Summary
Nó lặng lẽ bỏ đi xuống lầu, mặt buồn da diết, dường như nó muốn khóc. Nó thấy ấm ức vô cùng, bị bà Nội mắng mỏ như vậy làm nó phải dùi dùi đầu vào tay mình nhiều lần. Nó thấy bà Nội khó tính quá, nhưng ý chí nó không tắt, nó muốn hòan thiện mình hơn nữa nên tỏ rất vui vẻ và tự tin.
Nó bước xuống phòng khách thì thấy anh đẹp trai của nó đã đi học rồi, bây giờ chỉ còn mỗi mình nó ở nhà.
Nó từng tự lau nhà, quét nhà, lau chùi các vật dụng và đi chợ mua đồ nấu ăn.
Nó đội nón lên, đi ra chợ, đi ngang qua nhà thằng Tân bóng thì nó phải dừng chân lại khi thấy mẹ thằng Tân đang ngồi sầu đứt ruột bên cánh cửa, mắt thì đỏ hoe. Nó chạy lại:
– Thím ơi, thím sao vậy?
Mẹ thằng Tân bóng dụi dụi con mắt nói:
– Ờ, ờ…thím không có gì con….
– Không có gì sao thím khóc – Nó hỏi
Một vài chút sau, mẹ thằng Tân mới nói thật:
– Thím buồn thằng Tân con thím quá Nho ơi! – Bà cứ khóc