Summary
Cuối cùng Vũ cũng ‘dụ’ được Nhật về nhà. Ngồi trong phòng, Vũ bắt đầu ve vuốt Nhật, rồi Vũ hôn trán, hôn môi, hôn lên… ‘tất cả’… Vũ giữ chặt bàn tay đang run rẩy của Nhật và đặt nó lên trái tim mình.
– Em hãy nghe. Trái tim anh đang đập vì em. Trái tim anh muốn nói, anh yêu em. Cả đời này anh mãi mãi yêu thương, che chở và bảo vệ cho em… chỉ duy nhất mình em thôi… nên em đừng sợ…- Vũ nói.
– Nhưng… nhưng mà… – Nhật vẫn còn run.
– Tin anh đi… xin Nhật hãy tin anh… anh yêu em! – Vũ thì thầm.
Tay Vũ lần gỡ các cúc áo sơ mi của Nhật ra. Anh ngẩn người khi trông thấy cơ thể trắng ngần không một tì vết của người yêu bừng sáng trong đêm, như nụ hoa hồng trắng tinh khôi e ấp trong hơi sương chờ đón làm nắng ấm…một vẻ đẹp tuyệt mỹ mà thượng đế chăm chút ra để ban tặng cho Vũ… một kiệt tác nghệ thuật của thiên nhiên…
– Sao… sao anh cứ nhìn em hoài vậy…- Nhật ngượng ngùng chui vào chăn để trốn Vũ.
Vũ cũng chui vào ‘trốn’ theo. Trong đêm mùa đông lạnh lẽo, ai cũng thèm hơi ấm.. . mà trong chăn thì ấm vô cùng (74 độ C chứ ít gì!)… Tiếng mưa đêm rì rào ngoài trời ru Nhật vào giấc ngủ êm đềm trong vòng tay Vũ… khoảnh khắc đó, cả hai đều tin tình yêu là điều mãi mãi có thật trên đời.
Đó là mùa đông năm thứ hai Nhật học tại Sydney
Nhưng…