Truyen SEX GAY
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Novel Info

Người Yêu Cuối Cùng - Chương 1

  1. Home
  2. Người Yêu Cuối Cùng
  3. Chương 1
Novel Info

Cậu trai ấy 25 tuổi.

 Một người trẻ, nhưng mang trong mình căn bệnh nan y mà bác sĩ đã nói thẳng: chẳng còn sống được bao lâu nữa. Nghe tin dữ, cậu không khóc, cũng chẳng than trách. Ngược lại, cậu bắt đầu lặng lẽ chuẩn bị cho những ngày cuối của mình.

Cậu dành dụm tiền bạc. Một phần để cha mẹ có chút an dưỡng tuổi già, một phần để lo liệu hậu sự cho chính mình. Mọi thứ cậu sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp, chẳng muốn sau này ai phải vướng bận.

Chỉ còn lại một khoảng tiền nhỏ, cậu giữ lại cho riêng mình. Không phải để mua sắm hay hưởng thụ, mà để thử một lần sống thật với trái tim. Bởi lẽ 25 năm qua, cậu chưa từng có một mảnh tình vắt vai. Cậu là gay, nhưng chưa một lần biết cảm giác được nắm tay, được yêu thương, được ai đó gọi là “người yêu”.

Vậy nên cậu đưa ra một quyết định táo bạo: lên mạng tìm một người đàn ông, rồi đặt ra một thoả thuận. Người ấy không cần yêu cậu thật, chỉ cần đóng vai “người yêu” trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Chỉ cần mỗi ngày dành chút ít thời gian đưa cậu đi chơi, cùng xem phim, cùng ăn một bữa cơm, cùng đi dạo phố như bao đôi tình nhân ngoài kia. Còn lại thời gian khác, người ấy muốn làm gì thì tùy.

Và có một điều kiện cuối cùng: đến ngày cậu nhắm mắt xuôi tay, người đó chỉ cần xuất hiện ở tang lễ, đứng đó như một người yêu tiễn biệt. Khi đám tang khép lại, mối liên hệ ấy cũng chấm dứt, đổi lại toàn bộ khoản tiền cậu để lại sẽ thuộc về người kia.

Một thỏa thuận đơn giản, rõ ràng.

 Nhưng ẩn sau đó, là cả một trái tim khao khát được sống như một con người bình thường – dù chỉ trong những ngày cuối cùng.

 *NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐỒNG Ý

Một buổi tối, cậu đăng bài viết lên một diễn đàn kín trong cộng đồng LGBT. Không hoa mỹ, không che giấu:

“Tôi 25 tuổi, mắc bệnh nan y, thời gian chẳng còn nhiều. Tôi muốn tìm một người đàn ông đồng ý dành chút ít thời gian mỗi ngày đi chơi, xem phim cùng tôi như người yêu. Tôi sẽ trả công xứng đáng. Điều kiện cuối cùng: sau khi tôi mất, anh hãy đến dự tang lễ của tôi như một người yêu thật sự. Sau đó, mọi thứ kết thúc, và anh sẽ nhận toàn bộ số tiền tôi để lại.”

Bài viết không nhận được nhiều phản hồi. Người ta đọc, rồi lặng im. Một số bán tín bán nghi, một số thấy kỳ lạ, còn một số thì thương nhưng không dám nhận lời.

Cho đến một ngày, có một người đàn ông nhắn tin riêng. Anh ta tên Khánh, 29 tuổi, dáng người cao, có công việc ổn định. Tin nhắn đầu tiên chỉ có vài chữ ngắn gọn:

“Anh đọc bài viết của em. Nếu đó là thật, anh đồng ý.”

Cậu ngẩn người trước màn hình. Lòng vừa mừng, vừa sợ. Thật sự có người đồng ý rồi ư?

Ngày gặp mặt đầu tiên, cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng cũ kỹ, dáng gầy gò nhưng gương mặt sáng, nụ cười hiền. Khánh đến, trông anh chững chạc, không nói nhiều, chỉ đưa tay chào. Cả hai bắt đầu một “mối quan hệ hợp đồng”.

Buổi hẹn hò đầu tiên, họ đi xem phim. Cậu run rẩy khi ngồi bên cạnh, lần đầu tiên trong đời cảm giác bàn tay mình được nắm lấy, dù biết đó chỉ là một phần của thoả thuận. Trái tim cậu vẫn đập loạn nhịp như chưa bao giờ được sống thật đến vậy.

Những ngày tiếp theo, họ cùng đi ăn, đi dạo, ngồi bên ly cà phê nói chuyện vu vơ. Ban đầu, Khánh khá lạnh lùng, chỉ coi đó là việc anh ta đã đồng ý làm. Nhưng dần dần, nhìn thấy cậu trai yếu ớt mà lúc nào cũng cố gắng tươi cười, anh lại thấy lòng mình mềm đi.

Có hôm, cậu bị đau, mệt đến mức không ra ngoài nổi. Khánh tự mua cháo, đến tận phòng chăm sóc. Anh ngồi bên giường, khẽ lau mồ hôi trên trán cậu. Cậu ngỡ ngàng, bởi thoả thuận vốn không hề yêu cầu điều này.

Thời gian cứ thế trôi đi. Họ giống như một đôi tình nhân thật sự. Có đôi khi, cậu quên mất rằng tất cả chỉ là “giả”. Trong những khoảnh khắc Khánh mỉm cười, trong ánh mắt dịu dàng anh dành cho mình, cậu ước gì thời gian có thể dừng lại.

Nhưng tận sâu bên trong, cậu vẫn biết rõ: ngày cuối cùng rồi cũng sẽ đến. Và khi ấy, Khánh sẽ chỉ là “người yêu trong thoả thuận”, đứng bên linh cữu, rồi ra đi cùng số tiền mà cậu đã chuẩn bị.

Thế nhưng… trong tim cậu trai trẻ, đã le lói một niềm hạnh phúc thật sự: ít nhất, trước khi nhắm mắt, cậu cũng đã một lần biết thế nào là yêu và được yêu.

*KHI TÌNH YÊU TRỞ THÀNH THẬT

Thời gian trôi, những ngày “hẹn hò” vốn chỉ là thỏa thuận đã dần trở thành một thói quen ngọt ngào.

Có lần, khi cả hai cùng ngồi trong rạp chiếu phim, màn ảnh sáng rực chiếu cảnh đôi tình nhân ôm nhau. Cậu trai trẻ khẽ nghiêng đầu, cảm nhận bờ vai của Khánh ngay bên cạnh. Bàn tay vô thức run lên, muốn chạm, nhưng rồi lại rụt về. Thế nhưng, điều bất ngờ xảy ra: Khánh chủ động nắm lấy tay cậu, siết chặt. Cậu quay sang, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh. Tim cậu như ngừng đập một nhịp.

Tối hôm đó, về đến nhà, cậu khóc. Không phải vì đau đớn của bệnh tật, mà vì hạnh phúc quá mong manh. Cậu biết rõ: tất cả chỉ là một vai diễn mà thôi.

Thế nhưng… càng ngày Khánh càng khác. Anh không còn xem đây là công việc. Anh nhớ gọi điện hỏi thăm mỗi sáng, gửi những tin nhắn giản đơn:

“Em ăn chưa?”

 “Hôm nay đỡ hơn chưa?”

 “Anh qua chở em đi dạo nhé.”

Cậu bất giác thấy mình như đang sống trong một mối tình thật. Nhưng trong tim, một nỗi sợ dâng lên: Nếu anh ấy lỡ yêu thật thì sao? Nếu anh ấy đau khổ vì sự ra đi của mình thì sao?

Một hôm, khi cả hai cùng đi bộ trong công viên, Khánh bỗng dừng lại, nhìn cậu chăm chú:

– “Anh có thể hỏi thật em một điều không?”

 – “Gì vậy…?”

 – “Em chỉ xem anh là một người được thuê thôi sao?”

Cậu sững người. Câu hỏi ấy như một nhát dao cứa vào trái tim. Cậu muốn nói “không”, muốn thừa nhận rằng mình đã yêu, rằng anh chính là mối tình đầu cũng là cuối cùng. Nhưng lý trí buộc cậu mỉm cười nhạt:

– “Ừ, chỉ là thỏa thuận thôi mà.”

Khánh im lặng. Ánh mắt anh thoáng buồn. Cậu quay đi, giấu những giọt nước mắt nóng hổi đang trực trào ra.

Đêm ấy, nằm trên giường bệnh, cậu tự nhủ với lòng: Mình không được ích kỷ. Mình không còn bao lâu nữa. Mình không thể để anh ấy vướng vào đau khổ chỉ vì một người sắp rời khỏi thế gian.

Nhưng trái tim… không nghe lời. Cậu càng ngày càng yêu, càng khao khát.

*LỜI THÚ NHẬN

Từ sau hôm đó, Khánh im lặng hơn. Anh vẫn đưa cậu đi chơi, vẫn nắm tay khi băng qua đường, nhưng trong ánh mắt đã lộ rõ sự giằng xé. Cậu nhận ra, và tim càng quặn thắt.

Một buổi chiều, cơn đau ập đến dữ dội. Cậu ngất lịm ngay trên ghế đá công viên. Khi tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong bệnh viện, Khánh ngồi bên cạnh, hai mắt đỏ hoe. Bàn tay anh vẫn nắm chặt tay cậu, như sợ buông ra sẽ mất mãi mãi.

– “Đừng làm anh sợ như vậy nữa…” – giọng Khánh run run.

Cậu cố gượng cười:

 – “Anh quên rồi à? Chúng ta chỉ là thỏa thuận thôi.”

Khánh siết tay mạnh hơn, gần như gắt lên:

 – “Anh không quan tâm thỏa thuận gì nữa! Anh… anh thích em thật rồi.”

Cậu chết lặng. Từng lời anh nói ra như mũi dao vừa đau vừa ngọt. Trái tim cậu vỡ òa trong hạnh phúc, nhưng ngay sau đó lại là nỗi sợ.

Cậu quay mặt đi, cố giấu những giọt nước mắt:

 – “Đừng… Anh đừng nói vậy. Em sắp không còn nữa, anh hiểu không? Nếu anh yêu em thật, thì khi em đi, anh sẽ khổ gấp ngàn lần. Em không muốn điều đó. Em chỉ cần anh giữ đúng thoả thuận, vậy thôi.”

Khánh lắc đầu, ánh mắt kiên định:

 – “Không. Anh biết em đang đẩy anh ra để anh đỡ đau. Nhưng anh không cần em quyết định thay anh. Dù chỉ còn một tháng, một tuần hay một ngày… anh vẫn muốn yêu em bằng tất cả.”

Lần đầu tiên, cậu bật khóc nức nở ngay trước mặt anh. Bao nhiêu kìm nén vỡ tan. Cậu vừa muốn ôm chặt lấy anh, vừa muốn đẩy anh ra xa. Bởi lẽ, yêu một người sắp mất… là con đường đau khổ nhất.

Nhưng Khánh không để cậu trốn chạy nữa. Anh ôm cậu thật chặt, thì thầm:

 – “Em có quyền chọn cách sống cho những ngày cuối cùng của mình. Hãy để anh cũng có quyền chọn cách yêu em.”

Trong vòng tay ấy, cậu run rẩy, nước mắt thấm ướt vai anh. Trái tim nhỏ bé cuối cùng cũng thôi chống cự, để mặc mình được yêu, dù biết tình yêu ấy sẽ chỉ ngắn ngủi như một ngọn nến sắp tàn.

*NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG

Từ hôm đó, họ không còn che giấu nữa. Không còn “thoả thuận”, không còn giả vờ. Cả hai sống như một cặp tình nhân thực sự.

Mỗi sáng Khánh đến, mang theo bữa sáng nóng hổi. Cậu ngồi trên ban công nhỏ, nhìn anh bày biện ra, vừa ăn vừa nghe anh kể chuyện công việc, chuyện ngoài phố. Những điều giản đơn ấy, với cậu lại là hạnh phúc to lớn.

Có hôm sức khoẻ yếu, cậu không ra ngoài nổi, Khánh bế cậu lên xe, chở đi dọc thành phố. Gió thổi qua gương mặt xanh xao, cậu tựa đầu vào vai anh, khẽ mỉm cười:

 – “Nếu như em khoẻ mạnh… có lẽ tụi mình sẽ yêu nhau lâu lắm, hả?”

 Khánh nắm chặt tay cậu:

 – “Anh không cần lâu. Chỉ cần có em, từng giây từng phút cũng đáng.”

Họ chụp ảnh cùng nhau, viết những lời nhỏ vào cuốn sổ tay: “Ngày …, em và anh đi uống cà phê. Ngày …, em và anh xem phim…”. Cuốn sổ dần dày lên, như một chứng nhân cho tình yêu ngắn ngủi nhưng nồng nàn.

Cậu chưa từng nghĩ, có ngày mình lại được sống trọn vẹn như vậy được hôn, được ôm, được nghe tiếng “Anh yêu em”.

Nhưng thời gian không chờ đợi ai. Những cơn đau kéo đến thường xuyên hơn, cơ thể gầy yếu đi nhanh chóng. Cậu biết mình sắp đến lúc.

Một đêm, khi cơn sốt khiến cậu run rẩy, Khánh ôm chặt cậu trong lòng, áp môi lên trán:

 – “Nếu em sợ, hãy nhìn anh. Anh sẽ ở đây, cho đến giây phút cuối cùng.”

Cậu khó nhọc thều thào:

 – “Hứa với em… khi em đi rồi, anh phải sống tiếp, đừng đau khổ. Hãy coi như em chỉ đi xa, và một ngày nào đó tụi mình sẽ gặp lại.”

Khánh gật đầu, nước mắt rơi xuống má cậu.

Và rồi, vào một buổi sáng yên bình, cậu lặng lẽ khép mắt trong vòng tay anh. Không còn đau đớn, không còn sợ hãi. Trước khi hơi thở cuối cùng rời khỏi, khóe môi cậu vẫn cong lên một nụ cười… vì đã được yêu, được sống thật sự như một con người bình thường.

Ngày tang lễ, Khánh mặc chiếc áo sơ mi đen, đứng lặng trước linh cữu. Không ai biết anh là ai, chỉ thấy anh trai trẻ cúi đầu rất lâu, đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên cường. Anh đã giữ đúng lời hứa: đến bên cậu như một người yêu thật sự.

Khoản tiền cậu để lại, Khánh nhận. Nhưng với anh, nó chẳng còn ý nghĩa. Thứ duy nhất còn lại là cuốn sổ tay ghi đầy kỷ niệm, và một khoảng trống không gì lấp nổi trong tim.

Nhưng anh mỉm cười, thì thầm với chính mình:

 – “Anh đã có em, dù chỉ trong khoảnh khắc. Vậy là đủ.”

*KẾT MỞ

Sau lễ tang, thành phố trở lại bình thường. Người ta dần quên đi một cậu trai trẻ vừa rời khỏi thế gian. Nhưng Khánh thì không.

Ngày nào anh cũng vô thức đi ngang qua quán cà phê mà hai người từng ngồi, rạp phim mà hai người từng nắm tay, con đường từng chở nhau qua. Mỗi nơi đều hằn lại dấu vết của ký ức.

Anh giữ cuốn sổ tay bên mình, như báu vật. Thỉnh thoảng mở ra, từng dòng chữ run rẩy, từng tấm ảnh nhỏ, từng vết mực nhòe vì nước mắt… tất cả vẫn còn đó.

Một năm trôi qua. Đúng ngày cậu rời đi, Khánh mang hoa đến mộ. Anh đặt xuống, ngồi thật lâu, thì thầm:

 – “Em à, một năm rồi. Anh vẫn sống tốt, như em muốn. Nhưng em biết không… anh vẫn nhớ em như ngày nào.”

Gió khẽ thổi, như có ai vỗ về. Khánh mỉm cười, ngẩng mặt nhìn bầu trời. Trong khoảnh khắc ấy, anh có cảm giác cậu vẫn đang ngồi cạnh mình, vẫn gầy gò nhưng nụ cười hiền lành, ánh mắt sáng lấp lánh.

Năm này qua năm khác, anh vẫn trở lại. Mỗi lần, cuốn sổ tay lại có thêm vài dòng: “Anh đã thăng chức rồi. Em có vui cho anh không?” – “Hôm nay trời mưa, anh lại nhớ cái cách em co ro dưới mái hiên.” – “Anh vẫn đi tiếp, như em dặn. Nhưng trái tim này, mãi có một chỗ cho em thôi.”

Người đời không ai hiểu vì sao một người đàn ông trưởng thành, chín chắn, lại vẫn trung thành với một mối tình ngắn ngủi đến vậy. Nhưng chỉ riêng Khánh biết: tình yêu ấy, dù ngắn, nhưng là thật – chân thành, trong sáng, và đẹp đến mức chẳng có gì thay thế được.

Và ở một nơi xa xăm nào đó, có lẽ cậu trai trẻ vẫn mỉm cười, an yên khi

biết rằng, tình yêu cuối cùng của mình… đã để lại một vết hằn vĩnh viễn trong tim người ở lại.

Novel Info
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
Những Câu Chuyện Kích Dục
Chương 14 2 Tháng 12, 2025
Chương 13 2 Tháng 12, 2025
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 50 15 Tháng 10, 2025
Chương 49 17 Tháng 9, 2025
Anh Hàng Xóm Vô Tình Nhặt Được Sextoy Của Tôi
Chương 19+20 29 Tháng mười một, 2025
Chương 17+18 29 Tháng mười một, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
Vụng Trộm Với Ba Vợ_truyengay.net
Vụng Trộm Với Ba Vợ
CHƯƠNG 17 16 Tháng mười một, 2025
CHƯƠNG 16 15 Tháng 10, 2025
Giá Như Năm Đó
Chương 31 2 Tháng 12, 2025
Chương 30 2 Tháng 12, 2025
Dương và những thú vui tuổi 15_truyengay.net
Dương và những thú vui tuổi 15
Chương 18 14 Tháng mười một, 2025
Chương 17 14 Tháng mười một, 2025
Sai Trái Cùng Các Con Rễ
Chương 16 25 Tháng mười một, 2025
Chương 15 25 Tháng mười một, 2025
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
Chương 20 3 Tháng 10, 2025
Chương 19 28 Tháng 10, 2024

Comments for chapter "Chương 1"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved