Người tình ở Bar Gay - Chương 5
5. Về sau, không đợi đến cuối tuần nữa, cứ cách vài ba hôm là Vũ lại rủ Nhật đến nhà chơi. Vũ ở trong một căn hộ nhỏ trong khu đô thị phía tây trung tâm Sydney, trong sân vườn có trồng những khóm hoa hồng trắng rất đẹp. Thỉnh thoảng Nhật ở lại nhà Vũ một đêm, chỉ để thức dậy vào buổi sớm mai, ngắm nhìn những cánh hoa hồng trắng tinh khôi bung nở trong sương sớm. Nhật bảo, trong những khoảnh khắc đó, Nhật lại khám phá ra cuộc sống có biết bao điều nhỏ bé nhưng thật diệu kỳ.
– Đối với anh, em đã là điêù kỳ diệu nhất trên đời! – Vũ nói.
– Thật không? – Nhật cười bẽn lẽn.
Nụ cười của Nhật đẹp rạng ngời hơn cả những đoá hồng đang nở kia khiến cho Vũ ngất ngây trong một cảm xúc yêu thương kỳ lạ mà chính Vũ cũng không dám gọi tên. Chẳng biết tự lúc nào, căn nhà của Vũ trở nên ấm áp lạ thường. Đó là những khi Nhật đến, mang theo cả làn nắng ấm ngoài kia làm ngập tràn không gian vốn lạnh lẽo u buồn bao năm nay.
Lúc thì Nhật khoe với Vũ những bài Test đạt điểm cao, lúc lại đem đến những thứ nhỏ bé xinh xinh trang trí cho căn nhà, lúc nào cũng cười cũng vui, hồn nhiên như đứa trẻ, thật đáng yêu làm sao. Chủ nhật nào Nhật cũng đến thật sớm, kéo Vũ đi tập thể dục, rồi ghé siêu thị mua thức ăn. Sau đó Nhật sẽ lăng xăng trong bếp để nấu những món thật độc chiêu (và cũng thật ‘kinh dị’, hic hic), thấm nồng hương vị quê hương, và một hương vị gì đó rất riêng, rất đặc biệt mà chỉ ở Nhật mới có.
– Anh nghiện món ăn của Nhật mất rồi, làm sao đây? – Vũ mỉm cười nhìn Nhật lúc cả hai cùng ăn trưa.
– Còn làm sao nữa, trả công cho đầu bếp đi chứ? – Nhật hĩnh mũi.
– Nhật thích gì nào? – Vũ hỏi.
– Em thích anh! – Nhật đùa.
– Được. Vậy anh trả anh cho em, từ nay anh là của Nhật, Nhật bảo gì anh cũng làm! – Vũ cũng đùa. Hai anh em cứ tiếp tục đùa kiểu này thì nguy thật!