Người đẹp và quái vật... - Chương 6
Chương 6: Gần hơn
Hắn đang liếm láp những vết thương do con thú kia gây ra cho cậu nhóc của hắn. Máu người vẫn còn làm hắn thèm thuồng. Da mịn quá! Nó cà vào mặt lưỡi nhám mang đến cho hắn một cảm giác ngây ngây khó hiểu. Hắn thèm cắn vào cái cơ thể trắng mịn kia một miếng. Nhưng hắn biết nếu làm điều đó hắn sẽ mất đi mãi mãi cậu bé này. Một miếng thôi mà. Không được. Hắn chạy đi, càng xa cậu bé càng tốt, ít ra là cho tới khi cậu lành vết máu đó đã.
***
Bỏ những thứ lỉnh kỉnh xuống đất, hắn đã trở lại chiều ngày sau đó. Cậu bé nhìn thấy hắn mừng rỡ chạy lại, trao cho hắn một cái ôm. Cậu có cái gì đó khang khác. Hắn gỡ cậu bé ra, nhìn lại từ đầu đến chân.
Có một miếng da màu đen mà hắn biết chắc là từ con báo hôm nọ. Miếng da đó đang quấn lấy quanh hông cậu, che đi vật giữa hai chân. Hắn thấy khó chịu.
***
Cậu bé vẫn vui vẻ, đôi mắt long lanh sâu thẳm. Có lẽ cậu không biết cái cảm giác đêm hôm đó của hắn. Hắn cảm thấy nhục nhã. Có lẽ cậu tưởng hắn bỏ đi săn vì khi quay lại hắn có mang theo một mớ thịt tươi khác. Nếu cậu biết được lí do mà hắn bỏ chạy hôm đó là tránh khỏi phải ăn thịt cậu thì cậu sẽ sợ hắn. Hắn đã từng thấy cậu không hèn nhát trước cái chết nhưng ý nghĩ cậu sẽ sợ hắn vẫn làm cho hắn bất an. Hắn thích cậu quá rồi.
***
Cậu vẫn nằm trong lòng hắn. Đó là cách quen thuộc mà cả hai giữ ấm cho nhau. Nhưng hắn cảm thấy khó chịu, không phải bởi những hình ảnh kì lạ, chúng đã không trở về từ khi hắn có cậu ở đây, cũng không phải bởi mặc cảm tội lỗi hôm trước khi hắn liếm láp cậu mà là bởi tấm da con báo cậu quấn quanh eo. Cậu vẫn mang nó khi đi ngủ. Hắn khó chịu. Có một mảnh nhỏ đó thôi mà sao hắn cảm thấy xa cách cậu quá đỗi. Hắn càng khó chịu.
Giờ đây hắn hiểu mình đã nhận thức được một thứ mơ hồ gọi là cái đẹp. Cái đó đang trong vòng tay của hắn, tinh khiết như một giọt sương mai. Nhưng sương mai quấn da báo thì không đẹp tí nào cả.
Hắn lật cậu nằm ngửa ra. Cậu vẫn còn thức, đôi mắt cậu nhìn hắn hồn nhiên. Long lanh, long lanh.
Hắn đưa tay gỡ tấm da báo ấy ra khỏi cơ thể tuyệt đẹp của cậu. Cậu sẽ đẹp hơn nếu không có nó. Hắn thích như vậy. Ít ra là những lúc cậu nằm bên hắn.
Cậu nằm im, không tỏ ra tí thái độ nào của sự phản đối. Cậu nhấc mình cho hắn rút tấm da báo quăng đi. Rồi hắn ôm cậu vào lòng. Hai tay xiết chặt cậu, hai chân kẹp chặt cậu. Cái của hắn lọt thõm giữa hai chân cậu.
Khép chặt.
Ấm áp.
Nóng.
Lòng ngực trở nhịp, cả hai.
Hắn to lên. Cậu cũng vậy.
Xiết chặt hơn.
Trườn nhẹ từ từ.
Tay vuốt ve.
Trườn mạnh hơn.
Mạnh dần.
Rất nhanh.
Tuôn trào.
Ướt át.
Tiếp tục.
Lại tuôn trào.
Ướt át hơn.
Một cảm giác lạ lan tỏa từ những nơi tiếp xúc xộc thẳng lên óc hắn. Lã người ra trong cái ngây ngất không tên, hắn thả lỏng, tận hưởng cái hạnh phúc lần đầu hắn nếm trải.
Hắn giữ cậu bên mình trong tư thế ấy, chìm vào giấc ngủ. Giữa lồng ngực, hắn nghe cậu dụi đầu, cơ mặt nhếch khẽ.