Người Tôi Yêu Là GAY - Chương 5
Khi Minh Thần về nhà hắn ta. Cậu liền chủ động nói rằng sẽ ở đây tạm một thời gian. Cậu cũng sẽ trả một khoản tiền nhà cho hắn. Hắn cũng không từ chối, chỉ nói rằng, sợ cậu đây không quen. Được vài bữa sẽ đòi về mà thôi. Minh Thần sau khi xếp vài bộ đồ vào trong tủ, thì cậu lại leo lên giường. Mùi chăn nệm cũ, khiến cậu hơi khó chịu. Nhưng cơn buồn ngủ ập đến làm cậu chẳng thể từ chối chiếc giường cũ đó được.
Vô Thường chưa từng nghĩ, Minh Thần có thể liều lĩnh bỏ nhà đi và ở lại nhà hắn khi mà chẳng biết hắn là người tốt hay xấu. Hắn nhìn cậu ngủ và rồi nhớ lại khuôn mặt cậu lúc cho hắn đồ ăn khi còn nhỏ. Rồi những căm phẫn khi hắn bị đồ oan, chịu những ngày tháng trong tù. Nhưng khi nhìn lại khuôn mặt kia đang ngủ rất yên bình thì hắn lại xóa đi hết các ký ức đau buồn. Chính cậu là người bạn đầu tiên của hắn. Lúc đó cậu đến khiến hắn vui sướng đến chừng nào. Và bây giờ, cậu lại đến, lại khiến trái tim hắn lại thổn thức.
Hắn đã quen thuộc một mình trong thời gian khá dài rồi, tại sao giờ lại có người nhảy vào xóa đi không gian một mình của hắn. Liệu khi cậu đi thì hắn có thể tập quen một mình lại được hay không.
Những ngày Minh Thần đến ở cùng Vô Thường, cậu ta sống rất thoải mái. Chưa bao giờ cậu lại thấy mình được tự do đến như vậy. Chẳng còn ai lên tiếng gọi cậu dậy mỗi sáng để đi học đúng giờ, chẳng còn tiếng ai đó bắt cậu phải theo đúng giờ giấc đặt ra nữa. Cậu cũng không hỏi vì sao Vô Thường lại cho cậu đến ở như vậy. Nhưng nhiều lúc cậu để ý Vô Thường hay nhìn cậu với ánh mắt lạ lắm.
Vô Thường cũng cho cậu biết thế nào là những buổi đi chơi đêm, về nhà muộn. Là những điều cậu chưa bao giờ thực hiện. Cậu được ăn những món ăn vỉa hè mà chưa bao giờ được thử.
Đã 5 ngày trôi qua, Minh Thần vô cùng thoải mái khi được tự do đến như vậy. Nhưng Vô Thường lại không muốn cậu quá tự do, buông lỏng bản thân như thế. Hắn ta liền nhỏ nhẹ bảo cậu.
“Cậu về nhà đi, khi nào thích, cậu qua đây tôi đưa cậu đi chơi. Cậu ở đây lâu ba mẹ cậu sẽ lo lắng, cậu còn phải đi học nữa phải không”
Minh Thần tỏ vẻ khó chịu khi thấy Vô Thường khuyên mình như vậy. Tuy nhiên nghĩ lại cũng thấy anh ta nói đúng. Cậu có chút do dự rồi lên tiếng lại.
“Vậy anh cho tôi đến chỗ anh làm 1 đêm nay thôi. Tôi đi chơi nốt ngày nay, tôi sẽ về”
“Không được”
“Sao không, vậy tôi sẽ ở lại”
Vô Thường không thích Minh Thần đến chỗ hắn ta làm vì đó là quán Bar, nơi có những tệ nạn. Và hắn không muốn cậu đến thác loạn trong tiếng nhạc hay say hơi thuốc ở đó. Nhưng rồi chỉ vì lời hứa của cậu là sẽ trở về nhà và trở lại trường học thì Vô Thường nghĩ lại.
“Thôi được, tối nay tôi sẽ cho cậu đi, nhưng cậu không được uống rượu” “Ok…nhất trí vậy nhé”
Cuối cùng Minh Thần cũng thỏa hiệp được tối này được đi chơi. Nhiều người nói rằng quán Bar là vui lắm nên cậu cũng muốn xem sự nhộn nhịp ở đó thế nào. Minh Thần dựa lưng vào thành giường rồi bấm điện thoại. Vô Thường nhìn cậu rồi hỏi chuyện..
“Này tại sao cậu lại đến đây, trong khi cậu không rõ gì về tôi? Cậu không sợ tôi sao?”
Minh Thần không nhìn lại hắn, vẫn cắm mặt vào điện thoại và trả lời Vô Thường.
“Nếu anh muốn làm gì tôi thì anh đã làm hôm tôi say rượu rồi. Cả tiền trong người tôi lúc đó vẫn còn. Nên tôi nghĩ anh không phải là kẻ xấu.”
Vô Thường im lặng một lát rồi lại hỏi tiếp…
“Cậu có bạn không?”
Minh Thần vẫn nhìn điện thoại “À….có….”
Minh Thần trả lời lấp lửng “…à mà không….còn anh?”
Vô Thường nhìn Minh Thần rồi kể “Tôi có 1 người bạn, người đó tôi luôn trân trọng. Chúng tôi đã có những quãng thời gian vui vẻ bên nhau”
“Vậy cậu ấy đâu rồi, anh và cậu ra vẫn thường xuyên gặp chứ”
“À….chúng tôi quen nhau lúc nhỏ, tôi cũng chỉ mới gặp cậu ấy lại thôi. Nhưng chắc có lẽ cậu ấy không nhớ tôi. Thời gian lâu quá mà”
“Sẽ không sao đâu, rồi có ngày cậu ấy sẽ nhớ ra anh”
Minh Thần vô tư trả lời Vô Thường. Cậu đâu biết rằng, người bạn mà Vô Thường nhắc đến lại là mình đâu.
Lúc này ngoài trời đã nhá nhem tối. Ca làm việc của Vô Thường từ 7h tối. Họ cùng nhau ăn cơm. Phía bên ngoài trời hơi lạnh. Sau khi dọn dẹp xong, Vô Thường đưa cho Minh Thần chiếc áo..
“Mặc nó đi, ngoài trời có vẻ lạnh”
“Hừm…tôi không sao đâu. Anh đừng lo cho tôi như lo cho người yêu như vậy chứ. Tôi biết anh yêu đàn ông. Nhưng anh lại không phải gu của tôi”
Vô Thường cầm lại cái áo vào lòng mình và hỏi “Sao cậu biết?”
“Hì…tôi nhìn và cảm nhận là biết thôi, cũng dễ đoán mà. Nói vậy cũng đủ hiểu nhau rồi đúng không”
Vô Thường cười nhạt cũng đáp lại “Ừm..cậu cũng không phải gu của tôi” …………………
Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó. Minh Thần lên đồ để theo Vô Thường đến quán Bar. Sau khi đến nơi hắn có vẻ như không muốn cho cậu vào. Hỏi lại lần nữa.
“Cậu chắc cậu muốn vào chứ?”
“Tất nhiên. Mà anh cứ đi làm việc đi” “Cậu tuyệt đối không được uống rượu” “Rồi rồi….”
Minh Thần xua xua tay và bảo Vô Thường cứ đi làm việc của mình, còn cậu sẽ vào trong đó như một vị khách. Chỉ mới bước chân vào trong thôi, tiếng nhạc đã xập xình vang trong lồng ngực. Ánh đèn phía trên cao nháy nhanh hết cỡ. Minh Thần bị một bàn tay kéo nhanh đi. Bàn tay đó không ai khác là Vô Thường. Hắn sắp xếp cho cậu một bàn trống nhỏ. Ngồi sát với quầy rượu nơi hắn làm bên trong. Để tiện dễ quan sát cậu.
Dù sao cậu ta cũng đến ở nhà hắn, có một chút trách nhiệm cũng đương nhiên. Thêm vào nữa chắc có lẽ Minh Thần không biết, cậu là người đặc biệt với hắn đến nhường nào. Minh Thần pha một ly nước đẩy đến tay cậu ta. Ly nước đó có vẻ chẳng khác gì nước trái cây lên men là mấy. Uống vào vừa ngọt vừa chua, nhưng lại có chút cay cay. Minh Thần ngồi quan sát mọi người đang nhảy nhót theo nhịp nhạc, cậu cũng đung đưa người theo. Vô Thường vừa pha chế nước, nhưng mắt không rời cậu ra đến nửa giây nào.
Đến gần nửa đêm, nơi đó càng nhiều người hơn. Tiếng nhạc và dòng người thác loạn nhảy, khói thuốc phủ kín không khí nơi đó. Những cánh tay dơ lên rồi lại hạ xuống, nhưng câu trai, cô gái cùng nhau hô vang và uống những ly rượu mạnh. Minh Thần cũng muốn thử những ly rượu đó. Liền ra hiệu cho Vô Thường tới sát mình rồi ghé vào tai hắn ta nói thật lớn…
“Tôi muốn uống rượu, chứ không phải thứ nước lên men này”
Vô Thường không đồng ý, anh ta pha thêm ly nữa, cũng chỉ hơi cho chút rượu vào. Minh Thần cau có gọi phục vụ đến và yêu cầu một ly rượu mạnh. Vốn dĩ Vô Thường là người pha chế nên cái yêu cầu đó đã không được đáp ứng. Minh Thần bực bội uống ly nước kia rồi đi ra đứng chỗ đám đông để nhảy nhót. Vô Thường cười và lắc đầu, cho rằng cậu ra chỉ ra đó nhảy một lát rồi lại vào ngồi mà thôi.
Minh Thần cũng đứng giữa đám người hô hào và nhảy theo nhạc. Bỗng một cánh tay kéo cậu lại một cái bàn cạnh đó. Một gã đàn ông ghé sát tai cậu nói lớn…
“Cậu em, uống với anh một ly, anh để ý em từ nãy giờ, em đi một mình thôi sao?”
Minh Thần gạt tay gã đàn ông đó ra. Cậu định đi về chỗ của mình gần quầy rượu nhưng gã ta lại kéo lại.
“Dù gì cũng phải uống một ly chứ, nãy giờ em nhảy, giẫm vào chân tôi hơi nhiều đấy. Coi như nể mặt tôi tý đi”
Minh Thần cũng không muốn rắc rối, cậu đành cầm ly rượu đó uống một hết. Gã kia liền rót thêm ly nữa ngay sau khi ly rượu được đặt xuống.
“Một ly nữa đi”
“Tôi….tôi ….” Minh Thần lắc lắc đầu từ chối “Cậu em đừng làm anh nổi giận”
Gã ta ghé sát tai Minh Thần và gằn giọng lên. Cậu lo lắng vì cả bàn đến tận 4, 5 người rất đáng sợ. Cậu đành đưa ly rượu đầy đó lên và nhăn mặt uống hết. Ly rượu lại vừa đặt xuống thì Vô Thường xuất hiện ngay phía sau cậu. Mặt hắn ta trông đến đáng sợ. Hắn ra nắm tay Minh Thần mà kéo mạnh. Gã kia cũng giữ Minh Thần lại. Vô Thường trợn mắt nhìn gã ta, đẩy mạnh bả vai gã khiến gã phải buông Minh Thần ra.
Mấy người trong bàn, giữ gã ta lại và lắc đầu ra hiệu ” thôi đại ca bỏ đi”. Cả đám cười nhếch miệng và ghim Vô Thường lại. Chi ít lúc này bọn chúng không làm tới vì chắc chắn lần sau sẽ đến tìm nữa.
Vô Thường kéo Minh Thần ra khỏi quán Bar đó. Giờ không còn tiếng nhạc ồn ào đó nữa, hắn giận dữ quát lớn…
“Tôi đã nói cậu không được uống rượu rồi cơ mà.”
Chưa kịp để cho cậu giải thích vì mình bị ép thì đã bị hắn ta lớn tiếng. Minh Thần tức giận hét lên…
“Anh là ai mà dám quản thúc tôi hả? Tôi đã chán ghét sự quản thúc của ba mẹ tôi, đến giờ anh có quyền gì mà bắt tôi phải nghe theo lời anh”
Vô Thường càng tức giận quát càng lớn.
“Mẹ kiếp, cậu muốn uống thì cút khỏi nhà tôi, cút khỏi mắt tôi, cậu muốn uống thì đi chỗ khác, đừng làm thế trước mặt tôi”
“Rồi sao. Vâng, cảm ơn anh đã cho tôi ở nhờ, tôi cũng muốn đi lắm rồi, tôi sẽ trả đủ tiền nhà cho anh”
Minh Thần không hiểu hà cớ gì mà hắn ta nổi giận với cậu. Cậu nói xong rồi quay mặt bước đi mà không thèm để ý đến cảm xúc của Vô Thường. Nhưng chỉ bước được một đoạn, cậu cảm thấy chóng mặt liền khự lại. Mắt cậu bắt đầu hoa đi rồi ngồi xuống mặt đất.
Dù giận dữ đến mức nào nhưng nhìn theo thấy cậu ta bị vậy, Vô Thường cũng không lỡ bỏ đi. Hắn đến đứng cạnh sau..
“Sao, say rồi đúng không. Cậu có biết bữa cậu say như thế nào không, mà bây giờ đòi uống?”
Minh Thần rát nơi cuống họng, mồ hôi bắt đầu mịn ra trên trán. Trong ruột cậu như có thứ gì bị đốt cháy. Cậu run rẩy và thở không đều…
“Tôi…tôi…nóng….nóng…”
Cậu khụy xuống mặt đường… “Nóng….nóng…”
Thấy sắc mặt cậu ta không được tốt, Vô Thường đỡ cậu ta dậy và sờ thấy người nóng rực, mồ hôi bắt đầu chảy ra….Minh Thần luôn miệng kêu nóng..
“Cậu sao vậy, trong người thế nào?”
Hiểu ra ngay rằng ly rượu lúc nãy cậu ta uống đã có vấn đề. Lập tức để cậu ta ngồi cạnh bờ tường. Hắn đi thẳng một mạch vào nơi có đám người kia đang thác loạn. Vô Thường túm lấy cổ kẻ đã cho Minh Thần uống rượu và hét lên..
“Đồ khốn, mày cho cậu ấy uống cái gì hả?”
Cả đám xông vào kéo Vô Thường và gã kia ra. Nhiều người thấy ẩu đả bèn lùi lại, Vô Thường lúc này trông thật đáng sợ. Mặt hắn tối lại, đôi mắt đỏ au lên. Kẻ kia ỉ đông người, nên hết sức bình thản. Cười và chỉnh lại cổ áo cho Vô Thường, ghé vào tai hắn..
“Tôi chỉ cho cậu ấy nếm chút thuốc kích dục, mới một tý thôi mà đã động dục rồi sao? nếu cậu chăm sóc không được, để mấy anh em chúng tôi chăm sóc giúp cho”
Một cú đấm như trời giáng vào mặt gã, khiến hắn thổ máu miệng. Gã lấy tay quẹt qua máu nơi khóe miệng, trong khi đó đàn em của hắn đã nhào lên tính đánh Vô Thường. nhưng gã đó túm lại… rồi chỉ vào mặt Vô Thường…
“Mày đánh khá đấy.”
Vô Thường tức tối vung cú đấm nữa đến mặt gã ta. Gã vẫn không để đứa nào vào can thiệp. Vô Thường bỏ đi ngay sau khi gã ta bị nhận những cú đấm như trời giáng của hắn. Đám đàn em vội đỡ gã dậy. Gã chỉ cười và nhổ máu ra khỏi miệng… Gã chịu nhượng bộ, bởi lẽ gã đã toan tính những gì trong đầu hết cả rồi.
….còn nữa….