Người đẹp và quái vật - Chương 9
Chương 9: Mảng khuyết trong kí ức
– Thưa bá tước Manfinous, đã có tin tức của họ.
Chàng trai trẻ quay lại. Mái tóc đen nhánh dài ngang vai đong đưa theo cái xoay người.
– Thật không? Ở đâu?
– Tại khu đồng hoang cách lãnh địa hai trăm dặm về phía Tây.
– Đi tới đó ngay. Các ngươi không thể trốn thoát khỏi tay ta đâu. – Chàng trai nói nhanh khi khoác tấm áo choàng đen lên người.
– Nhưng thưa ngài, vùng đất hoang không thuộc lãnh địa của chúng ta. – Tên thuộc hạ ấp úng.
Chàng bá tước trẻ quắc mắt:
– Đối với thứ bệnh hoạn ấy bất cứ ai cũng có thể xuống tay chứ không cần phải là lãnh chúa.
***
Tường thành nhám xạm, nham nhở rêu xanh. Rất nhiều người bị treo cổ rủ rượi trên đó. Bá tước Manfinous kịt mũi khi đi qua.
– Lũ bệnh hoạn hôi thối, chết cũng như sống.
Theo sau tấm áo choàng đen của bá tước, hàng đoàn binh sĩ tay đỏ rực đuốc sáng. Đoàn người hầm hầm tiến về phía tây. Mặt trời khuất bóng khi họ đặt chân ra khỏi biên giới.
***
Cửa bung mạnh. Chàng trai tóc vàng quay về phía cửa, gương mặt trắng hồng vẽ lên một nụ cười thánh thiện.
– Anh Morgy…
Nụ cười vụt tắt khi anh chàng tóc vàng nhận ra kẻ đứng nơi cửa.
– Drogan?
– Fangos Manfinous. – người tóc đen lên tiếng. – Ngài từ bỏ gia đình và tước vị để chui rút ở nơi khỉ ho cò gáy này sao? – Drogan nói trong khi nhìn quanh.
– Drogan, anh…
– Kẻ kế vị Manfinofia, anh trai của ta lại bỏ trốn cùng với pháp sư của lâu đài, bệnh hoạn! – Drogan cắt ngang.
Im lặng bao trùm hai con người mang họ Manfinous. Những ánh đuốc bập bùng bao vây căn nhà không còn ấm cúng nữa.
– Nơi đây không thuộc Manfinofia. Rốt cuộc phải làm sao em mới chịu buông tha cho tụi anh?
– Buông tha? Buông tha cho lũ bệnh hoạn các người sao? Là chính các người lựa chọn kết cục này.
– Yêu một người là bệnh hoạn sao?
– Nhưng đàn ông yêu đàn ông là bệnh hoạn! – Drogan sẵn giọng.
Mặt Fangos trắng thất thần khi lưỡi gươm ngọt sớt trên tay Drogan xuyên qua ngực mình. Cậu té xuống.
Chớp sáng cạnh nơi Fangos vừa ngã quỵ. Là một người đàn ông tròm trèm ba mươi, râu đen thanh thoát bao lấy khuôn miệng bằng một đường chỉ nhỏ xuất hiện với đóa hoa hồng trên tay.
– Xin lỗi Fan, anh về trễ…
Người đó nhanh chóng chuyển sắc diện khi nhận ra hỗn cảnh trong nhà mình. Đóa hoa rơi tự do.
Lao đến Fangos đang lịm dần, người mang tên Morgan ngồi bệch hẳn xuống đất thảng thốt, mắt bắt đầu đỏ lên, mọng nước.
Mặt Morgan ngước lên, ánh mắt căm thù hướng về Drogan với thanh gươm nhuốm đỏ. Fangos đã chết.
– Tại sao? – người đàn ông gào vào kẻ đã giết chết một nửa của mình. – Tại sao lại làm vậy? – Tiếng ông nhỏ lại kèm theo vài cái nấc.
– Đồng tính là tội chết! – Drogan dửng dưng.
– Lũ ngu ngốc! – Morgan nói, tay vẫn giữ chặt người yêu.
– Cả ông nữa, Morgan. Ông cũng không tránh khỏi cái chết đâu.
– Tại sao? Chúng tôi đã làm gì các ngươi? Chúng tôi đã tránh khỏi cái nơi khốn khiếp của các ngươi, vậy mà tại sao các ngươi không để cho chúng ta được yên. – Morgan quát.
– Bởi vì các người là đồ bệnh hoạn, là lũ quái vật. Hai gã đàn ông ở cùng nhau, ngủ cùng nhau như vợ chồng là phản lại Thượng Đế. – Drogan quát lớn hơn.
Lấy một hơi thở sâu. Giọng Morgan trầm lại.
– Những kẻ đày đọa và giết chết đồng loại mình mới là phản lại Thượng Đế.
– Câm miệng! Ông không còn là thầy tôi nữa. Chính vì ông mà anh Fangos mới trở thành như thế này. – Giọng Drogan vẫn không giảm.
– Chúng tôi cần yêu để sống, như vậy là có tội hay sao?
Lời nói của Morgan làm Drogan khựng lại nhưng hắn vẫn nhìn hai con người đằng kia không chút cảm thông.
– Fan, anh xin lỗi, anh đã về trễ! – Morgan quay về phía người yêu đã chết.
– Dừng ngay những lời kinh tởm ấy lại, Mogan. Hãy để anh tôi yên!
– Fan, anh đã hứa với em sẽ không làm điều này, nhưng không có em anh không còn gì nữa cả. – Bỏ mặc những lời của hắn, Morgan vẫn nói đều đều, âu yếm.
Rồi ông quay sang vị bá tước vô tình, mắt ông lạnh đi.
– Drogan, tôi biết cậu không hiểu, cậu cũng sẽ không cần hiểu… Tôi không thể tha thứ cho kẻ đã giết Fan. – Morgan chỉ tay về phía hắn, giọng vị pháp sư không còn bình tĩnh nữa. Ông đang gào những tiếng cuối cùng.
Ngón tay ông rã ra như cát khô. Cánh tay, rồi cả thân người ông tan ra. Chàng Fangos đang nằm đó cũng vậy. Tro bụi của cả hai hòa vào nhau, vung vãi trên sàn gỗ.
Hắn cảm thấy nhói đau ở ngực, và đầu, và toàn thân. Hắn quỵ xuống ôm đầu thét lớn. Y phục hắn bị xé toặc trước sự phát triển bất thường của cơ thể. Áo choàng bung ra khỏi cổ. Lông mọc dài nhanh chóng. Cổ họng hắn khản đặc, phát không ra tiếng người, chỉ những gầm rú vô nghĩa. Đầu hắn như vỡ ra hai bên trên mang tai. Mặt mũi xô lại với nhau, buốt rát. Hắn cảm thấy thèm thuồng được cắn xé ai đó. Hắn lao vào đám người ngoài kia mà cào, mà cắn, mà xé. Lũ người khốn khiếp cùng với những thứ đồ chơi nực cười của chúng không thể làm khó hắn.
Máu vương khắp nơi, ngổn ngang những cơ thể bị banh chành. Hắn phóng về phía trước. Nhanh. Rất nhanh. Cảnh vật chạy về sau hai bên hắn. Hắn phóng bằng cả chân và tay. Đầu óc hắn mờ đi với những gì đã và đang diễn ra. Hắn lao vào rừng.