Luân, 32 tuổi, là một giáo viên thể dục tại một trường THPT ở thành phố. Với chiều cao 1m85, thân hình vạm vỡ nhờ thói quen tập gym đều đặn, anh sở hữu cơ bắp săn chắc, làn da rám nắng và khuôn mặt nam tính với mái tóc ngắn undercut gọn gàng. Đôi mắt sâu thẳm và nụ cười ấm áp của anh dễ dàng gây thiện cảm với bất kỳ ai, từ học sinh đến đồng nghiệp. Nhưng điều nổi bật nhất ở Luân không chỉ là ngoại hình – anh có một sinh lý mạnh mẽ, một năng lượng tràn đầy mà anh luôn khao khát được giải tỏa trong chuyện chăn gối. Anh từng nghĩ rằng cuộc sống hôn nhân sẽ là nơi anh tìm thấy sự thỏa mãn nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược.
Luân đã kết hôn với My được 5 năm, cô mới 30 tuổi, là một nhân viên văn phòng xinh đẹp với dáng người mảnh mai, mái tóc dài óng ả và phong thái thanh lịch. Những ngày đầu yêu nhau, Luân bị cuốn hút bởi sự dịu dàng của cô, còn My ngưỡng mộ sự mạnh mẽ và ấm áp của anh. Họ từng có những khoảnh khắc ngọt ngào, những buổi hẹn hò dưới ánh hoàng hôn và những đêm dài bên nhau đầy đam mê. Nhưng sau khi cưới, mọi thứ dần thay đổi. My mắc chứng lãnh cảm – một vấn đề mà cô không bao giờ thừa nhận hay tìm cách khắc phục. Cô thường xuyên từ chối Luân mỗi khi anh muốn gần gũi, viện cớ mệt mỏi, đau đầu, hay đơn giản là không có hứng thú. Những đêm nằm cạnh nhau, Luân chỉ nhận được sự im lặng và khoảng cách lạnh lẽo từ vợ, trong khi cơ thể anh nóng rực, khao khát được yêu thương.
“Em mệt, anh đừng đòi nữa.” My nói giọng đều đều rồi quay lưng lại anh, để lại Luân với cảm giác trống rỗng và thất vọng. Anh từng cố gắng kiên nhẫn, tìm cách khơi dậy cảm xúc của cô bằng những bữa tối lãng mạn, những chuyến đi chơi cuối tuần hay những món quà bất ngờ nhưng tất cả đều vô ích. My không thay đổi và sinh lý mạnh mẽ của Luân trở thành một gánh nặng. Anh phải tự mình giải quyết trong những lần tắm khuya hoặc những phút giây cô đơn trong phòng khách, nơi anh dần quen với việc ngủ trên sofa thay vì giường ngủ chung với vợ. Anh bắt đầu tự hỏi liệu mình có thể tiếp tục sống mãi trong một cuộc hôn nhân không tình yêu, không sự gần gũi, hay anh chỉ đang cố gắng duy trì một vỏ bọc hoàn hảo trước mặt gia đình và bạn bè.
Năm học mới bắt đầu, mang theo không khí náo nhiệt của trường THPT nơi Luân đang giảng dạy. Sáng hôm đó, anh đứng ở hành lang tầng hai, tay cầm danh sách học sinh tham gia câu lạc bộ bóng rổ, mắt lướt qua từng cái tên. Tiếng học sinh cười đùa vang vọng từ sân trường, tiếng loa phát thanh thông báo lịch học, và tiếng gió thổi qua những tán cây phượng vĩ làm không gian thêm phần sống động. Luân mặc bộ đồng phục thể dục đen và đôi giày thể thao trắng – bộ trang phục quen thuộc của anh khi dạy học. Anh đang mải suy nghĩ về buổi tập chiều nay thì một cuộc cãi vã ngắn với My sáng sớm chợt hiện lên trong đầu. Cô lại trách anh về việc đi làm về muộn, dù anh chỉ ở lại trường để tập gym thêm giờ. “Em không quan tâm anh làm gì nhưng đừng làm phiền em.” Cô nói giọng lạnh tanh khiến anh chỉ muốn rời khỏi nhà ngay lập tức.
Đang mải nghĩ, Luân nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía cầu thang. Anh ngẩng lên, và một dáng người lạ bước tới làm anh khựng lại. Đó là một giáo viên mới chuyển đến trường, dạy môn Sinh học cho lớp 10. Kha 26 tuổi, thấp hơn Luân một cái đầu với cơ thể mũm mĩm, làn da trắng hồng và đôi mắt sáng long lanh. Cậu mặc áo thun xanh nhạt hơi ôm để lộ vòng eo tròn trịa và cặp mông căng mọng dưới chiếc quần kaki dài màu be. Nhưng điều khiến Luân chú ý nhất không phải ngoại hình của Kha mà là mùi hương thoảng qua từ cậu – một mùi cam tươi mát, ngọt ngào nhưng đầy quyến rũ như thể vừa bước ra từ một vườn trái cây giữa mùa hè.
“Chào anh, anh có thể giúp em một chút được không ạ?” Kha mỉm cười, giọng trong trẻo, tay cầm một tập giáo án dày cộp. “Em là Kha, dạy Sinh học. Hôm nay em mới đến, chưa biết phòng giáo viên ở đâu, anh chỉ em với.” Luân giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, gật đầu: “Ừ, tôi là Luân. Để tôi dẫn cậu đi, cũng gần đây thôi.” Anh quay người, dẫn Kha đi qua hành lang nhưng trong đầu anh không ngừng bị ám ảnh bởi mùi hương phát ra từ cơ thể ấy, nó len lỏi vào từng giác quan, đánh thức một cảm giác tò mò, một sự cuốn hút mà anh chưa từng nghĩ tới với một người đàn ông.
Trên đường đi, Kha líu lo kể chuyện: “Em vừa lên thành phố được vài tháng, trước giờ dạy ở quê, giờ lên đây hơi bỡ ngỡ. Sáng nay em dạy lớp 10A, tụi nhỏ hỏi đủ thứ về cây cối, động vật, làm em toát mồ hôi luôn!” Luân cười nhẹ, nhìn cậu: “Cậu dạy Sinh học mà còn ngại mấy chuyện đó à?” Kha phồng má lên: “Tại tụi nó hỏi nhiều quá, em không kịp trả lời hết thôi!” Sự ngây ngô của Kha làm Luân thấy thú vị nhưng mùi cam từ cậu vẫn khiến anh không thể tập trung hoàn toàn vào câu chuyện. Anh chỉ muốn đứng gần cậu lâu hơn để ngửi rõ hơn mùi hương ấy, để nhìn kỹ hơn cơ thể mũm mĩm nhưng đầy sức sống của cậu.
Khi đến phòng giáo viên, Luân mở cửa, chỉ cho Kha chỗ ngồi gần bàn mình: “Cậu ngồi đây đi, gần bàn của tôi, có gì thì cứ hỏi, tôi sẽ giúp đỡ cậu.” Kha gật đầu, cười tươi: “Dạ, cảm ơn anh Luân! Anh tốt quá!” Luân phì cười và nhìn cậu đặt tập giáo án xuống bàn, ngồi xuống ghế và khi cậu cúi người sắp xếp đồ, chiếc áo thun hơi trễ xuống, để lộ một phần ngực trắng hồng và đường cong mềm mại của cơ thể. Luân quay mặt đi, giả vờ xem đồng hồ nhưng hình ảnh ấy đã khắc sâu vào tâm trí anh.
Từ buổi gặp đó, Luân không thể quên được Kha. Anh không chỉ nhớ khuôn mặt cậu mà còn nhớ cách cậu cười, cách cậu di chuyển và cả cơ thể mũm mĩm đầy quyến rũ ấy. Anh tự nhủ đó chỉ là sự tò mò thoáng qua, rằng anh không nên nghĩ quá nhiều nhưng mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc Kha đứng trước mặt anh, anh lại cảm thấy cơ thể mình nóng lên, con cặc trong quần khẽ động đậy như muốn đòi hỏi điều gì đó. Anh biết mình đang bị cuốn hút bởi một người đàn ông, điều mà anh chưa từng nghĩ tới trước đây nhưng anh không thể cưỡng lại được cảm giác ấy.
Tối hôm đó, khi My đã ngủ say trong phòng ngủ chính, Luân nằm trên sofa, mở điện thoại, và quyết định hành động. Anh tìm kiếm tên Kha trên mạng xã hội – một việc mà anh hiếm khi làm với đồng nghiệp. Trang cá nhân của Kha hiện lên trước mắt anh, đầy những bức ảnh đời thường: cậu đứng lớp với nụ cười rạng rỡ, cậu ngồi uống cà phê với bạn bè, hay cậu chụp ảnh trước gương với chiếc áo thun ôm sát, để lộ vòng eo tròn trịa và cặp mông căng mọng. Anh lướt qua từng bức ảnh, tim đập nhanh hơn, và anh không suy nghĩ nhiều nữa – anh gửi lời mời kết bạn, kèm một tin nhắn ngắn: “Chào Kha, anh là Luân đây. Kết bạn để tiện liên lạc công việc nhé.”
Chỉ vài phút sau, Kha chấp nhận và nhắn lại: “Dạ anh Luân! Em vui quá, không ngờ anh tìm thấy tài khoản của em. Có gì anh cứ nhắn em nha!” Tin nhắn của Kha kèm theo một biểu tượng trái cam, như một sự trùng hợp kỳ lạ khiến Luân bật cười. Anh nhắn lại: “Ừ, cậu cũng hãy nhắn cho tôi nếu có gì cần tôi giúp nhé. Cậu mới đến trường chắc còn lạ, tôi giúp được gì thì sẽ giúp.” Kha đáp: “Dạ, anh tốt ghê! Mai gặp anh ở trường nha, em muốn nói chuyện với anh nhiều hơn.”
Luân tắt điện thoại, nằm ngửa trên sofa, mắt nhìn trần nhà. Anh không biết Kha có thật sự vô tư như lời cậu nói hay không nhưng anh biết mình muốn thân thiết hơn với cậu không chỉ qua tin nhắn, mà còn trong những khoảnh khắc ở riêng, nơi anh có thể ngửi mùi hương cơ thể của cậu rõ hơn, nhìn gương mặt cậu gần hơn. Anh tưởng tượng cảnh hai người ở riêng trong phòng giáo viên sau giờ là, hay trong phòng thể chất khi không còn ai và ý nghĩ ấy làm anh phấn khích một cách kỳ lạ. Anh tự nhủ phải từ từ nhưng sâu thẳm trong lòng, anh mong chờ ngày Kha sẽ hé lộ bản tính dâm đãng mà anh linh cảm được qua nụ cười tinh nghịch của cậu.