Sáng hôm sau, ánh nắng sớm len qua khe cửa sổ căn phòng gỗ, chiếu những vệt sáng mờ lên chiếc giường đôi nơi Luân và Kha nằm quấn lấy nhau. Họ thức dậy trong vòng tay của nhau, cơ thể trần truồng vẫn còn hưng phấn sau một đêm đầy đam mê. Luân mở mắt trước, nhìn Kha ngủ yên trong lòng mình, mái tóc nâu nhạt lòa xòa trên trán, đôi môi hồng khẽ mím lại, trông cậu vừa ngây thơ vừa quyến rũ. Anh vuốt nhẹ lên lưng Kha, cảm nhận làn da mịn màng dưới ngón tay và một cảm giác lạ lùng trào dâng trong anh không chỉ là dục vọng mà còn là sự gắn bó, một thứ gì đó sâu sắc hơn mà anh chưa từng cảm nhận với My.
Kha cựa mình, mở mắt nhìn anh rồi mỉm cười. “Chào buổi sáng, anh Luân.” cậu thì thầm, giọng còn ngái ngủ. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cậu, đáp: “Chào em. Ngủ ngon không?” Kha gật đầu, tựa đầu vào ngực anh, tay cậu vuốt nhẹ lên cơ bụng săn chắc của anh. “Ngủ ngon lắm, nhờ anh cả đấy.”
Họ nằm thêm một lúc, tận hưởng sự yên bình hiếm hoi trước khi tiếng loa từ khu nghỉ dưỡng vang lên, thông báo mọi người tập trung để bắt đầu các hoạt động ngoại khóa. Luân và Kha miễn cưỡng rời nhau, đứng dậy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân rồi đi ra mặc quần áo nhưng không thể giấu được ánh mắt đầy ý tứ mà họ trao nhau. Trước khi rời phòng, Luân kéo Kha lại hôn cậu một lần nữa, sâu và chậm rãi như muốn khẳng định điều gì đó. “Hôm nay hãy ở gần anh nhé.” anh nói, giọng trầm xuống. Kha cười khúc khích, gật đầu: “Dạ, em biết rồi.”
Sau khi ăn sáng tại nhà ăn chung, toàn bộ học sinh và giáo viên tập trung ở sân lớn của khu nghỉ dưỡng. Một anh chàng hướng dẫn viên trẻ khoảng 25 tuổi, xuất hiện để dẫn dắt các hoạt động trong ngày. Anh ta cao ráo, làn da rám nắng, khuôn mặt sáng sủa với nụ cười rạng rỡ và phong cách nói chuyện tự tin, cuốn hút. Tên anh ta là Phong – theo lời giới thiệu ngắn gọn qua micro. “Chào mọi người, tôi là Phong, sẽ đồng hành cùng các thầy cô và các em trong ngày hôm nay. Chúng ta sẽ có một buổi đi bộ khám phá rừng, rồi chơi trò chơi tập thể và kết thúc bằng một buổi tối đốt lửa trại. Ai sẵn sàng nào?”
Học sinh reo hò, giáo viên cũng cười nói hưởng ứng. Luân đứng cạnh Kha, tay đút túi quần, quan sát Phong với một chút tò mò. Anh không nghĩ nhiều, cho đến khi Phong bắt đầu phân nhóm và vô tình đứng gần Kha trong lúc hướng dẫn.
“Thầy đây là giáo viên Sinh học đúng không?” Phong hỏi Kha, nụ cười rộng mở. “Nhìn thầy trẻ quá, chắc học sinh thích lắm.” Kha cười nhẹ, gật đầu: “Dạ, tôi mới dạy được vài tháng thôi. Cảm ơn anh.” Phong không rời mắt khỏi cậu, tiếp tục: “Thầy dạy Sinh học thì chắc giỏi về cây cỏ lắm nhỉ? Lát đi rừng, thầy đi cùng nhóm tôi nhé, tôi cần người hiểu biết để hỗ trợ.”
Luân đứng bên cạnh, anh cảm thấy một luồng khó chịu len lỏi trong lòng. Anh không thích cách Phong nhìn Kha, ánh mắt ấy quá thân thiện, quá nhiệt tình và có gì đó giống như sự quan tâm đặc biệt. Kha không để ý, chỉ gật đầu vô tư: “Dạ, được thôi. Tôi cũng muốn học hỏi thêm từ anh.” Phong cười lớn, vỗ nhẹ vai Kha: “Tốt lắm, tôi thích người nhiệt tình như thầy.”
Cả ngày hôm đó, Luân không thể rời mắt khỏi Kha và Phong. Trong buổi đi bộ khám phá rừng, Phong thường xuyên đi cạnh Kha, chỉ trỏ cây cối, kể chuyện vui và không ít lần cố ý chạm vào tay cậu khi đưa chai nước hay đỡ cậu qua những đoạn đường gồ ghề. Kha vẫn cười nói hồn nhiên, trả lời những câu hỏi của Phong, thậm chí còn khen anh ta: “Anh Phong giỏi thật, biết nhiều truyện cười thú vị ghê.” Phong nghe vậy thì cười lớn, đáp: “Cảm ơn thầy khen. Thầy mà rảnh, tôi dẫn thầy đi khám phá mấy chỗ hay ho khác nữa nhé.”
Luân đi phía sau cùng vài học sinh nhưng tâm trí anh không còn ở những lời hướng dẫn hay cảnh vật xung quanh. Anh nhìn thấy Phong nghiêng sát Kha, chỉ tay về phía một bụi cây và tay anh ta vô tình chạm vào eo cậu. Kha không phản ứng gì, chỉ cười nhẹ nhưng với Luân, cảnh đó như một mũi dao đâm vào ngực anh. Một cảm giác ghen tuông mà anh chưa từng trải qua bùng lên, nóng rát và khó chịu. Anh siết chặt tay, cố giữ vẻ ngoài bình thản nhưng ánh mắt anh tối lại.
Đến buổi chiều, khi mọi người tham gia trò chơi tập thể, Phong lại tiếp tục tán tỉnh Kha một cách lộ liễu hơn. Trong một trò chơi kéo co, Phong đứng cạnh Kha, hét lên: “Thầy Kha cố lên, tôi cược đội của thầy thắng đấy!” Khi đội của Kha thắng thật, Phong vỗ tay, chạy đến ôm vai cậu, cười lớn: “Thấy chưa, tôi nói đúng mà! Thầy đúng là điểm sáng của đội.” Kha cười khúc khích, gật đầu: “Tại anh cổ vũ nhiệt tình thôi.”
Luân đứng cách đó không xa, nhìn cảnh ấy mà cảm thấy máu trong người sôi lên. Anh không thể chịu nổi nữa. Khi trò chơi kết thúc và mọi người nghỉ ngơi, anh bước đến gần Kha, kéo cậu ra một góc khuất sau hàng cây. “Em đi với anh ra đây một lát.” anh nói, giọng trầm nhưng đầy cương quyết.
Kha ngạc nhiên nhưng vẫn đi theo. Khi chỉ còn hai người, Luân quay lại nắm lấy tay Kha siết chặt. “Em làm gì mà thân với thằng đó thế?” anh hỏi, giọng anh không giấu được sự ghen tuông.
Kha chớp mắt, ngơ ngác: “Thằng nào? Anh nói anh Phong hả? Em chỉ nói chuyện bình thường thôi mà.”
“Bình thường?” Luân nhíu mày, bước sát hơn, để mặt anh chỉ cách mặt Kha vài phân. “Nó chạm vào em, cười với em, tán tỉnh em cả ngày mà em bảo bình thường? Em không thấy à?” Anh không kiềm chế được, tay còn lại đặt lên vai Kha, giữ cậu đứng yên.
Kha nhìn anh, rồi bất ngờ cười khúc khích. “Anh ghen hả?” cậu hỏi, giọng nghịch ngợm. “Em không ngờ anh Luân cũng biết ghen đó nha, hihi.”
Luân khựng lại, không trả lời ngay nhưng ánh mắt anh đã nói lên tất cả. Anh ghen thật và cảm giác ấy khiến anh vừa tức giận vừa bất lực. Anh kéo Kha vào lòng, ôm chặt cậu, thì thầm: “Anh không muốn thấy ai gần em như thế, em là của anh.” Giọng anh hạ xuống mang theo một sự chiếm hữu mà anh chưa từng thể hiện trước đây.
Kha tựa đầu vào ngực anh, thì thầm: “Em biết rồi. Em không thích anh Phong đâu, chỉ là nói chuyện xã giao thôi. Với em chỉ có mình anh thôi.” Cậu ngẩng lên và hôn nhẹ lên môi Luân như một lời khẳng định.
Nụ hôn ấy làm Luân dịu lại nhưng ngọn lửa ghen tuông trong anh không tắt hẳn. Tối đó, tại buổi đốt lửa trại, Phong lại tiếp tục tìm cách bắt chuyện với Kha. Anh ta ngồi cạnh cậu, đưa một que kẹo dẻo nướng, cười nói: “Thầy ăn thử đi, tôi nướng ngon lắm đấy.” Kha nhận lấy, cảm ơn nhưng Luân ngồi phía đối diện, ánh mắt anh cháy bỏng nhìn qua ngọn lửa. Anh đứng dậy, bước đến, ngồi sát bên Kha, đặt tay lên vai cậu một cách tự nhiên nhưng đầy ý nghĩa.
“Em ăn nhiều quá không tốt đâu.” Luân nói rồi giật lấy que kẹo từ tay Kha, đưa lên miệng mình cắn một miếng. Phong ngạc nhiên nhưng không nói gì, chỉ cười gượng rồi quay sang trò chuyện với người khác. Kha liếc Luân, thì thầm: “Anh ghen nữa hả? Dễ thương quá à, haha.”
Luân không đáp, chỉ siết chặt vai Kha hơn, kéo cậu sát vào mình. Anh không quan tâm ai sẽ thấy, anh không muốn quan tâm thêm điều gì nữa. Với anh, Kha giờ đây không chỉ là một người anh thèm muốn mà là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh, một thứ mà anh sẽ không để bất kỳ ai chạm vào.
Khi buổi lửa trại kết thúc và mọi người về phòng, Luân nắm tay Kha, kéo cậu vào phòng nhanh hơn bình thường. Cửa vừa đóng lại, anh đẩy Kha lên giường, nằm đè lên cậu, hôn cậu mãnh liệt như để xóa tan mọi dấu vết của Phong khỏi tâm trí. “Anh không muốn mất em.” anh thì thầm giữa nụ hôn và Kha ôm chặt anh, đáp lại: “Anh không mất em đâu, em là của anh mà.”