Truyen SEX GAY
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next
  1. Home
  2. Người Yêu Định Mệnh
  3. Chương 12 - Sự Níu Kéo Và Lời Tỏ Tình
Prev
Next

Sau cái đêm phát hiện sự thật về My, Luân không còn trở về nhà nữa. Anh dọn đồ đến ở tạm tại một khách sạn nhỏ gần trường, mang theo vài bộ quần áo và những thứ cần thiết. Đoạn video anh quay được trở thành vũ khí trong tay anh – không phải để trả thù, mà để bảo vệ chính mình khỏi những lời dối trá của My. Anh gửi đơn ly hôn lên tòa án ngay tuần sau, quyết định dứt khoát mà không chút do dự. Với anh, cuộc hôn nhân này đã chết từ lâu, và sự phản bội của My chỉ là giọt nước tràn ly.

Nhưng My không chấp nhận dễ dàng như vậy. Một buổi chiều, khi Luân vừa dạy xong tiết thể dục và đang ngồi trong phòng giáo viên để nghỉ ngơi, cô xuất hiện. My đứng ở cửa, mặc một chiếc váy dài giản dị, khuôn mặt nhợt nhạt với đôi mắt sưng đỏ vì khóc. Cô bước vào, giọng run run: “Luân, anh về nhà được không? Em xin lỗi…em biết mình sai rồi. Đừng ly hôn với em, em không muốn mất anh.”

Luân ngẩng lên, nhìn cô, nhưng ánh mắt anh không còn chút cảm xúc nào dành cho người vợ từng chung sống bao năm. Anh đứng dậy, giọng trầm và lạnh: “Em xin lỗi? Xin lỗi không thay đổi được chuyện em đã làm. Anh không còn muốn nhìn thấy em nữa. Mọi thứ giữa chúng ta đã hết từ lâu và em biết rõ điều đó hơn ai hết.”

My bước tới, nắm lấy tay anh, nước mắt rơi xuống: “Anh, em hối hận thật mà. Cậu ta không là gì cả, chỉ là phút yếu lòng thôi. Anh cho em một cơ hội đi, em sẽ thay đổi. Em không muốn ly hôn, anh đừng làm vậy với em.” Cô siết chặt tay anh, giọng nghẹn ngào như van xin.

Luân rút tay ra, lùi lại một bước, ánh mắt anh kiên định: “Phút yếu lòng? Em nói dối anh bao lâu rồi, My? Anh đã thấy tất cả, nghe tất cả. Em đừng cố diễn nữa, anh không tin em thêm lần nào nữa.” Anh quay lưng, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, nhưng My không chịu buông tha. Cô chạy đến ôm anh từ phía sau, khóc lớn: “Luân, anh đừng bỏ em! Em sẽ làm mọi thứ để anh tha thứ!”

Tiếng khóc của My khiến vài đồng nghiệp trong phòng giáo viên quay lại nhìn. Cô Hoa, người gần gũi với Luân, bước đến, nhẹ nhàng kéo My ra: “My, em bình tĩnh lại đi. Đừng làm lớn chuyện ở đây.” Nhưng My đẩy cô Hoa ra, hét lên: “Anh ấy là chồng em, chị đừng xen vào!” Luân thở dài, bước ra khỏi phòng, để lại My với những tiếng nức nở không ai muốn nghe thêm.

Những ngày sau đó, My liên tục nhắn tin, gọi điện, thậm chí đến trường tìm anh, nhưng Luân không đáp lại. Anh đã quyết định, và không gì có thể thay đổi. Cuối cùng, ngày ra tòa cũng đến. My xuất hiện với vẻ ngoài tiều tụy, vẫn cố gắng níu kéo anh trước mặt thẩm phán: “Tôi không muốn ly hôn, thưa tòa. Tôi vẫn yêu anh ấy, tôi xin một cơ hội để sửa sai.” Nhưng Luân chỉ lặng lẽ đưa ra đoạn video – bằng chứng không thể chối cãi về sự ngoại tình của cô. Thẩm phán xem xét, và phán quyết được đưa ra: cuộc hôn nhân của họ chính thức chấm dứt.

My khóc nức nở khi rời phòng xử, nhưng Luân không nhìn lại. Anh bước ra khỏi tòa án, cảm giác như một gánh nặng vừa được trút bỏ. Anh không còn là người chồng của My nữa – giờ đây, anh tự do, và trong lòng anh, chỉ có Kha là người anh muốn ở bên.

Tin tức về chuyện ly hôn của Luân nhanh chóng lan truyền trong trường. Dù anh không muốn mọi người biết, nhưng những lời bàn tán từ đồng nghiệp và học sinh không thể tránh khỏi. Một buổi trưa, trong phòng giáo viên, cô Hoa vỗ vai anh, nói: “Luân, chuyện của em tôi nghe rồi. Khổ thân em, nhưng giờ em nhẹ lòng là tốt. Có gì cần giúp, cứ nói với tôi nhé.” Thầy Nam, giáo viên Toán, cũng thêm vào: “Đừng buồn nữa, ai chẳng có lúc sai lầm. Nhưng em vượt qua được là mạnh mẽ lắm. Cố lên.”

Luân mỉm cười nhạt, gật đầu: “Cảm ơn mọi người. Tôi vẫn ổn, thật đấy.” Anh không kể chi tiết nhưng sự an ủi từ đồng nghiệp khiến anh cảm thấy ấm áp. Điều anh không ngờ là ngay cả thầy Vũ và thầy Nghi – hai người mà anh và Kha từng phát hiện bí mật – cũng đến nói chuyện với anh. Thầy Vũ, với vẻ ngoài nghiêm nghị, vỗ vai anh: “Tôi hiểu cảm giác bị phản bội, Luân. Đừng để nó kéo em xuống.” Thầy Nghi, nhẹ nhàng hơn, chỉ cười: “Cuộc sống còn dài, em sẽ tìm được hạnh phúc mới.”

Luân nhìn họ, thoáng nghĩ đến cảnh anh từng thấy qua khe rèm, và tự hỏi liệu họ có thực sự hiểu anh như họ nói không. Nhưng anh không hỏi, chỉ gật đầu cảm ơn, giữ kín những suy nghĩ của mình.

Sau phiên tòa vài ngày, Luân và Kha quyết định dành một buổi tối để thư giãn. Họ nắm tay nhau, đi dạo ở công viên gần nhà Kha – nơi họ từng gặp nhau lần đầu sau những tin nhắn đầy kích thích. Bầu trời buổi tối trong lành, ánh đèn đường hắt xuống lối đi lát đá, tạo nên một không gian yên bình. Kha đeo chiếc vòng tay mà Luân tặng, tay cậu đan chặt vào tay anh, giọng nhỏ nhẹ: “Anh ổn thật không? Em lo cho anh lắm.”

Luân siết tay Kha, mỉm cười: “Anh ổn mà. Giờ chỉ có em bên anh, anh không cần gì hơn.” Kha tựa đầu vào vai anh, thì thầm: “Em cũng vậy. Anh đừng buồn vì chuyện cũ nữa nhé.”

Họ đi dạo một lúc, trò chuyện về những điều đơn giản, thì bất ngờ dừng lại khi nghe tiếng cười từ một góc khuất trong công viên. Luân nhìn sang, và anh không tin vào mắt mình: thầy Vũ và thầy Nghi đang đứng dưới một gốc cây lớn, cách họ không xa. Thầy Vũ, vẫn trong bộ đồ thể thao quen thuộc, đang ôm eo thầy Nghi từ phía sau, tay anh ta luồn vào áo thầy Nghi, vuốt ve một cách táo bạo. Thầy Nghi cười khúc khích, quay lại hôn thầy Vũ, và cả hai dường như không để ý đến xung quanh.

Luân và Kha đứng im, trao nhau một ánh mắt kinh ngạc. “Lại là họ…” Kha thì thầm, che miệng để không bật cười. Luân lắc đầu, kéo Kha đi hướng khác: “Thôi, để họ tự nhiên đi, dù sao tụi mình cũng không khác gì họ đâu.” Kha gật đầu, ôm lấy cánh tay anh, giọng nghịch ngợm: “Nhưng tụi mình kín đáo hơn, đúng không?”

Luân cười lớn, lần đầu tiên trong nhiều ngày anh cảm thấy nhẹ nhõm thực sự. Anh dừng lại, kéo Kha vào lòng, hôn nhẹ lên trán cậu dưới ánh đèn đường mờ ảo. “Ừ, kín đáo hơn nhưng anh không cần giấu chuyện anh thích em nữa.” Kha đỏ mặt, ôm chặt anh và họ tiếp tục đi dạo, để lại thầy Vũ và thầy Nghi với thế giới riêng của họ.

Đêm đó, khi về đến nhà Kha, Luân ngồi xuống sofa, nhìn cậu pha trà cho anh, và anh nhận ra rằng cuộc sống của mình giờ đã thực sự bắt đầu lại. My là quá khứ, còn Kha là hiện tại và tương lai của anh. Anh không còn phải sống trong sự dối trá hay tội lỗi – anh đã chọn con đường của mình, và anh sẽ không hối tiếc.

Sau khi ly hôn My, Luân cảm thấy cuộc sống của mình như được tái sinh. Anh không còn phải gồng mình trong một mối quan hệ đầy dối trá, không còn phải giấu giếm cảm xúc thật của bản thân. Kha trở thành ánh sáng duy nhất trong thế giới của anh – một người không chỉ khơi dậy dục vọng mà còn mang lại sự bình yên mà anh chưa từng có. Anh biết mình thích Kha từ lâu, nhưng giờ đây, anh muốn cậu trở thành một phần chính thức trong cuộc đời mình, không chỉ là những khoảnh khắc kín đáo hay những đêm đắm say.

Một buổi tối cuối tuần, Luân quyết định tỏ tình với Kha. Anh muốn làm điều đó một cách đặc biệt, không chỉ là lời nói suông, mà là một kỷ niệm mà cả hai sẽ nhớ mãi. Anh nhắn tin cho Kha: “Tối nay em rảnh không? Anh muốn đưa em đi một chỗ.” Kha trả lời ngay, giọng phấn khích qua từng chữ: “Dạ, rảnh! Anh định đưa em đi đâu vậy?” Luân chỉ cười, đáp: “Bí mật. 7 giờ anh qua đón em nhé.”

Đúng 7 giờ, Luân xuất hiện trước cửa nhà Kha, mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị nhưng ôm sát, tôn lên cơ thể rắn chắc của anh. Kha bước ra, mặc áo thun xám và quần short quen thuộc, dáng vẻ mũm mĩm đáng yêu khiến Luân không khỏi mỉm cười. “Anh đẹp trai quá.” Kha trêu, rồi nắm tay anh, leo lên xe máy. Luân đội mũ bảo hiểm cho cậu, vuốt nhẹ tóc cậu, rồi khởi động xe, chở Kha rời khỏi khu phố.

Họ đến một bãi đất trống ven sông, nơi ít người qua lại, chỉ có tiếng gió thổi qua những bụi cỏ cao và ánh trăng sáng rực rỡ phản chiếu trên mặt nước. Luân dừng xe, dẫn Kha đến một tấm thảm nhỏ mà anh đã chuẩn bị trước, bên cạnh là một chiếc đèn lồng nhỏ tỏa ánh sáng ấm áp. Trên thảm, anh đặt một hộp bánh ngọt và hai ly rượu vang – đơn giản nhưng đầy tâm huyết.

Kha mở to mắt, ngạc nhiên: “Anh làm cái này khi nào vậy? Lãng mạn quá!” Cậu ngồi xuống, nhìn Luân với ánh mắt sáng rực. Luân cười, ngồi cạnh cậu, rót rượu vào ly, rồi đưa cho Kha. “Anh muốn tối nay đặc biệt một chút. Em xứng đáng với điều đó.”

Họ cụng ly, nhấm nháp rượu vang, trò chuyện về những chuyện nhỏ nhặt trong ngày. Gió đêm mát lạnh thổi qua, làm tóc Kha bay nhẹ, và Luân không thể rời mắt khỏi cậu. Khi ánh trăng lên cao hơn, anh nắm tay Kha, giọng trầm ấm: “Kha, anh có chuyện muốn nói với em.”

Kha nghiêng đầu, tò mò: “Chuyện gì vậy anh?” Luân hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào mắt cậu, rồi nói: “Anh thích em từ lâu rồi, không chỉ là thích bình thường đâu. Anh muốn em là người yêu của anh, muốn ở bên em mỗi ngày, không cần giấu giếm nữa. Em có đồng ý không?”

Kha im lặng một lúc, mắt cậu long lanh, rồi bất ngờ ôm chầm lấy Luân, thì thầm: “Dạ, em đồng ý! Anh tỏ tình lãng mạn thế này, em hạnh phúc muốn khóc luôn.” Cậu ngẩng lên, hôn nhẹ lên môi Luân và anh đáp lại, kéo cậu vào một nụ hôn sâu, ngọt ngào dưới ánh trăng.

Nụ hôn kéo dài, từ nhẹ nhàng trở nên mãnh liệt, như thể cả hai không muốn rời nhau. Luân ôm chặt Kha, tay anh vuốt dọc lưng cậu, cảm nhận hơi ấm qua lớp áo mỏng. “Về nhà em nhé.” anh thì thầm, giọng khàn khàn, và Kha gật đầu, mắt sáng rực vì phấn khích.

Họ trở về căn hộ của Kha, đóng cửa lại, và không gian bỗng chốc trở nên nóng bỏng. Luân đẩy Kha lên giường, cởi áo mình trước, để lộ cơ thể rắn chắc với cơ bụng săn chắc và lông mu được tỉa gọn. Kha nhìn anh, đỏ mặt, rồi cũng cởi áo thun, để lộ cơ thể mũm mĩm trắng hồng mà Luân mê mẩn. Anh nằm đè lên Kha, hôn cậu đắm đuối, môi anh trượt xuống cổ, xuống ngực, mút mạnh lên làn da mềm mại của cậu.

Kha rên khẽ, tay cậu bấu vào vai Luân: “Anh… em muốn anh…” Luân không chờ thêm, anh cởi quần short của Kha, rồi kéo quần mình xuống, để con cặc 25cm cương cứng bật ra chạm vào bụng Kha. Anh nâng chân cậu lên, đặt hai đùi tròn trịa lên vai mình, rồi từ từ đâm vào cái lỗ hồng hào của Kha. Cậu rên lớn, cơ thể run lên vì cảm giác anh lấp đầy và Luân bắt đầu nhấp, chậm rãi nhưng mạnh mẽ.

Họ làm tình nồng cháy, không kìm nén. Luân đẩy sâu hơn, tay anh siết chặt eo Kha, hông anh nhấp nhanh hơn, mỗi lần đâm vào là một lần Kha rên thành tiếng: “Anh Luân…em sướng quá…” Anh cúi xuống hôn cậu, lưỡi anh quấn lấy lưỡi Kha, trong khi con cặc của anh ra vào cái lỗ chặt chẽ của cậu, nóng bỏng và trơn tru. Kha ôm chặt anh, móng tay cào lên lưng anh, cơ thể cậu ưỡn lên để đón nhận từng nhịp.

Khoái cảm dâng trào nhanh chóng. Luân thì thầm: “Anh ra đây, bắn vào lồn cho em có bầu luôn…” Kha gật đầu, rên lên: “Dạ, ra trong em đi…em muốn…” Luân nhấp mạnh vài lần cuối rồi xuất tinh vào bên trong ruột của Kha, từng đợt nóng hổi tràn ngập bên trong cậu. Kha cũng lên đỉnh, con cặc nhỏ của cậu bắn ra trên bụng mình, hòa lẫn với mồ hôi của cả hai. Họ thở hổn hển, ôm nhau chặt, để hơi ấm hòa quyện trên chiếc giường nhỏ.

Sau khoảnh khắc nồng cháy, họ nằm yên, Kha tựa đầu vào ngực Luân, thì thầm: “Em yêu anh thật đấy.” Luân cười, vuốt tóc cậu: “Anh cũng yêu em. Từ giờ, chỉ có tụi mình thôi.”

Từ đó, Luân và Kha chính thức trở thành một cặp. Họ bắt đầu hẹn hò công khai, không còn ngại ngần nắm tay nhau ở những nơi đông người, hay cùng nhau đi ăn tối, xem phim. Nhưng ở trường, họ vẫn giữ ý tứ. Trước mặt đồng nghiệp và học sinh, họ là hai giáo viên bình thường, chỉ trao đổi công việc hoặc cười nói như những người bạn. Chỉ khi không ai để ý, Luân mới vuốt nhẹ tay Kha dưới gầm bàn, hay Kha nháy mắt với anh từ xa – những cử chỉ nhỏ nhưng đủ để cả hai cảm nhận được sự gắn kết.

Chuyện tình của họ dần lan truyền trong trường nhưng không ai phán xét. Sau khi biết về cuộc ly hôn của Luân, đồng nghiệp chỉ chúc phúc cho anh, thậm chí còn trêu: “Thầy Luân tìm được bến đỗ mới rồi, tốt quá!” Kha đỏ mặt mỗi lần nghe vậy, nhưng Luân chỉ cười, nắm tay cậu chặt hơn khi họ rời trường.

Một buổi chiều Chủ nhật, Luân và Kha quyết định đi dạo ở một khu du lịch nhỏ gần thành phố – nơi có rừng cây xanh mát và những con đường mòn yên tĩnh. Họ nắm tay nhau, bước chậm rãi trên lối đi, tận hưởng không khí trong lành. Kha mặc áo thun trắng, quần short, chiếc vòng tay trên cổ tay cậu lấp lánh dưới nắng. Luân mặc áo polo xám, dáng vẻ cao lớn bên cạnh Kha tạo nên một bức tranh hài hòa.

Khi họ dừng lại bên một gốc cây lớn để nghỉ chân, Luân bất ngờ nghe thấy tiếng trò chuyện từ xa. Anh nhìn sang, và nhận ra hai bóng dáng quen thuộc: thầy Vũ và thầy Nghi đang ngồi trên một băng ghế gỗ gần đó, tay trong tay, trò chuyện gì đó với nụ cười rạng rỡ. Họ không có những cử chỉ táo bạo như lần trước, chỉ đơn giản là ngồi sát nhau, nhưng sự thân mật giữa họ không thể giấu được.

Kha thì thầm: “Là hai thầy đó kìa! Họ cũng ra đây hẹn hò sao?” Luân cười khẽ, định kéo Kha đi hướng khác, nhưng thầy Vũ đã nhìn thấy họ, vẫy tay: “Luân, Kha, qua đây chút!” Thầy Nghi cũng quay sang, mỉm cười chào.

Luân và Kha bước tới, không khí thoải mái hơn lần gặp trước. Thầy Vũ lên tiếng, giọng trầm ấm: “Không ngờ gặp hai em ở đây. Tụi tôi ra đây thư giãn cuối tuần thôi. Tôi với Nghi… chắc hai em cũng đoán được rồi. Tụi tôi yêu nhau, bắt đầu từ hai năm trước khi làm chung dự án ở trường. Ban đầu là bạn nhưng rồi thành ra thế này.”

Thầy Nghi tiếp lời, đẩy kính lên, giọng nhẹ nhàng: “Anh Vũ có gia đình nhưng chị ấy và anh ấy không còn tình cảm. Tụi tôi tìm thấy nhau nhưng không muốn công khai, sợ ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống riêng của anh ấy.”

Luân gật đầu, không phán xét. Anh hiểu cảm giác đó hơn ai hết – sống trong một mối quan hệ không còn tình yêu, rồi tìm thấy một người thực sự thắp sáng cuộc đời mình. “Em hiểu.” anh nói, nhìn sang Kha. “Tụi em cũng giống hai thầy, chỉ là tụi em may mắn hơn, không phải giấu quá nhiều.”

Thầy Vũ cười lớn, vỗ vai Luân: “Tôi mừng cho em với Kha. Sống thật với mình là tốt nhất, đúng không?” Thầy Nghi gật đầu, nhìn Kha: “Hai em hạnh phúc là tụi anh vui rồi. Nhưng mà… giữ kín chuyện tụi anh nhé.”

Kha cười tươi, giơ tay làm dấu khóa miệng: “Dạ, tụi em kín như bưng luôn!” Luân cũng gật đầu, nắm tay Kha chặt hơn: “Hai thầy yên tâm. Tụi em tôn trọng chuyện của hai thầy.”

Cuộc trò chuyện kết kết thúc trong tiếng cười nhẹ nhàng. Thầy Vũ và thầy Nghi đứng dậy, tiếp tục cuộc dạo chơi của họ, còn Luân và Kha đi hướng ngược lại. Khi chỉ còn hai người, Kha tựa vào vai anh, thì thầm: “Anh thấy không, tụi mình không cô đơn đâu. Có người giống tụi mình nữa kìa.”

Luân cười, ôm Kha vào lòng: “Ừ, nhưng anh chỉ cần em thôi.” Họ đứng đó, dưới ánh nắng nhạt dần của buổi chiều, cảm nhận hơi ấm từ nhau, biết rằng dù thế giới có thay đổi thế nào, họ sẽ luôn có nhau.

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 50 15 Tháng 10, 2025
Chương 49 17 Tháng 9, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
Những Câu Chuyện Kích Dục
Chương 14 2 Tháng 12, 2025
Chương 13 2 Tháng 12, 2025
Vụng Trộm Với Ba Vợ_truyengay.net
Vụng Trộm Với Ba Vợ
CHƯƠNG 17 16 Tháng mười một, 2025
CHƯƠNG 16 15 Tháng 10, 2025
Dương và những thú vui tuổi 15_truyengay.net
Dương và những thú vui tuổi 15
Chương 18 14 Tháng mười một, 2025
Chương 17 14 Tháng mười một, 2025
Anh Hàng Xóm Vô Tình Nhặt Được Sextoy Của Tôi
Chương 19+20 29 Tháng mười một, 2025
Chương 17+18 29 Tháng mười một, 2025
con re cua ba
Con Rể Của Ba
Chương 30 7 Tháng 12, 2025
Chương 29 7 Tháng 12, 2025
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
Chương 20 3 Tháng 10, 2025
Chương 19 28 Tháng 10, 2024
Những Chàng Sinh Viên Cu Bự_truyencogiaothao
Những Chàng Sinh Viên Cu Bự
Chương 23 8 Tháng 12, 2025
Chương 22 8 Tháng 12, 2025

Comments for chapter "Chương 12"

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
guest
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

wpDiscuz