khách, đặt cậu ngồi lên ghế ngay cạnh chiếc bàn có bánh kem sô-cô-la. “Chưa xong đâu…” anh nói, giọng trêu chọc. “Quà của anh phải đút bánh cho anh ăn nữa.”
Kha đỏ mặt, nhìn chiếc bánh kem còn nguyên vẹn trên bàn, rồi liếc Luân: “Đút bằng tay hả?” Luân lắc đầu, ngồi xuống ghế đối diện, kéo Kha sát lại: “Không, bằng miệng. Em ngậm bánh rồi đút cho anh, nhanh đi.” Kha bật cười, nhưng không từ chối. Cậu cúi xuống, dùng miệng ngậm một miếng bánh kem sô-cô-la, lớp kem dính quanh môi cậu, rồi nghiêng người về phía Luân.
Luân cúi xuống, ngậm lấy miếng bánh từ miệng Kha, môi anh chạm vào môi cậu, kem sô-cô-la hòa quyện giữa hai người. Họ hôn nhau qua lớp kem ngọt ngào, vừa ăn vừa cười, tay Luân vuốt nhẹ lên đùi Kha, vẫn còn cảm nhận được lớp ren xuyên thấu dưới đầu ngón tay. “Ngon quá.” anh thì thầm, liếm kem còn sót lại trên môi Kha. “Bánh ngon hay em ngon?” Kha trêu lại, ngậm thêm một miếng nữa, đút cho anh lần thứ hai.
Cả hai cứ thế đùa nghịch, Kha ngậm từng miếng bánh đút cho Luân, kem dính đầy môi và cằm cậu, còn Luân thì vừa ăn vừa hôn cậu, biến buổi sinh nhật thành một màn ngọt ngào đầy nghịch ngợm. Khi chiếc bánh đã vơi đi một nửa, Luân kéo Kha ngồi lên đùi mình, ôm chặt cậu, thì thầm: “Cảm ơn em, Kha. Sinh nhật này anh không quên được đâu.”
Kha tựa đầu vào vai anh, cười: “Vậy là em làm quà thành công rồi. Năm sau em làm tiếp nhé?” Luân gật đầu, hôn lên tóc cậu: “Ừ, nhưng phải sáng tạo hơn nữa đấy. Anh chờ xem em làm gì.” Họ ngồi đó, ôm nhau dưới ánh đèn mờ ảo của phòng khách, cảm nhận tình yêu và niềm vui trọn vẹn trong ngày đặc biệt này.