Nội dung truyện
Thứ nhất, tôi nghĩ hắn không làm cái việc đó. Thật đáng thất vọng vì rõ ràng chúng ta đều chờ đợi hắn sẽ làm cái việc đó. Chúng ta thích thú được nhìn người khác làm cái việc đó. Nói thẳng ra là làm tình nhé, chúng ta sẽ đỡ ngượng nhanh thôi. Thế mà. Đây! Mấy cái bao cao su và chai dầu bôi trơn vẫn còn nguyên như hồi chúng được mua về cách đây… để xem nào… 1 tháng. Ai đó thông minh đang lên tiếng trong đầu vậy? Không đâu, hắn không chơi trần(1) đâu. À, có lẽ tôi không chứng minh được là tại sao. Thế thì bạn cũng đừng cố buộc tôi phải nói điều ngược lại, được chứ?
Gượm đã, nhìn xem xung quanh cái giường của hắn. Khăn giấy. Đúng là khăn giấy. Bị vò tròn và dính vào nhau. Xem nào. Có cái gì trong khăn giấy đã khiến chúng dính vào nhau như thế? Hắn bị viêm xoang chăng? Hay bị cúm mùa? Thôi nào, sao cái thói quen này nó cứ hành tôi mãi thế. Sao tôi cứ phải đưa cục khăn giấy lên mũi mà ngửi thế này? Nhưng, thói quen xấu này đã chứng minh là tôi đúng. Mùi… tinh dịch đấy. Dù đã khô lại nhưng tôi dám cá là cái mùi ấy chẳng lẫn đi đâu được. Để xem nào…có đến hơn 30 cục khăn giấy thế này ư? Hắn đã không rời cái phòng này gần một tháng. Ơ này, nghĩ đi đâu thế, hắn mới 25 tuổi thôi, nên sung sức có gì mà lạ. Hắn không làm tình. Và đống khăn giấy này đã nhận hậu quả.
Gì nữa nào. Sao lắm dây dợ trong phòng hắn thế này chứ. Hì, bạn đừng tin mồm tôi, tôi hay la toáng lên vậy thôi. Chính xác là chỉ có một cọng dây cáp mạng bị dập đầu, một ổ cắm điện rời được kéo lên nằm góc cuối giường, ba cái tai nghe khác hiệu nhau, một cái bàn laptop đặt giữa giường. Đến là gớm chứ, không chỉ khăn giấy lãnh hậu quả của hắn, cả cái thành bàn laptop cũng chi chít vết ố mờ thế này. Lại còn có sách nữa chứ. Một đống sách văn học và triết học Anh Việt các loại bừa bộn khắp giường. Chưa hết, một cái gạt tàn thuốc đầy ứ những đầu lọc. Thú thật là tôi không định kể chi tiết về cái gạt tàn, vì tôi sợ bạn đánh giá hắn bê tha. Nhưng quỷ tha ma bắt hắn đi khỏi cái giường này rồi. Mà hắn đi đâu mới được chứ? Và hắn đã làm gì trên cái giường này vậy?
Thứ hai, tôi nghĩ hắn không thất tình. Tin tôi đi, hắn chả bao giờ tin có tình yêu trên đời này đâu. À, nếu muốn nói theo cách thịnh hành thì là: “Làm gì có tình yêu trong giới này, em ơi…”. Tôi cho rằng cái câu chết tiệt đó phải chui ra từ miệng những gã sõi đời. Hắn thì lại bao biện: “Đó là cách từ chối trách nhiệm khỏe nhất. Mày muốn bước qua một cánh cửa mà vẫn mang giày ư? Tốt nhất hãy cho người đứng sau cánh cửa thấy mày thành tâm lau vết giày mà mày vô ý dẫm lên. Nếu mày lại muốn bước ra sau khi đã chán? Tốt nhất là mày nên cởi giày và leo qua cửa sổ.”