Nghiệt ái - Chương 4
Chương thứ tư: Phẫn nộ
Khi Huyền Tử Y tỉnh lại đã là ngày thứ năm. Thân thể khỏe mạnh, không còn vết tích của một đêm thô bạo kia. Cử động tay chân, Huyền Tử Y đứng dậy đi ra khỏi phòng, tới ngự hoa viên. Chàng muốn hít thở không khí trong lành và hương hoa thơm ngát.
Đang xuyên qua khóm hoa thược dược, bỗng phía sau chàng có tiếng hô to.
“Tử ca ca! Tử ca ca!”
Huyền Tử Y xoay người lại, sắc mặt hiền hòa, cười giang tay ôm lấy người chạy tới vì quá gấp vấp phải hòn đá suýt té.
“Thảo Linh, vẫn hiếu động như vậy.”
Diệp Thảo Linh ngượng ngùng cười, làm nũng đem cằm đặt lên vai Huyền Tử Y, không tự giác hai người nam nhân ôm nhau là hành động kỳ dị ra sao.
“Nghe nói Tử ca ca bệnh, gia gia lại không cho ta đến, nói phá hủy thanh danh ngự y. Hừ, gia gia sợ ta sẽ chữa khỏi bệnh mà các ngự y khác không làm được! Đám vô dụng đó còn dám nói y thuật giỏi nhất thiên hạ, nếu là ta không chừng Tử ca ca đã sớm khỏe lại!” Diệp Thảo Linh nửa giận nửa lo lắng nói.
Nhắc đến bệnh tình làm Huyền Tử Y nhớ lại nguyên nhân tại sao nằm liệt giường, hơi cứng người một chút, sau đó thừa lúc xoay người tách ra khoảng cách với Diệp Thảo Linh. Huyền Tử Y thoạt nhìn dễ thân cận, chỉ cần không làm gì phạm phải chàng. Huyền Tử Y chỉ có một điểm kiêng kỵ là không muốn cùng người đụng chạm. Nhiệt độ cơ thể làm Huyền Tử Y nhớ tới ôm ấp của mẫu hậu và phụ hoàng, cũng có khi liên tưởng đến đôi tay Long Phi Thiên giam cầm. Dù là loại nào đều khiến Huyền Tử Y không muốn tiếp xúc với nhiều người.
Diệp Thảo Linh là ngoại lệ, được kêu một tiếng ca ca, được đứng gần Huyền Tử Y. Bởi vì nhiều lần chàng bị thương đều nhờ thiên tài y thuật Diệp Thảo Linh dốc sức chữa trị, hơn nữa tính cách đơn thuần giống con thỏ nhỏ, làm Huyền Tử Y bất giác thương yêu như em trai. Diệp Thảo Linh khuôn mặt thanh tú, dáng người gầy yếu giống như gió thổi sẽ bay đi, khi cười con mắt loan loan giống trăng rằm, mỗi khi nói chuyện khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền.
Không tự biết Huyền Tử Y cố ý tránh đụng chạm, Diệp Thảo Linh tươi cười vây quanh chàng kể lại chuyện vui phát sinh vài ngày trước.
Hai người cười nói hình ảnh rơi vào đôi mắt đen thẳm, từ bờ môi mỏng thốt ra âm thanh hàn lãnh.
“Đó là ai?”
Lưu Vân lập tức bẩm báo.
“Bẩm hoàng thượng, đó là Diệp Thảo Linh, mười tám tuổi, cháu đích tôn của ngự y đứng đầu thái y viện Diệp Từ Lương. Trời sinh thể nhược, gia đình lại chỉ có hai ông cháu, thường xuyên theo Diệp Từ Lương ra vào hoàng cung.”
“Diệp Thảo Linh….” Long Phi Thiên cau mày. “Dường như trẫm từng nghe qua tên này.”
“Diệp Thảo Linh từ nhỏ đã bộc lộ tài năng ở phương diện y thuật, mới mười tám tuổi tài chữa trị có phần trội hơn Diệp Từ Lương. Đáng tiếc trời sinh thể nhược nhiều bệnh, không thể sử xuất tài năng cứu thiên hạ.” Cảm khái trời đố anh tài, Lưu Vân quay về đề tài Long Phi Thiên hứng thú. “Hai năm trước tình cờ cứu công tử bị thương nặng khi thi hành nhiệm vụ. Dường như công tử thích tính cách hồn nhiên của Diệp Thảo Linh.” Lưu Vân tránh không nói thêm chuyện liên quan, bao nhiêu đó đã đủ hoàng thượng lấy mạng Diệp Thảo Linh.
Quả nhiên Long Phi Thiên hừ lạnh, mắt phượng nheo lại tia sáng nguy hiểm bắn về phía Diệp Thảo Linh.
Diệp Thảo Linh không hay biết nguy hiểm, còn phấn khích ôm vai Huyền Tử Y, nhảy lên như con thỏ nhỏ. Huyền Tử Y đã quen tật xấu này của Diệp Thảo Linh, cũng không tránh bàn tay ôm eo mình. Hành động này càng làm Long Phi Thiên tức giận.
Long Phi Thiên biết rõ Huyền Tử Y chán ghét người khác đến gần. Ngay cả hắn mười hai năm cường ngạnh ôm chàng, đến bây giờ nếu không phải bắt buộc chàng luôn cố gắng tránh né. Mỗi lần hắn chạm vào chàng, Huyền Tử Y cứng ngắc thân thể sau mới bất đắc dĩ thả lỏng. Hiện giờ chàng lại dung túng Diệp Thảo Linh thân cận.
Long Phi Thiên càng nhìn càng thấy Diệp Thảo Linh xấu xí, cảm thấy khuôn mặt ngây thơ kia rất đáng ghét. Ngay lúc Lưu Vân tưởng Long Phi Thiên sẽ xông đến tách ra hai người, Long Phi Thiên đột nhiên nở nụ cười, thấp giọng lầm bầm.
“Nên dạy dỗ vật nuôi nhận rõ ai là chủ nhân.”
Lưu Vân sống lưng lạnh ngắt, bất giác cách xa Long Phi Thiên hai bước.
Xem ra mới khỏe lại Huyền Tử Y sẽ phải nằm trên giường tiếp.
Mà Huyền Tử Y cũng đang rất phiền não. Chàng thật muốn đẩy ra Diệp Thảo Linh, nhưng thứ nhất sức lực chưa khôi phục hoàn toàn, thứ hai là đôi mắt sáng long lanh như con thỏ đáng thương nhìn mình. Huyền Tử Y thở dài, tiếp tục chịu đựng.
Huyền Tử Y thật vất vả nửa lừa nửa van xin Diệp Thảo Linh quay về thái y viện, còn chưa kịp thở ra đã nghe tiếng kêu quen thuộc.
“Tử Y công tử!” Lưu Vân khuôn mặt tươi cười đi đến.
Huyền Tử Y thật muốn rơi lệ, chẳng lẽ là Long Phi Thiên tìm chàng? Hiện giờ chàng không còn tinh lực đi đấu trí với con hồ ly mười đuôi kia. Huyền Tử Y ánh mắt cầu tình hướng về phía Lưu Vân, đáng tiếc hy vọng nhanh chóng bị đập nát.
“Hoàng thượng muốn công tử đến Nghênh Vũ các.”
“Đã biết.” Huyền Tử Y miễn cưỡng đáp lời, rời khỏi ngự hoa viên.
Lưu Vân đồng tình nhìn bóng lưng Huyền Tử Y. Dù là thân phận hay cá nhân, Lưu Vân ngoài đồng tình Huyền Tử Y, không thể giúp gì thêm, cho dù chỉ là một lời khuyên nho nhỏ.
TV…………………………………..……� ��……TV
Nghênh Vũ các là nơi ở của Ngọc phi, người hiện giờ được Long Phi Thiên sủng ái nhất. Từ lúc đi vào trong, chân mày Huyền Tử Y chưa từng giãn ra. Không khí tràn ngập thứ mùi kích thích dâm dục. Xưa nay hậu cung phi tần dùng đủ loại mùi hương kích thích để mong níu chân hoàng đế. Trải qua huấn luyện Ảnh, thứ mùi này không thể gây ảnh hưởng với chàng. Nhưng chàng vẫn không thích mùi hương này, ngòn ngọt dính dính như là hãm trong bùn lầy.
Tới chủ phòng, Huyền Tử Y nhắm mắt lại, khi mở cửa ra thì khuôn mặt đã trở nên không có biểu tình.
“Tử Y tham kiến hoàng thượng.”
Long Phi Thiên nửa nằm trên ghế dài, dưới chân Trầm phi cười ngọt ngào cẩn thận xoa bóp, trong lòng ôm mỹ nhân Ngọc phi, Dung phi mắt thu thủy đưa tình nhìn đế vương, bàn tay ngọc lột vỏ trái nho đút vào miệng. Hình ảnh này là giấc mộng của tất cả nam nhân trong thiên hạ. Dưới chân đạp quyền thế, tay ôm mỹ nhân, trên đời còn cầu cái gì?
Long Phi Thiên mắt nửa khép, nhìn không ra tâm tình. Ngay lúc Huyền Tử Y bước vào, cánh môi mỏng cong lên độ cung hoàn mỹ, từ bên trong thoát ra âm thanh êm tai như rượu ngon lâu năm.
“Y Y, ngươi đã đến rồi.”
Huyền Tử Y không tự chủ được say mê trong thanh âm, một thoáng thất thần, càng đừng nói là ba vị phi tần đã hoàn toàn mất hồn.
“Hoàng thượng cho gọi Tử Y có việc?” Huyền Tử Y nhanh chóng lấy lại thần trí, mặt không biểu tình hỏi.
“Không có việc gì thì trẫm không gặp được Tử Y công tử?” Long Phi Thiên mỉm cười hỏi.
Huyền Tử Y rùng mình, lúc này cảm giác ra khác thường. Long Phi Thiên bình thường ít khi cười, lúc hắn nổi giận khiến mọi người xanh mặt. Nhưng đó chưa phải đáng sợ nhất. Khi Long Phi Thiên thật sự nổi giận, thật sự nguy hiểm thì hắn sẽ cười đến càng đẹp, giọng nói càng lạnh băng. Hiện giờ Long Phi Thiên đang cười đến ngọt ngào, ngữ điệu không cao không thấp.
“Tử Y không dám!!!”
Long Phi Thiên nheo mắt, tay như có như không vuốt ve thân hình mỹ miều của Ngọc phi làm nàng mặt hồng mỵ kêu. Hắn không chút để ý nói.
“Năm nay ngươi bao nhiêu niên kỷ rồi?”
“Tử Y hai mươi hai.” Không hiểu Long Phi Thiên có ý gì, Huyền Tử Y thản nhiên hồi đáp.
“Hai mươi hai….” Long Phi Thiên dường như suy nghĩ điều gì, lát sau nói tiếp. “Tuổi này trẫm đã ôm không biết bao nhiêu nữ nhân.” Long Phi Thiên ngậm ngón tay vừa đút trái cây vào miệng mình.
Dung phi hai gò má đỏ hồng, đắc ý liếc hai vị phi tần nghiến răng ghen tỵ.
“Vậy đi, trong ba nàng ngươi hãy chọn một người qua đêm. Lớn như vậy chưa biết nữ nhân ôn hương thì sao gọi là nam nhân.”
“Hoàng thượng!” Ba vị phi tần kinh hoảng kêu. Mỹ nhân chính là mỹ nhân, hoảng hốt kêu cũng là nũng nịu làm người nghe tê dại.
“Hoàng thượng, thứ cho Tử Y không thể tuân mệnh!” Huyền Tử Y vội vàng chối từ.
Có vị vua nào đem nữ nhân của mình ban cho người đàn ông khác? Trừ khi bất đắc dĩ. Mà với Long Phi Thiên, đây có lẽ là một trò chơi mới. Huyền Tử Y không muốn cùng hắn đùa. Không nói trong triều các quan đại thần nghĩ sao, ba vị phi tần là vô tội. Mặc kệ hôm nay Long Phi Thiên chủ động ra lệnh Huyền Tử Y ôm các nàng, nhưng nếu các nàng đã cùng người đàn ông khác, các nàng chắc chắn sẽ chết. Long Phi Thiên tuyệt đối không dung thứ vật sở hữu của mình qua tay người khác.
Long Phi Thiên cố ý hiểu sai, nghi hoặc hỏi.
“Ngươi thấy không đủ? Vậy được rồi, để cả ba nàng hầu hạ ngươi.”
Huyền Tử Y ngây người, há to miệng. Long Phi Thiên không lẽ định làm thật?
Ba vị phi tần kinh ngạc qua đi, bình tĩnh nhận mệnh. Được hoan ái cùng một người tuấn tú như vậy, các nàng trong lòng mừng thầm, nhưng vẻ mặt không dám lộ ra chờ mong. Nếu sơ xuất chọc giận hoàng thượng thì hậu quả không phải đơn giản chỉ là mất mạng.
Long Phi Thiên ngồi dậy, đẩy Ngọc phi ngã xuống đất, trong lời nói lộ ra sát khí.
“Nếu Tử Y không hài lòng các nàng hầu hạ, trẫm còn giữ lại làm gì.”
Ba vị phi tần lạnh run, lúc này dù là có muốn hay không, các nàng nhất định phải cùng Huyền Tử Y. Ba nàng liếc nhau, cùng tiến đến gần Huyền Tử Y. Huyền Tử Y lùi bước tránh né, không ngừng kêu lên.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng! Xin đừng đùa giỡn Tử Y! Hãy mau kêu các nương nương ngừng lại! Đừng đến đây!”
Không biết là vô tình hay cố ý, Huyền Tử Y lùi một hồi từ ngoài cửa ngã xuống mép giường. Nâng mắt nhìn ba nàng, mỹ nhân hình tượng đâu còn, chỉ thấy giống hồ ly bắt đến con gà mập, mắt sáng rực, môi đỏ mọng nhếch lên.
Cánh tay ngọc vươn ra định chạm vào thì bị Huyền Tử Y hất ra, chàng phẫn nộ nhìn kẻ ngồi nhàn nhã xem kịch vui.
“Hoàng thượng! Đừng đùa nữa!”
Long Phi Thiên cười không nói, ngón trỏ khẽ động. Huyền Tử Y chưa kịp phản ứng đã bị cách không điểm huyệt, không thể nhúc nhích. Long Phi Thiên trầm giọng.
“Các ngươi còn không mau hầu hạ công tử?”
Ba vị phi tần run rẩy, vội vàng cởi y phục Huyền Tử Y. Người thì xoa ngực, người thì hôn mặt, người thì há miệng ngậm bộ phận yếu ớt nhất của nam nhân. Nhưng mặc các nàng cố sức khiêu khích lấy lòng, Huyền Tử Y sắc mặt ngày càng khó coi.
Long Phi Thiên đứng dậy, chầm chậm đi tới trước mặt Huyền Tử Y, cười hỏi.
“Làm sao vậy? Không thoải mái?”
Huyền Tử Y đỏ hốc mắt, hàm răng cắn chặt bật thốt ba chữ.
“Bảo họ…cút!!!!”
Long Phi Thiên trong mắt hiện lên vẻ hài lòng, phất tay, một trận gió đánh bay ba vị phi tần văng ra ngoài sân. Gió thổi mạnh làm cánh cửa tự động khép lại. Về phần ba nàng, tin tưởng Lưu Vân canh giữ bên ngoài biết làm sao khiến họ câm miệng vĩnh viễn.
Long Phi Thiên bàn tay sờ đến nơi nào trên cơ thể Huyền Tử Y thì huyệt đạo nơi đó giải khai. Huyền Tử Y mềm nhũn ngã vào ngực Long Phi Thiên, giọng hắn trêu cợt truyền vào tai.
“Các nàng không được sao? Hoặc là không có ta, Y Y không thể thỏa mãn?” Vừa nói Long Phi Thiên vừa sờ soạng phía dưới phân thân của Huyền Tử Y, không mấy chốc nó đã đứng thẳng tắp.
Huyền Tử Y thở dốc, cắn chặt môi không để tiếng rên rỉ thoát ra, tay bấu chặt vải giường.
Long Phi Thiên cười khẽ, lưỡi giảo hoạt tách ra hàm răng Huyền Tử Y, xông vào bên trong ẩm ướt, cùng lúc một ngón tay đã đi vào trong cơ thể chàng. Trước nay Long Phi Thiên luôn thô bạo chiếm lấy, hiện giờ trở nên dịu dàng ôm chàng, làm Huyền Tử Y khó nhịn vặn vẹo cơ thể.
Long Phi Thiên thở vào tai chàng dụ hoặc. “Nếu muốn thứ gì, hãy nói ra.”
Huyền Tử Y lắc đầu, cơ thể không tự chủ được thuận theo động tác Long Phi Thiên, ưỡn ngực để hắn yêu thương, rên rỉ khi cái lưỡi mềm mại đảo quanh yết hầu. Nhưng bắt chàng nói ra dục vọng của mình, thà rằng chàng cắn đứt lưỡi.
Hôm nay Long Phi Thiên không dễ dàng buông tha Huyền Tử Y. Hắn đứng dậy đi tới cái bàn, lấy bình rượu đổ lên bụng chàng. Không lâu sau Huyền Tử Y biết tác dụng của rượu. Đây không phải rượu thường, nó đã trộn lẫn thuốc. Phía dưới ngứa làm Huyền Tử Y khó chịu cọ xát hai chân, nhưng làm vậy không có hiệu quả. Huyền Tử Y muốn dùng hai tay giải quyết, Long Phi Thiên đã giật đứt vải màn trói tay chàng.
“Nói, Tử Y, ngươi muốn cái gì? Khao khát cái gì?”
Mặt Huyền Tử Y đã đỏ hồng, trán ướt đẫm mồ hôi, ngực phập phồng như cá mắc cạn. Long Phi Thiên quyết định tiến thêm một bước phá hủy lý trí Huyền Tử Y. Ngón tay hắn từng cái tiến vào trong cơ thể Huyền Tử Y, đến ngón tay thứ tư thì dừng lại. Hắn bắt đầu nhích ngón tay khuấy động bên trong. Theo tiết tấu, Huyền Tử Y càng thở gấp gáp, vặn vẹo hông. Long Phi Thiên cười xấu xa, ngón giữa nhấn nhẹ một điểm nhô lên bên trong. Huyền Tử Y trợn to mắt kinh kêu. Nhưng tay Long Phi Thiên giống như móng vuốt mèo, càng gãi càng ngứa, không thể giải thoát dục vọng. Đụng một chút sao có thể thỏa mãn? Chàng muốn thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào, nghiền nát.
“Tử Y, chỉ cần nói thật, ta đều cho ngươi. Bây giờ ngươi muốn làm gì nhất, Tử Y?” Âm thanh khàn khàn khơi mào dục vọng sa đọa.
Nhưng là mặc kệ cơ thể sắp phát điên, mặc kệ Long Phi Thiên dụ hoặc có bao nhiêu hấp dẫn, Huyền Tử Y vẫn cắn môi lắc đầu.
“Ai…..” Long Phi Thiên thở ra, thất bại hôn lên cánh môi hồng. Hắn đã nhịn thật lâu, việc dạy dỗ để lần sau làm tiếp vậy.
“Tử Y……ta không biết nên làm gì với ngươi đây.” Câu nói bất đắc dĩ chìm trong tiếng kêu rên mất hồn.
Giường lay động, màn đung đưa in hình ảnh hai thân thể khi ẩn khi hiện giao nhau.
TV………………………………………… .….……..TV
Kịch liệt hoan ái kết quả là Huyền Tử Y hôn mê đến buổi chiều mới tỉnh lại. Ngủ một giấc tinh thần tỉnh táo, nhưng cả ngày không ăn gì làm thể lực hơi suy sút. Huyền Tử Y nhíu mày nhìn chân trời hoàng hôn, nhớ tới Diệp Thảo Linh nhiều lần nhấn mạnh hôm nay giữa trưa sẽ chờ chàng ở ngự hoa viên. Nghĩ đã trễ như vậy chắc Diệp Thảo Linh đã đi, nhưng Huyền Tử Y vẫn theo ước hẹn đến ngự hoa viên. Quả nhiên ngoài kỳ hoa dị thảo không có ai khác. Ngay lúc Huyền Tử Y định trở về thì một bóng người đột nhiên xông ra quỳ trước mũi chân chàng. Huyền Tử Y kinh ngạc thốt lên.
“Diệp ngự y?”
Người quỳ trước mặt Huyền Tử Y đúng là Diệp Từ Lương, trên khuôn mặt già nua tràn đầy nước mắt, lão ngự y liên tục dập đầu.
“Tử Y công tử!!! Cứu mạng!!! Cứu mạng!!!!”
Quay lại thời gian vào trưa hôm nay. Sau khi tự mình bế Huyền Tử Y về lại lãnh cung qua đường hầm bí mật, Long Phi Thiên tắm rửa xong, lười biếng nằm trên ghế dài ở ngoại điện.
“Đi kêu Diệp Thảo Linh tới đây.”
“Tuân chỉ.” Lưu Vân ra ngoài truyền lệnh hộ vệ đi đưa người tới. Trong lòng thầm thở dài. Nên tới sẽ phải tới. Chỉ tội cho chàng trai vô tội kia, bị hoàng thượng giận chó đánh mèo.
Chốc lát sau Diệp Thảo Linh cúi đầu vào tẩm cung, cách Long Phi Thiên mười bước quỳ xuống.
“Thảo dân Diệp Thảo Linh khấu kiến hoàng thượng!”
“Đến trước mặt trẫm.”
Diệp Thảo Linh nghi hoặc làm theo, đầu vẫn cúi thấp. Trước khi tới nơi này, ông nội đã dặn nhiều lần phải chú ý quy củ, không được làm gì thất thố chọc giận hoàng thượng. Diệp Thảo Linh cảm thấy thật sợ hãi, ánh mắt hoàng thượng như muốn lóc từng miếng thịt trên người mình.
Long Phi Thiên vươn tay nâng cằm Diệp Thảo Linh, trong mắt chất chứa dục vọng, khàn giọng nói.
“Ngươi thật là nam nhân sao? Nhìn khuôn mặt này xinh đẹp còn hơn phi tần của trẫm.”
Diệp Thảo Linh cứng người, hai tay siết chặt thành nắm đấm, cố kiềm chế không xúc động hất tay Long Phi Thiên ra, nhưng biểu tình chán ghét đã hiện rõ trên mặt. Lưu Vân đứng bên cạnh âm thầm nhíu mày, y nếu đã phát hiện thì Long Phi Thiên càng không thể không nhận ra.
Hắn nhếch môi, nụ cười chứng tỏ tâm trạng vui vẻ. Nhưng mà Lưu Vân nhìn thấy nụ cười kia thì sống lưng lạnh toát.
“Môi ngươi….dường như rất mỹ vị….” Ngón cái ma sát bờ môi đầy đặn, Long Phi Thiên cúi đầu giống như sắp hôn lên.
Diệp Thảo Linh hoảng sợ, không thèm cố kỵ gì nữa, đẩy mạnh Long Phi Thiên ngã ra sau.
Lưu Vân phối hợp trò diễn của Long Phi Thiên giả bộ vội vàng tiến lên nâng hắn dậy, hướng ngoài cửa quát.
“Người đâu! Diệp Thảo Linh to gan hành thích hoàng thượng!!!”
Diệp Thảo Linh bị đám hộ vệ kề kiếm vào cổ, ấn quỳ rạp trên mặt đất. Diệp Thảo Linh tuy sợ hãi cả người run rẩy, đôi mắt trong sáng nhìn thẳng Long Phi Thiên không hề có ý phục tùng.
Cũng vì đôi mắt này mà Long Phi Thiên quyết định sửa đổi chủ ý, cười hỏi.
“Đêm nay ngươi ở lại tẩm cung cùng trẫm đàm đạo, thế nào?”
Ngụ ý Diệp Thảo Linh có hai lựa chọn, thuận theo hoặc chết. Nếu chọn thuận theo, Long Phi Thiên dĩ nhiên sẽ không chạm vào Diệp Thảo Linh, chẳng qua muốn làm trò để Huyền Tử Y thấy Diệp Thảo Linh dơ bẩn, từ đó né tránh. Nếu làm vậy, Diệp Thảo Linh còn con đường sống. Nếu không….
Long Phi Thiên lạnh lùng cong lên khóe môi.
Diệp Thảo Linh cắn môi, mắt nhìn thẳng Long Phi Thiên, rõ ràng nói.
“Thứ cho thảo dân không thể tuân mệnh!”
Lưu Vân nhắm mắt không đành lòng nhìn, cao giọng hô.
“Diệp Thảo Linh mạo phạm long thể, áp đi hình bộ xét xử!”
Đám hộ vệ nghe lệnh áp giải Diệp Thảo Linh đi ra ngoài. Hình bộ là nơi phán xét và nhốt những tội phạm cực nguy hiểm liên quan đến hoàng tộc hoặc trọng thần. Vào trong đó thì đừng mong có ngày trở ra, cho dù có, cũng đã không thành hình người. Nơi đó là địa ngục nhân gian, những ác quỷ ngày đêm tra tấn tội nhân.
“Hoàng thượng, nếu để Tử Y công tử biết…..” Lưu Vân thật không muốn quan hệ căng thẳng giữa hai người càng bế tắc hơn.
Long Phi Thiên mỏi mệt nhắm mắt lại, cười nhạt nói.
“Trẫm đã cho cơ hội, là Diệp Thảo Linh không cần. Về phần Tử Y…..hắn đã hận chết ta, lại thêm một cái không hề gì. Lưu Vân, lui ra đi, trẫm muốn yên tĩnh.”
“Nô tài cáo lui.” Lưu Vân lặng lẽ ra ngoài, đứng ở cửa như pho tượng thần canh giữ không để ai tiến vào quấy nhiễu đế vương.
Trên bầu trời trong xanh, mặt trời chiếu sáng khắp nhân gian. Ánh mặt trời có thể soi thấu lòng người?
End 4-by TV 4/4/2011
Chương tiếp theo: Thống khổ