Người đẹp và quái vật - Chương 8
Chương 8: Trở mình
– Nó đã phản bội giao ước, các người thấy rồi đó, nó đã quay lại. – Alan cất lời khá rành mạch. – Chúng ta nhịn đã đủ lắm rồi. Chúng ta đã phải nhìn những người thân của chúng ta ra đi làm mồi cho thứ quái vật đó để đổi lấy sự thanh bình giả tạo. Nó đã quay lại.
Sự căng thẳng đã có sẵn trên từng gương mặt người lộ rõ hơn. Alan tiếp lời của chính mình:
– Đêm qua nó đã quay lại và tấn công tôi. Tuy nó không thành công nhưng ai biết được nó có trở lại nữa không. Tối nay, tối mai hoặc bất kì một hôm nào khác. Và bất kì ai trong chúng ta sẽ bị xé xác ngay tại ngôi làng này, mà không chừng có thể là tất cả chúng ta. Chúng ta phải tấn công lại, phải giết chết con quái vật đó. Nó là kẻ đã giết người thân chúng ta và là kẻ sẽ giết chúng ta.
– Alan Ension! Cậu đang làm gì vậy! – Lách người ra khỏi đám đông, bước tới diễn đài mới dựng là trưởng làng Hanrich. – Cậu đang kích động mọi người làm chuyện chống lại thần Drogan đấy à? Xằng bậy!
– Nó không phải là thần linh gì hết, nó chỉ là một con thú dữ, một thứ quái vật mà thôi. Chúng ta có thể giết chết nó.
– Im đi Ension, cậu không biết mình đang làm gì hay sao? Cậu tính để cuộc thảm sát của quá khứ lập lại hay sao? – Giọng ông run lên cao độ.
– Vậy thì ông nghĩ mình đang làm gì? Cầu hòa với cái thứ quái vật đó bằng chính sinh mạng của chính đồng loại ông ư? – Alan gí chùm lông đen nhánh của con quái vật vào mặt ông già.
– Ta sẽ không cho phép cậu làm vậy.
– Ông lấy quyền gì mà cản tôi?
– Ta là trưởng làng ở đây!
– Chúng ta cần một trưởng làng mới! – Alan nói to với mọi người khi xô ngã ông lão. – Con người nhu nhược này sẽ giết chết chúng ta trước khi con quái vật kịp làm điều đó.
***
Cậu vẫn không đếm xỉa tới hắn. Hắn nhớ làn da trắng mịn của cậu nhưng hắn không muốn chạm vào cậu vì điều đó sẽ làm cậu ghét hắn hơn.
Mấy ngày u ám, cậu đi hái trái cây dại của cậu, bỏ mặc những thứ hắn mang về. Nhìn thân hình mỏng manh của cậu khó khăn xoay trở với những thân cây lớn chắn ngang khi cậu trèo qua chúng, hắn chỉ muốn ôm chầm lấy cậu. Cái thân hình con người đó làm hắn nhớ quá. Cậu nằm đó, ngủ ngon lành sau bữa trái cây dở ẹc mà cậu tự kiếm. Cậu vẫn trong tầm mắt hắn mà sao hắn thấy thân hình nhỏ bé kia xa xôi quá. Cái thân hình trắng trẻo bật lên những cơ bắp non nớt là thứ đẹp nhất quanh đây. Cơ thể đó không rậm rạp lông đen như hắn. Nó thuần khiết hơn cả sương lạnh. Hắn ghét bộ lông xấu xí của mình.
***
Hắn đang đứng trong hồ, nước ngang đùi. Trong tay hắn là thứ sắc lẻm con người kia đã cắm vào tay hắn. Vết thương đã lành. Hắn biết thứ ấy có thể cắt đứt. Hắn cần cắt đứt bộ lông xấu xí này.
***
Những sợi đen nhánh bám thành từng mảng trôi lều bều trên mặt hồ. Mặt trời chênh chếch. Cả người hắn đầy những vết cắt do đôi tay vụng về. Hắn ngắm nghía cơ thể mới dưới chiếc gương lớn của tự nhiên. Cũng trắng, cũng đẹp. Bắp thịt cuộn tròn cứng cáp. Có vẻ như cơ thể hắn cũng không khác con người lắm. Nó đẹp đấy chứ. Nhưng…
Đặt bên trên cơ thể cân xứng hoàn hảo là một cái đầu xấu xí, đen đúa và tởm lợm. Nó không giống như cậu. Hắn ghét điều này. Hắn bấu chặt đôi tay có móng nhọn quanh cán dao nhưng nó không vỡ toang như hắn đã làm với chiếc cọc đá trong hang động. Hắn buông tay. Tay hắn đỏ. Cánh tay đó đang run lên. Sức lực đang dần rời bỏ cái cơ thể thiếu thịt người này.
Đầu hắn lại đau dữ dội. Những hình ảnh lại hiện về. Dày đặc hơn. Hắn tru lên. Phía bờ hồ, một đôi mắt hoảng hốt. Lông hắn mọc dài lại theo cái gồng mình. Hắn đổ xuống ngay tại chỗ.
Nước bì bõm, có tiếng chân chạy lại.