Người đẹp và quái vật... - Chương 4
Chương 4: Không thể thiếu
Tiếng ai đó gào lên, kẻ ngồi bệt trên sàn toàn thân run lên bần bật, mặt dàn dụa nước mắt. Người đó xoay sang hắn, miệng cử động thành tiếng, những âm thanh khó hiểu. Có vẻ như hắn cũng đang đáp lại. Cuộc đối thoại không thể hiểu này kéo mình dọc theo thời gian, được chêm đệm bằng những tiếng nấc nghẹn của người ngồi trên sàn và tiếng gào thét từ cả hai phía. Người đó đang giơ tay lên gào to những tiếng rành rọt không thể hiểu. Hắn cảm thấy đau. Có cái gì đó làm da hắn nứt ra. Đầu đau như có hàng đàn ngựa dẫm bên trong nó. Hắn té xuống sàn trong tư thế quỳ, tay vẫn ôm đầu. Hắn gào to như muốn xé tan mọi thứ.
***
Những loài chim ăn đêm bay tán loạn. Màn trời xanh thẳm được xoa dịu bằng cái ánh sáng bạc tròn xoay cùng những đốm nhỏ li ti màu trắng xanh. Hắn vùng dậy. Mắt đỏ rực. Gương mặt kinh tởm đọng đầy thứ chất lỏng mặn chát. Hắn vẫn chưa thoát khỏi những hình ảnh quái quỷ cứ đeo bám lấy hắn bất cứ khi nào hắn muốn nhắm mắt lại từ khi hắn chạm vào con người kia. Chúng như muốn bổ đôi cái nơi cắm cặp sừng dài của hắn.
Khốn khiếp! Chỉ tại tên đó, tên chết tiệt đó, nó đã làm gì hắn? Hắn chỉ vừa chạm vào nó mà thôi… Và phải rồi, hắn còn nhìn vào đôi mắt nó nữa. Nó dịu nhẹ, thanh thản như nước hồ vào những ngày lá vàng, thanh thoát và tự nhiên. Mặt hắn dãn dần ra. Gió từ hồ thổi vào, cuốn theo cái vị tinh khiết của sương đêm. Mát rượi.
Đây là hôm thứ hai kể từ cái ngày hắn đặt chân lại đỉnh núi. Cảm giác kì lạ vẫn đeo bám theo hắn, mặc kệ những khoảng cách dài hắn phóng nhanh qua hôm ấy. Cả hai cảm giác, không có cái nào bình thường đối với hắn. Sự tức giận đau đớn xé toạc cơ thể như đúng nghĩa đen trong cảm giác của hắn. Sự bình thản dịu nhẹ khơi dậy sóng vỗ mạnh ở lòng hồ trong hắn. Lòng hồ nơi đó vẫn vỗ sóng. Vô phương trốn tránh cả hai cảm giác này nhưng hắn đã học được cách lấy nước mát trong đôi mắt ấy rửa đi nỗi đau của những ánh chớp trong đầu.
Kế bên hắn là hồ nước ưa thích của hắn. Vẫn đong đưa cái thứ ánh sáng trên kia, vẫn thổi nhẹ những hơi mát vào người hắn. Nhưng không đủ, thiếu thứ gì đó. Sự bình yên chờ đợi sâu phía trong những làn hơi mát lạnh này, hắn không tìm thấy. Hắn ngồi hàng giờ nơi đây chờ lại sự yêu thích với vùng hồ nhưng vẫn không có ích. Phần bụng vẫn co thắt nhẹ. Chớp lóe vẫn nhá hình. Và ánh mắt vẫn như ngay trước mặt. Hắn biết mình phải tìm lại nó ở đâu.
***
Ánh sáng bạc tỏ ra rất ích kỉ trong việc vẽ nên hình hang động. Có lẽ lần sau hắn nên đến đây khi ánh sáng đỏ vẫn còn. Trong động khá tối. Sự mờ ảo màu bạc chẳng làm thị lực của người ta khá hơn. Hắn tiến lại gần. Nó vẫn còn đó. Mắt hắn bất lực trong khoảng này của hang đá để chiêm nghiệm lại cái hồ sâu thẳm. Hắn đưa tay ra rụt rè. Hắn chạm nhanh vào nó rồi ngay lập tức rút tay lại. Mặt hắn dãn dần, mắt mở lên từ từ. Không có gì xảy ra cả.
Nhưng có gì đó không ổn lắm. Không có cảm giác mát rượi trong cú chạm khẽ vừa rồi. Nó cứ như việc hắn đi trên những viên đá nằm lâu dưới mặt trời. Nóng hổi. Hắn đưa tay ra lần nữa, chạm lại. Lần này lâu hơn. Nóng.
Hắn ụp cả lòng bàn tay lên nó. Rất nóng.
Cơ thể nó hơi run lên, không phải cái run của sợ hãi mà là cái rùng mình như khi hắn nhảy vội xuống hồ. Hắn cần phải nhìn cho rõ, có cái gì đó không bình thường, à không, tức là không giống như lần trước ở con người này. Kẻ này vốn đã không bình thường rồi mà.
Bực bội. Trong này tối quá. Hắn cần nhiều ánh sáng hơn, ánh sáng bạc cũng được. Hắn xốc con người lạ ra phía cửa hang. Vướng. Có thứ gì níu nó lại. Hắn dò dẫm bàn tay lông lá xuống góc bàn đá. Một thứ thon dài có sợi mềm quấn quanh. Hắn bóp mạnh tay. Thứ gắn ở bàn đá ấy vỡ toang. Hắn lại xoay ra cửa. Vẫn vướng. Còn những cái khác. Hắn bóp nát từng cái cọc đá. Bốn cái.
***
Hắn đặt con người đó xuống. Ánh sáng bạc phủ lên khắp người như thể hắn vừa hạ xuống được một mảnh của vật màu bạc ấy. Đôi mắt chứa lòng hồ không mở. Chúng không nhìn hắn. Miệng người này bong ra những lớp nhỏ, rướm đỏ trên đó.
Hắn nắm lấy hai vai nóng hổi của con người. Lay nhẹ. Lay mạnh hơn. Lay rất mạnh. Mắt vẫn đóng im ỉm. Hắn bực bội. Hắn cảm thấy mình bất lực. Làm sao nó mới chịu nhìn hắn lần nữa? Làm sao? Hắn muốn thấy lại cái hồ trong đôi mắt đó. Cái hồ. Phải rồi. Cái hồ. Phải đưa cái hồ này về cái hồ. Phải rồi.
***
Cái lạnh giật mạnh trên khắp người. Nó vùng vẫy trong vô thức. Miệng đầy nước. Nước cả trong mũi. Nó quơ quào bám lấy thứ gì đó khả dĩ níu người nó lại.
Có. Có tấm thảm dầy mượt mà bọc quanh một thân cây lớn. Nó níu lấy.
Ấm. Nó cuộn mình vào trong cái chăn ấm áp của mình. Thả cho giấc ngủ trôi tiếp.
***
Tên nhóc người nhanh chóng hoạt động khi được thả vào nước. Nó vùng vẫy rồi bỗng tóm lấy vai hắn. Bất ngờ chưa kịp hoàn hồn, nó đã cuộn người vào giữa ngực hắn, tay choàng qua cổ. Trong lồng ngực hắn có tiếng sóng vỗ mạnh từng nhịp, từng nhịp, nghe thật rõ ràng.
Nó đang thả lỏng dần, người nó đang dần trôi tuột xuống. Hắn vòng tay giữ lấy nó trước khi kịp suy nghĩ điều gì. Ấm lạ.
Hắn giữ nguyên tư thế phần thân trên trong khi bước vào bờ. Con người trần trụi đang ôm lấy phía trước của hắn bằng cả bốn chi. Hai tay hắn cũng đang giữ lấy tên nhóc này.
Hắn ngả mình nhẹ nhàng, không làm phiền tên nhóc. Tay hắn vẫn không rời.
Tên nhóc khẽ cựa mình trong lòng hắn. Hai khóe môi nó nhếch nhẹ. Hắn nhìn vào gương mặt đó thấy mình thanh thản.
Tên nhóc cựa mình lại như để tìm tư thế thoải mái hơn. Da nó quẹt vào da của hắn thông qua lớp lông dày. Hắn có cảm giác khó chịu giữa hai chân. Tiếng sóng bên trong lồng ngực lại vỗ mạnh hơn, đều hơn, nhanh hơn và lớn hơn. Hắn trượt một cách vô thức đôi tay nhám xạm của mình trên phía bờ lưng nó. Cảm giác như vuốt một chiếc lá non. Hắn không thể thiếu con người kì lạ này được. Hắn xiết vòng tay của mình mạnh hơn một tí, kéo tên nhóc lại gần hơn. Mắt nhắm mãn nguyện, hắn thả mình vào giấc ngủ.