Người đẹp và quái vật - Chương 7
Chương 7: Tội lỗi
Một tháng tròn từ ngày Ben đi, một tháng tròn gia đình Ension sống trong không khí nặng nề. Đám cưới vội vã hai tuần sau ngày đó cũng không xoa dịu được cái cảm giác đau thương gói trong sự hối hận mà giờ đây luôn thường trực trong lòng những thành viên của trang trại nhỏ.
Đêm nay lại là đêm trăng tròn sáng rõ. Alan trằn trọc bên người vợ mới cưới. Daisy phủ lên mình một sự thánh thiện thuần khiết khi ngủ, chỉ có anh, chỉ có anh cảm thấy mình tội lỗi. Trống trãi.
Ben! Anh chưa hề chăm sóc nó tốt thật sự. Anh luôn tìm cách lãng tránh công việc mà đổ nó sang cậu em nhỏ. Nó không một lần trách móc anh về sự lười nhác ấy. Lâu dần thành lệ, nó luôn làm việc của nhiều hơn một người. Nó không than vãn tiếng nào. Tất cả những gì nó nhận được từ anh là nụ cười trừ trước khi anh chạy biến mất.
Một tháng mang lấy trách nhiệm của nó đủ để anh khắc sâu hơn sự hối hận của mình. Lẽ ra người ăn cơm tối với cha mẹ một tháng nay là nó chứ không phải anh. Chính anh mới là người có tên bị lôi ra từ trong thùng thăm ấy, không phải nó. Vậy mà vì cớ gì nó lại cam tâm làm việc đó thay anh để bây giờ anh vẫn không nuốt nổi cái hạnh phúc đang có được. Vậy mà cớ gì anh bất động trước sự chọn lựa của nó, để mặc nó đi.
Mắt anh chực trào. Đàn ông mà khóc thì thật tệ, nhưng sẽ còn tệ hơn nếu một người không biết khóc vì kẻ đã chết thay cho mình.
Alan bước xuống giường, anh cần một không gian thoáng hơn để giải tỏa đầu mình khỏi những ray rứt thường trực.
***
Cậu bé của hắn chìm trong giấc ngủ say, mỏng manh như một giọt sương sớm. Hắn ngồi đó một mình. Hắn không ngủ được với cảm giác cồn cào ngày một rõ hơn trong hắn. Sự bình yên trong mắt cậu có thể xoa dịu lòng hắn nhưng không thể khỏa lấp cái cảm giác đó. Hắn cần ăn. Thú rừng hay trái cây chỉ là những thứ tạp nham, chúng không mang lại cho hắn sự thỏa mãn cơn thèm khát. Vẫn đói. Hắn cần thịt người. Hắn đưa mắt nhìn về phía cậu bé vẫn chìm trong giấc ngủ. Có thể cậu ta sẽ rất ngon. Máu tanh nồng.
Thịt mềm mại. Gân dai nhách. Xương giòn rụm… Không! Hắn đang nghĩ cái gì thế này? Sau tất cả những gì hắn đã trải qua cùng cậu, hắn không thể giết cậu. Hắn không muốn mất đi cảm giác khoan khoái thanh bình mỗi lần ở cạnh cậu? Có lẽ vậy, hắn không biết, hắn chỉ biết rằng hắn không muốn cậu chết.
Cồn cào. Hắn vẫn cần ăn. Hắn phải tránh xa cậu cho tới khi bao tử hắn dịu lại. Săn thú rừng ư? Không! Hắn cần thịt người tươi, và hắn biết tìm chúng ờ đâu.
***
Nó trở mình, nhận ra bên cạnh không có ngài. Nó nghe tiếng chân quen thuộc của ngài loạt xoạt về phía lối mòn. Ngài làm gì giữa đêm vậy? Nó đi theo ngài. Ngài nhanh quá! Nó gần như mất dấu ngài trong tích tắc nhưng mắt nó vẫn bám theo kịp ngài. Ngài đi như chạy, không nhận ra nó phía sau. Hướng mà ngài đang hướng về rất quen thuộc, nó biết nơi đó.
***
Thung lũng của những con người gần như bỏ hoang lúc về đêm nếu như không kể đến cái bóng ngưới duy nhất bước lòng vòng chậm rãi quanh một trong những đống gỗ chỉnh chu mà chúng thường ở.
Hắn nhanh chóng nhận biết sự có mặt của con người mà số phận đã lựa chọn cho bữa đêm nay của hắn.
Hắn phóng tới vồ ngã con người yếu ớt không mấy khó khăn. Nhưng tên đó cũng không vừa, có lẽ cú té đã làm tên đó bừng tỉnh khỏi sự sửng sốt. Con người kia bắt đầu khánh cự bằng tất cả sức lực. Một tay gã đó túm lấy lông hắn, tay kia luồn xuống miếng da bọc quanh chân rút ra một thứ sáng lạnh được để sẵn trong đó. Thứ đó cắm vào người hắn. Đau đột ngột. Hắn tru lên.
Ánh sáng bừng lên trong những đống gỗ xếp chỉnh chu. Rất nhiều người bước ra khỏi đó. Hắn cảm thấy bị áp đảo với cái đau trên bắp tay trái. Hắn phóng nhanh lại phía khu rừng bao quanh ngọn núi. Chợt hắn nhận ra con người đã nằm cạnh hắn từ tối, đôi mắt sững sốt vô hồn. Hắn không có nhiều thời gian. Hắn vác câu bé trên vai phải trong khi chân tiếp tục phóng sâu vào rừng.
***
Cậu ngồi đó hờ hững không nhìn hắn. Thanh thép bén đã được rút ra khỏi bắp tay, máu của hắn đã thôi không chảy. Trên vết thương mới toanh, tấm da báo đen quấn lai khéo léo.
***
Cậu bỏ mặc hắn những ngày sau đó. Hắn cảm thấy trống trãi hơn là bực dọc. Buồn bã là một cảm xúc mới nữa được hắn chiêm nghiệm.
Cậu nằm thâu mình trong cái ổ xây bằng lá mà cậu đã tự làm ở một khoảng khá xa bờ hồ. Hắn vẫn có thể nhìn thấy cậu từ vị trí này nhưng hắn không thể chạm vào cậu. Cậu không muốn như vậy. Thái độ bỏ mặc, thờ ơ của cậu nói cho hằn biết điều đó.
***
Có lẽ việc nó đi theo ngài đêm đó là một sai lầm. Ngài ấy đã tấn công vào làng nó. Nó nhìn thấy ngài ấy và Alan chiến đấu với nhau. Cả hai đều vì sự sống của bản thân nhưng theo hai cách khác nhau.
Những đêm trước nữa, ngài ấy có vào làng không. Có ai bị giết không? Không đâu, vết thương trên tay ngài chứng tỏ đó là cuộc tấn công đầu tiên trong suốt thời gian qua. Nó thở nhẹ. Nhưng ai biết được sẽ còn những cuộc tấn công nào khác nữa không?
Nó cảm thấy lo sợ cho những người trong làng, cho nhà Ension. Nhưng nó lại càng lo sợ hơn cho ngài. Ngài yếu đi thấy rõ trong những ngày này. Nguyên nhân thì nó có thể đoán được…
Điều gì sẽ xảy ra nếu hai bên đánh nhau, việc mà họ sẽ phải làm vì giao ước đã không còn đảm bảo cho cuộc sống của cả hai phía nữa. Nếu điều đó xảy ra nó sẽ đứng về phía ai? Phía đồng loại của nó hay là ngài?
Tại sao mọi việc lại trở nên như thế này? Giá mà hôm đó ngài giết quách nó đi. Mọi việc tồi tệ dần. Ai gây ra tất cả những việc này? Là tại ai? Lỗi tại ai?
Ngài ư? Ngài cần ăn để sống. Ngài cũng đã khó khăn lắm mới ép được mình không ăn nó, nó hiểu điều đó.
Dân làng ư? Họ cần người thân của họ, cần mạng sống của họ. Họ hận ngài là đúng. Đáng lẽ nó cũng phải hận ngài… cha nó… nó hiểu điều đó.
Vậy là nó ư? Lỗi là do nó không chết sao? Nó muốn lắm chứ, nhưng bây giờ thì quá muộn rồi, cuộc sống của nó không chỉ còn là của riêng nó nữa. Nó nhìn về phía ngài đang ngồi ủ rủ. Ngài đang buồn vì nó, nhưng nó có thể làm gì hơn? Nó sống còn là vì ngài, nó hiểu điều đó.
***
Hắn không hiểu. Hắn không thể hiểu tại sao cậu giận hắn. Hắn chỉ đi tìm một con mồi khác để thế vào chỗ cậu thôi mà. Hắn không muốn mất cậu nhưng hành động của hắn đã làm hắn mất cậu theo một cách khác.
Hắn không thể hiểu. Hắn vẫn còn cồn cào. Hắn cần ăn để sống, vậy là có tội hay sao?
Những hình ảnh kì lạ lại chớp nhá trong mắt hắn. Câu nói đó, ý nghĩ đó hắn đã nói hay đã từng bắt gặp ở đâu rồi.
‘Vậy là có tội hay sao?’ Giọng ai đó vang lên. Hắn đau đầu như búa bổ. Tiếng ai đó đang gào lên câu nói đó, là kẻ đang ngồi trên sàn, mắt rực lửa. Kẻ đó gào từng tiếng. Từng tiếng hắn đều nghe rõ và hiểu rõ.