Nghiệt ái - Chương 5
Chương thứ năm: Thống khổ
“Xin ngừng bước! Không có lệnh của hoàng thượng, công tử không thể vào ngự thư phòng!” Một tên hộ vệ khó xử nói. Biết rằng vị này rất được hoàng thượng sủng ái nhưng ngự thư phòng là nơi nghị sự quốc gia, chỉ có quan văn võ tướng lui tới, người không có chức vị tuyệt đối không được xâm nhập. Nếu ai cũng có thể tùy tiện ra vào ngự thư phòng, các phi tần vì tranh thủ tình cảm đế vương đã sớm làm loạn.
“Tránh ra!” Huyền Tử Y lạnh lùng nói, bước tới trước.
“Nếu công tử còn tiến thêm một bước, thứ cho ty chức mạo phạm!” Một tên hộ vệ khác giơ kiếm, tuy chưa rút kiếm khỏi vỏ đã có ý uy hiếp.
Huyền Tử Y nhìn hai tên hộ vệ chắn ngang cửa, không nói lời vô ích, trực tiếp đẩy cửa vào.
Hai tên hộ vệ chỉ cảm thấy có gió thổi phất qua, đã nghe tiếng cửa mở, quay đầu lại thấy bóng lưng Huyền Tử Y tiến vào trong. Hai tên hộ vệ hoảng hốt rút kiếm, đang muốn hô to thêm đồng bạn hỗ trợ, từ bên trong vang lên âm thanh uy nghiêm.
“Các ngươi lui ra.”
Cánh cửa khép lại trước mặt, hai hộ vệ âm thầm thở ra. Hoàng thượng đã ngầm đồng ý cho Huyền Tử Y vào, vậy không tính họ không làm tròn bổn phận canh cửa.
TV………………………………………… …..……TV
Long Phi Thiên cúi đầu chăm chú xem tấu chương các đại thần dâng lên lúc sáng lâm triều, hoàn toàn không nhìn sát khí phát ra từ Huyền Tử Y.
Huyền Tử Y không nói chuyện, thời gian qua càng lâu không khí càng trầm trọng. Huyền Tử Y hiểu chàng không có tư cách chất vấn hay đòi hỏi Long Phi Thiên làm điều gì theo ý mình. Long Phi Thiên vừa mắt ai bất luận là nam là nữ đều không quan hệ chàng. Chàng chỉ là một con cẩu hoàng đế sai đi cắn ai thì cắn. Nhưng dù là vậy, người đang bị nhốt trong hình bộ là Diệp Thảo Linh! Là người chàng xem như em trai! Là người duy nhất đem lại cảm giác thân tình mà chàng đã đánh mất! Nghĩ đến tình cảnh Diệp Thảo Linh chịu khổ sở tra tấn, Huyền Tử Y không khống chế được cảm xúc dao động.
Xem xét hoàn một quyển tấu chương, Long Phi Thiên nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu làm bộ kinh ngạc khi thấy Huyền Tử Y.
“Lần đầu tiên Y Y chủ động tìm ta, có chuyện gì sao?”
Không ngờ Huyền Tử Y đột nhiên quỳ xuống, ngữ khí khẩn cầu.
“Xin hoàng thượng tha tội cho Diệp Thảo Linh!”
Nụ cười bên môi Long Phi Thiên đông cứng, mắt phượng híp lại bắn ra hàn quang. Trừ lần đầu tiên gặp mặt, mười hai năm qua Huyền Tử Y chưa một lần quỳ xuống hoặc tỏ ra yếu thế trước mặt hắn. Nay chàng vì một người nam nhân quỳ cầu xin hắn. Ngón tay âm thầm xiết chặt chén sứ.
“Quỳ làm cái gì? Đứng lên đi!” Long Phi Thiên vẻ mặt ôn hòa, cười dịu dàng.
Huyền Tử Y nghe xong thân mình khẽ run, chàng có thể nhận ra mỏng manh nhưng áp lực đáng sợ từ đỉnh đầu. Huyền Tử Y càng thấp đầu, kiên định nói.
“Hoàng thượng hãy tha tội cho Diệp Thảo Linh!”
Không gian tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng ngón tay gõ trên mặt bàn. Tim Huyền Tử Y bất giác đập theo tiết tấu. Đốc. Đốc. Đốc.
Qua một hồi, giọng Long Phi Thiên bình thản vang lên trong ngự thư phòng.
“Ngươi từng nói, muốn một thứ gì phải trả giá tương đồng. Muốn ta tha cho Diệp Thảo Linh, ngươi phải trả cái giá thế nào?”
“Hoàng thượng muốn Tử Y làm gì?” Huyền Tử Y ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Long Phi Thiên.
“Lần đầu Y Y cầu ta, đương nhiên không thể vô tình từ chối.” Khóe môi nhếch lên đường cong tà ác. “Nơi này luôn âm trầm, hoan ái tại địa phương này nhất định rất kích thích.”
Huyền Tử Y mở to mắt, không thể tin. Ngự thư phòng, nơi bàn luận quốc gia đại sự, nay hắn muốn biến nơi này thành tẩm cung hành lạc? Quá hoang đường!
Thấy Huyền Tử Y nhăn mày, Long Phi Thiên thản nhiên nói.
“Ta chờ xem Y Y vì một người trả giá đến mức nào.”
Lời từ chối nuốt trở lại, Huyền Tử Y cắn răng, nắm chặt tay rồi lại thả ra, sau cùng dứt khoát đứng lên.
Cởi bỏ dây lưng, vạt áo mở ra, cởi xuống tầng áo ngoài, tới áo trong, cuối cùng là một lớp vải mỏng, ngay cả mảnh vải bên hông cũng bị cởi ra. Huyền Tử Y lỏa thân từng bước một đi đến trước bàn, rũ xuống mi mắt, nhìn không ra biểu tình.
“Tử Y đã sẵn sàng.”
Long Phi Thiên không tỏ ra vui vẻ, ngược lại trong mắt hắn bùng nổ ngọn lửa phẫn nộ. Vươn tay bóp cằm Huyền Tử Y, Long Phi Thiên thô bạo cắn xé đôi môi chàng. Một tay khác giật đứt dây cột tóc, sợi tóc bạc như ánh trăng bay trên không trung rũ xuống bờ vai, sợi tóc mềm như tơ vấn vương quanh chỉ tay. Nụ hôn từ cuồng bạo trở nên dịu dàng khiến người trầm mê.
Long Phi Thiên đẩy ngã các thứ đồ trên mặt bàn, bế Huyền Tử Y nằm lên, tiến hành cuộc xâm lược hung tàn khác.
Trong cơn sóng dữ, Huyền Tử Y mơ hồ nghe một câu nói vọng từ xa xôi.
“Tử Y, hận ta không?”
Quá mệt mỏi, Huyền Tử Y trước khi hôn mê theo bản năng nói thật.
“Ta muốn giết Long….Phi…….Thiên…………..”
“A….” Long Phi Thiên khẽ cười, vùi mặt vào hõm vai Huyền Tử Y. “Tử Y phải nhanh lên đi, ta không muốn chờ lâu quá.”
TV………………………………………… ….…………..TV
Khi Huyền Tử Y tỉnh lại, chàng đang nằm trên giường ở một góc ngự thư phòng. Cơ thể dường như đã được rửa sạch, thay y phục mới. Huyền Tử Y nhìn quanh không thấy Long Phi Thiên, đang suy nghĩ chợt nghe bên ngoài ồn ào náo động. Huyền Tử Y khó khăn bước xuống giường, từng khớp xương đau đớn như bị nghiền nát, chậm chạp mở cửa ra. Ngoài cửa, hai hộ vệ đang lạp xả một lão nhân. Lão ngự y Diệp Từ Lương quan phục hỗn độn tóc tai bù xù kêu khóc, Huyền Tử Y giật mình quát to.
“Dừng tay!!!”
Hai hộ vệ nghe lời buông Diệp Từ Lương ra. Huyền Tử Y đi tới vừa định nâng lão ngự y dậy đã bị đẩy mạnh. Khuôn mặt già nua vặn vẹo phẫn nộ đối diện Huyền Tử Y.
“Tử Y! Ngươi là đồ mặt người dạ thú! Lúc đầu ta đã phản đối Thảo Linh qua lại với ngươi, nhưng Thảo Linh nói rất thích ngươi, nói ngươi không xấu, chỉ là ít biểu lộ cảm xúc! Nhưng ngươi đối với Thảo Linh thế nào? Hại chết nó! Hại chết cháu trai bảo bối của ta! Tử Y, ta liều mạng già với ngươi!”
Chứng kiến lão ngự y kích động xông lên, hai hộ vệ mỗi người kèm một bên ngăn lại. Huyền Tử Y kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu Diệp Từ Lương đang nói cái gì. Nhưng chàng nghe ra một điều.
“Diệp ngự y nói…..Thảo Linh…..chết…..?”
“Phi!!!” Diệp Từ Lương khinh bỉ phun một bãi nước miếng. Trước ngự thư phòng có hành vi bất nhã đáng bị tội chém đầu, nhưng bây giờ Diệp Từ Lương không sợ chết, họ Diệp chỉ còn lại mình ông ta, còn kiêng kỵ cái gì?
“Ngươi đừng giả bộ không biết! Mới vừa rồi ta van cầu hoàng thượng, ngài nói vốn định nhốt Thảo Linh vài ngày, hết giận sẽ thả ra. Nhưng bởi ngươi nói ra nói vào, hoàng thượng giận dữ hạ lệnh lập tức giết chết Thảo Linh! Cháu của ta….cháu của ta mới mười tám xuân xanh……cháu trai đáng thương của ta…..” Diệp Từ Lương bi thương khóc rống, hai tay dính máu ôm lấy khuôn mặt nhăn nheo đẫm lệ.
Huyền Tử Y cũng nhìn thấy vết máu trên người Diệp Từ Lương. Trông ông ta khỏe mạnh không giống bị thương, máu lại nhiều đến mức nhuộm ướt y phục, chẳng lẽ máu là của……
Huyền Tử Y sắc mặt nháy mắt trắng bệch, lảo đảo lùi vài bước.
“Tử Y, súc sinh! Lòng lang dạ sói! Âm hiểm tiểu nhân! Ta nguyền rủa ngươi chết không toàn thây! Nguyền rủa ngươi nhập địa ngục vĩnh không đầu thai! Không, nguyền rủa ngươi muốn chết không được muốn sống không xong!!!”
Hai hộ vệ không để Diệp Từ Lương náo loạn thêm, hợp lực lôi ông ta ra ngoài.
Tiếng mắng chửi xa dần, Huyền Tử Y ngã ngồi trên mặt đất, từng lời Diệp Từ Lương như cán búa nện vào đầu chàng. Đau nhức, mờ mịt, hỗn loạn.
Là chàng hại chết Diệp Thảo Linh? Long Phi Thiên vốn muốn thả, vì chàng cầu xin nên Diệp Thảo Linh phải chết? Là chàng làm hại?
Không. Không phải. Là Long Phi Thiên, hắn mới là hung thủ. Hắn đổ tội cho chàng. Nhưng tại sao? Hai tay chàng dính máu chưa đủ nhiều sao? Nay phải nhuộm cả máu của người mình yêu quý?
Long Phi Thiên, ngươi thật tàn nhẫn. Một mặt ngươi đẩy ta vào hắc ám, lại âm thầm khắp nơi quan tâm ta. Long Phi Thiên, ta không hiểu ngươi suy nghĩ gì, muốn cái gì.
“Long….Phi….Thiên……tại sao ép ta càng lúc càng hận ngươi? Ta……vốn không muốn……”
Ngước đôi mắt trống rỗng nhìn lên trời cao, Huyền Tử Y chợt cười to, hai hàng lệ chảy dọc gò má trắng nhợt.
Niềm tin là cái gì? Kiêu ngạo là gì?
Bị ru ngủ trong ảo giác của kẻ thù, mắt chàng đã mù, tai chàng đã điếc, không nghe thấy tiếng khóc than của những oan hồn.
“Tha thứ ta, phụ hoàng, mẫu hậu, Diệp Thảo Linh, các oan hồn vì ta mà chết. Ta không nên do dự. Ta không nên bị Long Phi Thiên mê hoặc. Long Phi Thiên là kẻ thù, bằng mọi giá phải giết chết hắn! Bằng mọi giá…….” Hai tay giơ lên không trung muốn bắt lấy cái gì lại bất lực hạ xuống.
Mỗi nói một câu, sắc mặt Huyền Tử Y càng khó coi, khi nói xong đã kịch liệt thở gấp. Đôi mắt chàng kiên định nhìn về phương xa, dường như quyết định cái gì, dường như từ bỏ thứ gì.
TV………………………………………… ………..…..TV
Trong rừng cấm có một bia mộ. Thật ra nhiều người đã chết trong này, nhưng không ai can đảm đi vào lập bia, thi thể mục rữa bị dã thú ăn cuối cùng thành bộ xương trắng. Nhưng trong rừng lúc này thật có một ngôi mộ, nhìn bia đá dường như mới lập vài ngày. Lúc này trước mộ bia quỳ một người.
“Linh….Linh…..Thật xin lỗi…..huynh không thực hiện được lời hứa bảo vệ đệ suốt đời. Linh…..thật xin lỗi…..thật xin lỗi………..” Nam nhân ôm lấy bia đá cứng ngắc như ôm người tình, nước mắt lặng lẽ chảy, không ngừng thì thào. Cuối cùng nước mắt cạn khô, nam nhân siết chặt nắm tay, kiên định nói. “Nhưng lúc này đây huynh thề, có một ngày Lý Đông Dương ta sẽ giết chết hôn quân Long Phi Thiên!!!”
Một người trung niên đứng bên cạnh khuyên can.
“Thiếu gia, hãy nén bi thương, giờ không phải lúc vọng động. Hôn quân đang phái người truy bắt thiếu gia, dòng máu cuối cùng nhà họ Lý. Lão gia, phu nhân còn có mọi người trong tộc đều đã không còn, thiếu gia phải bảo trọng thân thể để báo thù cho mọi người.” Người trung niên thanh âm nghẹn ngào.
“Lý Tam thúc, không phải đau thương. Chờ ta ra biên cảnh, tập hợp lực lượng, ngày trở về là lúc đế quốc Thanh Long sụp đổ!” Lý Đông Dương nghiến răng gằn từng chữ.
“Có muốn ta giúp một tay?”
Giật mình nơi hoang vắng đột ngột phát ra tiếng người, Lý Đông Dương cùng Lý Tam nhìn quanh bốn phía. Lý Đông Dương nhanh chóng đứng dậy cầm thanh đao, quát hỏi.
“Là ai! Hiện thân đi!!!”
Toàn thân Lý Đông Dương căng cứng phòng bị. Ngày xưa có phụ thân chống đỡ, y có thể tùy ý hành hiệp giang hồ. Nhưng bây giờ cửa nát nhà tan, là tội phạm bị truy nã, Lý Đông Dương phải học được cẩn trọng cùng tính kế. Bởi vì y không thể chết, y phải báo thù.
Gió nhẹ thổi, một bóng người nhẹ nhàng như con bướm hạ xuống trước mặt Lý Đông Dương. Lý Đông Dương kinh ngạc hô lên.
“Là ngươi? Tử Điệp?”
“Ta sẽ giúp ngươi đối phó Long Phi Thiên.” Huyền Tử Y lạnh lùng nói, mặt nạ che đi tất cả biểu tình.
“Tại sao ta phải tin ngươi? Ngươi là tay sai của cẩu hoàng đế!” Lý Đông Dương hừ lạnh.
Huyền Tử Y nâng lên tay gỡ xuống khăn trùm đầu, sợi tơ bạc lay động trong gió nhẹ.
Rừng cây thỉnh thoảng rung động bởi gió thổi qua. Một lúc lâu sau vang lên giọng nam lắp bắp không thể tin.
“Ngươi…..ngươi là hậu nhân của Huyền Vũ quốc?” Chỉ có người của Huyền Vũ mới có tóc màu bạc. Sau khi Huyền Vũ diệt vong, trên đời này đã không còn ai có màu tóc bạc.
“Đúng vậy, ta là hoàng tử của Huyền Vũ.”
Có thể người trong thiên hạ không biết, nhưng trong cung nhân có mắt đều đoán được chàng là người nước Huyền Vũ bởi đặc điểm tóc bạc mắt tím. Lúc nhỏ ngây thơ tưởng lời nói dối hoàn mỹ che lấp thân phận, buồn cười làm sao. Với bề ngoài đặc biệt như vậy, từ ánh mắt đầu tiên Long Phi Thiên đã biết chàng là ai. Nhưng hắn chưa bao giờ gọi tên đầy đủ của chàng, lúc trêu cợt gọi Y Y, lúc nghiêm túc hoặc tức giận gọi Tử Y. Điều này luôn làm chàng phức tạp.
Lý Đông Dương bỗng nhiên ngửa mặt cười to.
“Ha ha ha ha ha!!! Long Phi Thiên, ta thật không biết Long Phi Thiên là ngu xuẩn hay lá gan quá lớn. Giữ lại tai họa ngầm thậm chí còn huấn luyện võ công cao như vậy. Hắn không sợ chết? Hoặc là kẻ điên?”
“Chuyện đó không liên quan đến ngươi.” Huyền Tử Y lạnh lùng cắt ngang. “Bây giờ ngươi có muốn cùng ta hợp tác hay không?”
“Muốn! Đương nhiên muốn!” Mắt Lý Đông Dương lóe hung quang.
Long Phi Thiên! Mặc kệ ngươi tài giỏi cỡ nào, giết người thân của ta, giết Diệp Thảo Linh, đã chọc giận ta, chờ lãnh hậu quả đi!
TV……………………………….………�� �……….TV
Trong hoàng cung, nơi ngắm cảnh hoàng hôn đẹp nhất chính là nóc nhà. Ánh sáng cam nhạt chiếu lên lục y, hoa văn hình rồng trông sống động như muốn cưỡi mây bay lên trời. Lưu Vân vô thanh vô tức xuất hiện trên nóc nhà, mái nhà nghiêng nhưng y vẫn đứng vững vàng biểu hiện võ công không tầm thường. Lưu Vân cung kính nói với người đang nằm nhàn nhã trên nóc nhà.
“Hoàng thượng, Tử Y công tử đã gặp Lý Đông Dương.”
Mắt khép mở ra, con ngươi tối đen nhuộm một tầng ánh hoàng hôn mông lung, Long Phi Thiên vẫy tay lười biếng nói.
“Ngồi xuống.”
Lưu Vân ngoan ngoãn làm theo. Một người ngồi một người nằm, hình ảnh yên tĩnh hài hòa bị một câu nói đánh vỡ.
“Lưu Vân, ngươi theo trẫm đã bao lâu?”
“Bẩm hoàng thượng, qua trung thu vừa đúng hai mươi năm.”
“Đã lâu vậy sao? Tính ra ngươi cũng hơn ba mươi tuổi rồi.”
“Phải, chớp mắt mà đã lâu như vậy…..” Ánh mắt Lưu Vân mơ màng nhìn phương xa.
Long Phi Thiên đột nhiên bật dậy, một tay bóp cổ Lưu Vân, đáy mắt lạnh băng.
“Trong mắt trẫm chỉ tồn tại hai hạng người, thú vị hoặc không thú vị. Những thứ khác như thương hại, đồng tình đều là thứ buồn cười.”
Lưu Vân biết Long Phi Thiên ám chỉ đến Diệp Thảo Linh. Vốn Diệp Thảo Linh thật sự phải chết nhưng Lưu Vân lại lén cứu đi, vì giữ bí mật thậm chí diễn trò lừa gạt Diệp Từ Lương, bây giờ chắc ông ta đã được đưa đi đoàn tụ cùng cháu mình. Hy vọng hai người họ yên phận sống trong núi sâu đừng bao giờ xuất hiện. Còn bia mộ Diệp Thảo Linh trong rừng cấm là trống rỗng, dựng lên để Lý Đông Dương và Huyền Tử Y gặp nhau.
Sinh mạng nằm trong tay Long Phi Thiên, chỉ cần hắn hơi dùng sức là cổ Lưu Vân sẽ gãy, nhưng y vẻ mặt bình thản cười hỏi.
“Vậy với hoàng thượng thì nô tài là hạng người nào?”
Long Phi Thiên buông tay, lại nằm dài trên nóc nhà, vô lực đáp.
“Là hữu dụng.”
Lưu Vân cười khẽ. Từ khi Long Phi Thiên chín tuổi thì y đã luôn bên cạnh, tuy không nói nhưng hai người tình cảm không chỉ chủ tớ mà còn như huynh đệ. Vì vậy Long Phi Thiên mới tha thứ Lưu Vân làm trái lệnh, nếu là người khác thì đầu đã lìa khỏi cổ từ lâu.
“Lưu Vân, nếu có một ngày được rời khỏi hoàng cung, ngươi sẽ làm gì?” Long Phi Thiên ngáp một cái, dường như vô tâm hỏi.
Lưu Vân cẩn thận suy nghĩ, chậm rãi trả lời.
“Nô tài sẽ viết một quyển sách về hoàng thượng, để mọi người biết sự vĩ đại của hoàng thượng.”
“Viết về trẫm thì sách ngươi không ai thèm đọc.” Long Phi Thiên trêu chọc.
“Nô tài vẫn cứ viết, cho đến khi có người hiểu ra sự vĩ đại của hoàng thượng.” Lưu Vân kiên định nói.
Long Phi Thiên đột nhiên sắc mặt nghiêm túc nói.
“Ngươi có thể yêu cầu vàng bạc châu báu. Niệm tình ngươi theo trẫm nhiều năm, trẫm đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của ngươi.”
Đã theo Long Phi Thiên nhiều năm, Lưu Vân lập tức nghe ra trong lời nói có ẩn ý, vội vàng nói.
“Nô tài chỉ cầu hoàng thượng cho nô tài được hầu hạ ngài đến khi nô tài chết!”
“Như vậy ngươi sẽ chết rất sớm.” Long Phi Thiên nửa đùa nửa thật nói.
“Hoàng thượng, nô tài có một câu muốn nói ra từ lâu…………..”
Thấy Lưu Vân do dự, Long Phi Thiên mở miệng. “Trẫm cho phép ngươi nói.”
“Hoàng thượng, với tính cách và tài trí của ngài, muốn làm Tử Y công tử một lòng thuận theo không khó. Tại sao ngài nhất định phải đẩy công tử ra? Thậm chí còn làm công tử hận ngài?”
“Tử Y vốn nên hận trẫm.”
“Nhưng hoàng thượng yêu Tử Y công tử!” Lưu Vân bất giác cao giọng.
“Thì sao? Thù diệt quốc không phải một chữ ái có thể lấp đầy.”
Hơn nữa nếu ta lừa gạt làm Tử Y yêu mình, thứ tình cảm xuất phát từ dối trá đó ta không cần___Long Phi Thiên trong lòng thầm nghĩ.
“Hoàng thượng…..” Lưu Vân khổ sở nghẹn lời. Đúng vậy, tình yêu của hai người là sợi dây mỏng vắt ngang thù hận khe vực, chỉ cần một sẩy chân sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục. Cho dù hai người yêu nhau, ở tình huống như vậy thời gian lâu sẽ mệt mỏi, tình yêu cũng sẽ khô cạn.
Long Phi Thiên đột nhiên cười lên, nụ cười vui vẻ làm không gian tràn đấy ánh hoàng hôn ưu thương trở nên sáng rực.
“Trẫm đang đánh cuộc.”
“Đánh cuộc?” Lưu Vân khó hiểu lặp lại. “Đánh cuộc cái gì?”
“Về tình cảm con người, thứ cảm xúc luôn dao động khó đo lường nông sâu. Ta muốn xem lựa chọn cuối cùng của Tử Y. Ngươi không thấy đáng giá chờ mong sao?” Long Phi Thiên nghịch ngợm nháy mắt.
Lưu Vân nhẹ gật đầu. Đúng vậy, thật chờ mong kết quả. Là thiên ý đã định vẫn là con người ý chí chiến thắng?
End 5-by TV 5/4/2011
Chương tiếp theo: Kết thúc