Nghiệt ái - Chương 3
Chương thứ ba: Đế vương vô tình
Cách kinh đô vài trăm dặm có một khu rừng. Cánh rừng không lớn, đi đến cuối là một khe vực. Khe vực này kỳ lạ ở chỗ quanh năm suốt tháng, dù ngày hay đêm đều phủ sương mù, tựa như đỉnh núi mây bay. Nhất là ban đêm, thi thoảng vang lên vài tiếng kêu thê lương. Từng có người cả gan tiến nhập khu rừng, ngày hôm sau ngoài bìa rừng người ta thấy một cỗ thi thể tử trạng vô cùng rùng rợn. Từ đó không ai dám đến gần nơi này nữa.
Huyền Tử Y thong thả đi vào sâu trong rừng cấm, tiếng kêu quỷ dị từng hồi quanh quẩn không ảnh hưởng bước chân chàng. Đến trước khe vực, Huyền Tử Y không chút do dự nhảy xuống.
Nếu không ai tự thân nhảy xuống sẽ không biết, khe vực kỳ thật không sâu, khoảng năm thước, với người có chút võ công thì không tính nguy hiểm, càng đừng nói là cao thủ như Huyền Tử Y. Nhẹ nhàng đặt chân xuống bãi cỏ, Huyền Tử Y cẩn thận quan sát vách đá, chuẩn xác ấn vào một khối đá hình vuông hơi nhô ra. Ầm ầm, vách đá chuyển động tách ra phơi bày một cửa hang. Huyền Tử Y đi vào, hang động hẹp dài được chiếu sáng mờ nhạt bởi một loại nấm mọc trên vách động. Huyền Tử Y đi một hồi lâu thì gặp hai ngã rẽ, hướng trái là tới tẩm cung của hoàng đế, chàng rẽ phải. Tới cuối thông đạo, nâng tay chạm vào cục đá hình tròn hơi nhô ra, xoay trái hai vòng phải năm vòng, trên trần hang hiện ra một hỗ hổng hình tròn. Huyền Tử Y phi thân lên.
Huyền Tử Y chân vừa đặt trên mặt đất, cái bàn chuyển động che lại mật đạo. Đột nhiên thân thể chàng mềm nhũn ngã xuống. Huyền Tử Y gượng ngồi dây, tay sờ bắp đùi, lòng bàn tay ướt đẫm, nhớp nháp. Chàng cau mày, thấp giọng mắng.
“Đáng chết, bị thương chỗ này vào lúc nào không biết?”
Cẩn thận đặt quyển sách lên bàn, Huyền Tử Y chưa kịp thả lỏng thì lỗ tai linh mẫn nghe tiếng vỗ cánh. Chàng đứng dậy mở cửa sổ, một con dơi bay vào phòng lượn mấy vòng, sau đó bay ra. Đó là dấu hiệu Long Phi Thiên gọi chàng tới gặp hắn.
Huyền Tử Y cởi bộ y phục đen, miếng vải dính vào miệng vết thương, kéo ra động đến da thịt đau xót vô cùng. Huyền Tử Y mày không chau, mạnh mẽ xé rách y phục kéo theo cả máu và thịt, chàng nhanh tay điểm huyệt cầm máu. Không kịp bôi thuốc trị thương, Huyền Tử Y vội vàng thay bạch y theo đường hầm bí mật đi đến tẩm cung.
Lối ra mật đạo nằm trong nội điện. Cẩn thận thả bức tranh thủy mặc đúng vị trí ban đầu, Huyền Tử Y cất bước tiến vào trong. Những tấm màn lụa tầng tầng lay động quấn quýt người đi, giống như sương khói lại như sợi tơ trói buộc.
“Hoàng thượng.” Huyền Tử Y đứng cách long sàng mười bước.
Xung quanh giường thả tấm màn hơi dày, chỉ thấy bóng người bán nằm như ẩn như hiện. Một bàn tay vén rèm, giọng nói lười biếng từ phía trong truyền ra.
“Vật kia đâu?”
Huyền Tử Y tiến lên dâng quyển sách rồi lùi lại chỗ cũ. Bàn tay nắm quyển sách trắng nõn không một vết chai sạn lui vào trong tấm màn. Chàng biết, bàn tay nhìn như mềm mại kia đã chặt đứt bao nhiêu sinh mạng, tẩm bao nhiêu huyết nhục. Bàn tay cũng giống như con người Long Phi Thiên. Thoạt nhìn vô hại, chỉ có khí thế của đế vương. Nhưng nếu không chú ý, bàn tay đó sẽ thò ra từ trong bóng tối vặn gãy cổ ngươi, làm cho ngươi đến lúc chết vẫn không biết chuyện gì xảy ra. Huyền Tử Y tự tin trên đời này người có thực lực ngang bằng chàng chỉ đếm trên đầu ba ngón tay. Nhưng thực lực này là một tay Long Phi Thiên tạo thành. Sức mạnh của hắn thuộc về lĩnh vực thần linh, không thể khiêu chiến, không thể đạt tới.
Dù biết không có phần thắng, Huyền Tử Y vẫn muốn dùng hết sinh mạng để thực hiện. Bởi vì một khi ngừng lại, chàng sẽ không chịu nổi mà gục ngã. Lời dạy của phụ hoàng, đôi mắt đẫm lệ của mẫu hậu, tiếng gào khóc của dân chúng Huyền Vũ, không lúc nào ngừng vang trong đầu Huyền Tử Y. Chàng không thể ngừng nhắc nhở bản thân. Một khi dừng lại, đó là lúc sinh mạng kết thúc.
Thỉnh thoảng tiếng giấy trở mình khuếch đại âm thanh trong không gian im ắng. Từ sau lưng Huyền Tử Y, cơn gió mát nhẹ thổi vào, lay động tấm màn, lay động phong linh réo rắt vang.
“Có mùi máu? Ngươi bị thương?”
“Chỉ là vết cắt ngoài da. Tử Y vô dụng, ngày mai sẽ tăng cường rèn luyện gấp đôi.” Huyền Tử Y cúi đầu. Chỉ đột nhập thừa tướng phủ đã bị thương, hơn nữa vết thương ở bắp đùi là ai đả thương cũng không nhận ra, Huyền Tử Y tự mắng mình luyện tập không đủ. Với thực lực như vậy, đừng nói giết Long Phi Thiên, chạm được góc áo hắn đã là quá mức mơ mộng rồi.
“Đến đây.”
Huyền Tử Y tuy không hiểu Long Phi Thiên có ý gì, vẫn là nghe lời bước tới gần. Gió đột nhiên từ bên trong thổi mạnh phất bay tấm màn. Huyền Tử Y trong lòng vừa kinh sợ vừa buồn bực. Đã biết Long Phi Thiên võ công cao cực kỳ, chàng vẫn không khỏi ngạc nhiên nội lực hắn thâm sâu đến mức nhẹ nhàng phất tay đã tạo ra kình phong.
Long Phi Thiên nằm nghiêng trên giường lớn, tay phải chống đầu, tay trái vân vê lọn tóc đen rũ xuống trước ngực, vạt áo mở rộng để lộ khuôn ngực rắn chắc. Dưới ánh nến, khuôn mặt hắn phủ lên một tầng huyền ảo mị hoặc.
Huyền Tử Y hạ mi mắt, không dám nhìn Long Phi Thiên lâu thêm một khắc. Chàng không thể bị phong thái của hắn mê hoặc. Mặc kệ hắn là hoàng đế vĩ đại như thế nào, trí mưu cai trị cả đế quốc cùng bình định các tiểu quốc, tài thao lược huấn luyện quân đội trung thành vì hắn không sợ chết ra sao. Mặc kệ con người hắn có nhiều hấp dẫn, Long Phi Thiên là kẻ thù không đội trời chung của chàng. Một ngày nào đó, hoặc Huyền Tử Y, hoặc Long Phi Thiên, sẽ chết trong tay đối phương. Đây là vận mệnh không thể thay đổi. Từ lúc hắn dẫn quân xông vào lãnh thổ Huyền Vũ, vận mệnh hai người đã được quyết định.
Long Phi Thiên đôi mắt lóe sáng nhìn Huyền Tử Y từ đầu đến chân, mở miệng lười biếng nói.
“Cởi đồ ra.”
“A?” Huyền Tử Y không hiểu ra sao, ngu ngơ há miệng.
Long Phi Thiên nhếch môi, trong giọng nói lộ ra ý cười.
“Ta bảo cởi đồ ra, cho ta xem vết thương.”
Huyền Tử Y ngậm miệng, trong lòng khó chịu nhưng không biểu hiện ra, trầm mặc cởi dây lưng, từng lớp áo rơi xuống gót chân.
Long Phi Thiên thích thú nhìn cơ thể rắn chắc dần hiện ra. Khi Huyền Tử Y ngừng lại, trên người chỉ còn một mảnh vải từ thắt lưng dài xuống một gang tay che lại bộ vị nam nhân.
“Bước tới gần chút.” Giọng Long Phi Thiên trở nên khàn khàn.
Huyền Tử Y rùng mình, sợ hãi nghĩ điều sắp xảy ra, rồi lại lắc đầu thầm mắng mình nghĩ nhiều. Sẽ không, Long Phi Thiên đêm nay vừa ở chỗ phi tần, sẽ không có tinh lực.
Huyền Tử Y chậm rãi từng bước một đến gần Long Phi Thiên. Hắn cũng không hối thúc, nhìn theo từng bước chân chàng, con ngươi đen càng trở nên sâu thẳm. Huyền Tử Y ngừng lại trước giường. Long Phi Thiên ngón tay dọc theo làn da hở ra, máu đã ngừng chảy, thịt ở bên trong đỏ hồng. Ngón tay bỗng đâm vào trong, khuấy động thịt kích máu ào ạt chảy ra, thấm ướt miếng vải trắng bao quanh hông Huyền Tử Y.
Huyền Tử Y trên mặt không biểu tình trừ làn da trắng bệch, hai nắm tay siết chặt khớp xương kêu khanh khách.
Long Phi Thiên rút tay ra, lưỡi liếm đầu ngón tay ướt đẫm máu, mút vào, híp mắt lại thỏa mãn cười.
Nhìn nụ cười trên mặt hắn, toàn thân Huyền Tử Y run lên, chân lùi ra sau một bước. Cùng lúc đó, Long Phi Thiên duỗi tay kéo Huyền Tử Y ngã xuống giường.
Giường chấn động, tấm màn tùy theo bay xuống che khuất cảnh tượng bên trong.
Long Phi Thiên cúi đầu liếm vết thương bên hông đang không ngừng tuôn máu.
Huyền Tử Y đã trải qua nhiều loại đau đớn vượt sức con người chịu đựng, vết thương ở bên hông nho nhỏ đau không là gì. Nhưng lưỡi Long Phi Thiên liếm dọc theo vết cắt đem đến cảm giác ngứa và rát. Huyền Tử Y ôm chút hy vọng mỏng manh, khẽ kêu.
“Hoàng thượng, đêm đã khuya, hoàng thượng nên nghỉ ngơi.”
Long Phi Thiên ngừng lại, hơi nâng người lên. Huyền Tử Y không có thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt càng trở nên trắng xanh. Bởi vì giờ phút này Long Phi Thiên nhìn chàng bằng đôi mắt dã thú đói khát con mồi.
“Đây là lúc nghỉ ngơi.” Long Phi Thiên cong lên khóe môi.
Huyền Tử Y nhắm mắt, thả lỏng thân mình thuận theo. Dù sao đã không phải lần đầu tiên, chống cự chỉ càng kích thích dã thú thêm điên cuồng, làm khổ bản thân.
Long Phi Thiên cảm thấy vừa lòng, thưởng cho hôn lên môi chàng, mới đầu mút nhẹ sau đó cắn xé, lưỡi mạnh mẽ đút vào trong quấy phá khoang miệng.
Đầu lưỡi tê liệt, hai tay Huyền Tử Y nắm chặt vải giường, tự thôi miên mình không để ý sự việc sắp xảy ra. Đây không phải lần đầu, càng không là lần cuối. Chỉ cần đầu óc trống rỗng, sẽ không cảm nhận đau đớn. Chỉ cần cắn chặt môi, sẽ không phát ra âm thanh sỉ nhục.
Thế nhưng Huyền Tử Y biết, Long Phi Thiên sẽ không để chàng như nguyện.
Thình lình bén nhọn đau đớn từ môi xông thẳng vào óc, mùi máu tràn đầy khoang mũi. Giọng trầm thấp khêu gợi tiến vào tai Huyền Tử Y.
“Mở mắt ra.”
Huyền Tử Y vẫn nhắm chặt mi mắt.
Long Phi Thiên cười, cả người đè ép lên, cái lưỡi ẩm ướt không ngừng liếm mi mắt chàng. Mi mắt rung động như cánh bướm muốn bay, nhưng là Huyền Tử Y vẫn không mở mắt. Bỗng cái lưỡi giảo hoạt không tiếp tục quấy rầy, Huyền Tử Y chưa kịp nhẹ nhõm thì một vật thô cứng đâm mạnh vào cơ thể chàng. Huyền Tử Y thất thanh kêu to.
“A!!!!!!!” Cùng với tiếng kêu thê thảm, đôi mắt mạnh mở ra. Trong con ngươi tím phản chiếu nụ cười tà ác.
“Tử Y, phải luôn luôn nhìn ta. Khi nào mắt ngươi còn thấy sự vật, ngươi chỉ có thể nhìn duy nhất ta.”
Tử đồng tan rã phủ một tầng sương mù, đau đớn cực hạn làm Huyền Tử Y không còn nghe thấy thứ gì.
Long Phi Thiên nâng đùi chàng lên, năm ngón tay bóp mạnh vết thương như muốn bóc ra một mảng thịt.
Lấy độc trị độc luôn hữu hiệu. Đau đớn làm Huyền Tử Y lấy lại thần trí, thở dốc như con cá mắc cạn, mồ hôi lạnh thấm ướt trán.
Long Phi Thiên vuốt tóc Huyền Tử Y, cẩn thận kéo ra sợi tóc dính trên trán chàng. Đôi môi mềm nhẹ hôn lên mi mắt, gò má, chóp mũi, môi, liếm cần cổ, răng nanh khẽ cắn yết hầu, trải dài nụ hôn trên ngực, hai tay có tiết tấu xoa bóp hai điểm nhỏ. Lúc này hắn dịu dàng nhìn Huyền Tử Y như đang ôm lấy người yêu nhất, hoàn toàn trái ngược hành động dã man lúc đầu.
Đau đớn cùng khoái cảm quấy nhiễu thần trí Huyền Tử Y, chàng ngây ngốc nhìn Long Phi Thiên, mặc hắn tùy ý đùa bỡn cơ thể mình. Thỉnh thoảng tay hắn xẹt qua chỗ mẫn cảm như hai điểm trên ngực hoặc xương sườn, hoặc lưỡi đảo quanh yếu hầu, khiến chàng không nhịn được khẽ rên rỉ.
Dịu dàng trong mắt Long Phi Thiên dường như chỉ là ảo giác, nó biến mất quá nhanh, bây giờ con ngươi hắn tràn đầy khát máu.
Động thắt lưng, mạnh mẽ đâm sâu vào bên trong hẹp hòi, máu tươi theo cử động không ngừng trào ra, nhuộm ướt hạ thân hai người.
Huyền Tử Y không đề phòng giật nảy mình, đã không kêu thành tiếng, hai tay quơ quào trong không trung. Long Phi Thiên bắt lấy đè xuống giường, mười ngón tay nắm chặt như vĩnh viễn không tách rời. Huyền Tử Y đau, Long Phi Thiên cũng đau, cửa vào quá chặt làm hắn khó khăn tiến thêm. Nhưng càng là vậy càng kích thích dục vọng của hắn. Không ngừng đâm sâu vào, không ngừng xé rách miệng vết thương. Máu trong cơ thể hắn không ngừng kêu gào, làm Huyền Tử Y đau đớn, nhuộm đỏ thân thể chàng, để khuôn mặt xinh đẹp thánh khiết trở nên vặn vẹo.
Long Phi Thiên hôn môi Huyền Tử Y, dùng lưỡi tách ra hàm răng cắn chặt.
“A…..ân….a….a……..”
Từ bên trong thoát ra tiếng rên rỉ là đau đớn hay khoái cảm?
“Nhớ kỹ. Trên đời này chỉ có ta cho ngươi vui sướng, chỉ có ta cho ngươi khổ sở. Ngươi thuộc về ta, có nghe không? Không chỉ kiếp này, còn có kiếp sau, kiếp sau nữa. Đời đời kiếp kiếp, ngươi là của ta!”
Trong không gian tràn ngập tiếng da thịt chạm nhau, tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, cùng không ngừng lặp lại câu nói như thôi miên như khúc hát ru.
“Huyền Tử Y. Ngươi thuộc về ta, Long Phi Thiên. Huyền Tử Y là của Long Phi Thiên. Huyền Tử Y là của Long Phi Thiên….Tử Y….Tử Y…..Tử Y…..”
TV………………………………………..� ��……….TV
Thần trí mơ hồ, Huyền Tử Y nghe thấy giọng của Long Phi Thiên vọng từ nơi xa xôi
“….ta mặc kệ…..phải chữa khỏi…..Tử Y……tỉnh lại……ta yêu em…….Tử Y…….”
Huyền Tử Y bay trong không gian trắng xóa, nghe lời nói ngắt quãng, cười khổ. Lại là giấc mộng này. Mỗi khi cơ thể mệt mỏi tới cực điểm, chàng lại có ảo giác được ôm vào lồng ngực ấm áp, nghe Long Phi Thiên dịu dàng mang theo say đắm không ngừng thổ lộ tình yêu.
Giả dối. Nhất định là mơ. Long Phi Thiên không đời nào nói yêu chàng. Long Phi Thiên không thể nào yêu ai. Hắn không có trái tim, máu của hắn là từ sắt đá nung chảy.
Con người hay yêu quái mỗi hành động đều là vì dục vọng riêng. Nhưng Long Phi Thiên không có, hắn không có dục vọng. Cho dù hắn che dấu rất sâu, chàng vẫn là biết. Long Phi Thiên ngồi trên ngôi cao hờ hững nhìn thế gian, coi sinh mạng thấp hèn tựa con kiến. Quyền uy đế vương, con người, tất cả chỉ là đồ chơi trong tay hắn khi buồn chán.
Người như vậy, không có tim, làm sao biết yêu?
Nhưng mà……
Huyền Tử Y nhớ tới một đêm trăng sáng, Long Phi Thiên đưa lưng về phía chàng nói:
-Tử Y, mọi người nói đế vương vô tình. Có biết tại vì sao không?
-Không biết.
-Bởi vì hoàn cảnh tạo nên con người. Xung quanh hoàng đế luôn có những kẻ vì danh, lợi, mỗi một cử động đều dính đến âm mưu, mỗi một bước đi có thể sẽ rơi vào quỷ kế. Vì vậy làm hoàng đế không thể không trở nên độc ác, đa nghi. Cho dù may mắn tìm được chân tình thì đã sao? Hoàng đế nắm giữ ngàn vạn sinh mạng nhưng không thể bảo hộ người mình yêu. Đó là hoàng đế bi ai.
-Muốn một thứ gì phải trả giá tương đồng. Hoàng đế có quyền uy, tài phú nhất thiên hạ, đánh đổi chân tình không có gì bất công. – Chàng đã lạnh lùng nói như thế.
-Nói đúng lắm! Thế gian mọi người đều mơ ước làm hoàng đế, cái giá phải trả thật không đắt! Công bình! Rất công bình! Ha ha ha ha ha!!!!
Huyền Tử Y nhớ rõ tâm trạng lúc đó của mình, chàng muốn nhìn mặt Long Phi Thiên, muốn nhìn khuôn mặt cười lúc đó của hắn. Tại sao hắn đột nhiên nhắc tới đế vương cũng có tình? Lẽ nào hắn đã yêu người nào? Long Phi Thiên cũng biết đến yêu sao? Cảm giác tình yêu không hợp với hắn. Nhưng nếu là thật, ai là người đủ sức lay động trái tim hắn?
Càng nghĩ, lồng ngực Huyền Tử Y như có tảng đá ngày càng nặng đè ép không thở nổi.
TV………………………………………… ..…….TV
“Ngự y! Ngự y! Tử Y khó thở, mau mau xem!!!” Long Phi Thiên ôm chặt Huyền Tử Y đang hôn mê, hung dữ trừng mắt quát người đối diện.
Lão ngự y run run bước tới giường, sau một hồi bắt mạch, khổ sở nói.
“Vị công tử này thật không có chuyện gì. Chỉ là cơ thể bị thương không nhẹ nên phát sốt, khó chịu là bình thường. Đợi qua ba ngày bệnh trạng sẽ giảm.” Lão ngự y vuốt râu nói.
“Cái gì? Phát sốt ba ngày thì đầu óc chẳng phải biến ngốc? Họ Diệp, trẫm hạn cho ngươi trong nửa canh giờ phải làm Tử Y hạ sốt! Ta mặc kệ ngươi dùng cách gì, Tử Y không tỉnh lại đầu ngươi sẽ lìa khỏi cổ!!!”
“Này….” Diệp Từ Lương rất muốn nói: hoàng thượng, ngài chơi đùa cơ thể người ta rách nát như búp bê vải, không chết ngay đã là người ta ý chí sống mạnh mẽ. Lão thần lực bất tòng tâm.
Nhưng Diệp Từ Lương nào dám nói thật, chỉ phải cắn răng nói. “Thần tuân chỉ!”
Long Phi Thiên ra lệnh. “Người đâu, đem tất cả dược liệu trân quý trong quốc khố cho ngự y sử dụng!”
“Hoàng thượng, ngay cả nhân sâm ngàn năm cũng lấy ra? Nhân sâm rất trân quý, nhất là nhân sâm ngàn năm càng khó tìm, có thể cứu sống cả người sắp chết.” Lưu Vân cẩn thận hỏi.
Long Phi Thiên mắt sáng lên, vội vàng nói.
“Một cái nhân sâm công hiệu lớn như vậy? Mau mau lấy ra! Ngự y, ngươi đi theo lấy nhân sâm, lập tức chế thành thuốc!”
“Tuân chỉ!” Diệp Từ Lương vội vàng quỳ gối sau đó đi theo một cung nữ. Ông thầm nhủ phải liều mạng già cứu sống vị công tử hôn mê trên giường. Nếu không chỉ sợ tính mạng khó giữ còn kéo theo an nguy đứa cháu đích tôn. Nghĩ đến đây, Diệp Từ Lương rùng mình. Long Phi Thiên là hoàng đế anh minh vĩ đại, mọi người đều công nhận. Nhưng hắn tàn bạo mọi người cũng hiểu rõ.
Long Phi Thiên ôn nhu vuốt khuôn mặt tái nhợt của Huyền Tử Y, ngón tay vuốt ve đôi môi khô nứt, cúi đầu liếm ướt cánh môi.
“Tử Y….Tử Y….ta phải làm sao đây? Mau tỉnh lại đi….ta yêu em…..Tử Y….Tử Y……”
Ba chữ cấm kỵ, chỉ khi Huyền Tử Y mất đi ý thức thì Long Phi Thiên mới không kiềm lòng được thốt ra. Muốn đối xử tốt với Huyền Tử Y, muốn nâng niu chàng như trân bảo. Nhưng hắn làm không được, một mặt muốn bảo vệ, một mặt muốn phá hủy, kết quả là như bây giờ, Huyền Tử Y không biết sinh tử hôn mê nằm trên giường.
Lưu Vân đứng nhìn, thấp giọng nói.
“Hoàng thượng, biết có hôm nay, tại sao lại làm? Ngài rõ ràng yêu công tử, làm tổn thương công tử, ngài càng thương tâm sâu hơn.”
Long Phi Thiên cười khổ.
“Nếu không như vậy, ngươi nói trẫm nên hành động như thế nào?”
“Hoàng thượng….” Lưu Vân nói không nên lời. Y biết thân phận thật sự của Huyền Tử Y, cũng hiểu mười mấy năm qua là cái gì chống đỡ chàng sống sót trong địa ngục huấn luyện, đạt được công lực cao nhất khi mới hơn hai mươi tuổi.
Là thù hận. Chỉ có thù hận mới làm người ta có động lực sinh tồn.
Nhưng Huyền Tử Y đối với Long Phi Thiên ngoài thù hận còn có một chút tình cảm khác. Chỉ là bản thân Huyền Tử Y không nhận biết, hoặc có lẽ cố ý phủ nhận. Còn Long Phi Thiên cho dù biết cũng sẽ vờ như không nhận ra.
Hai người này vận mệnh tại sao phải tàn khốc như vậy? Chẳng lẽ không còn cách nào khác?
Lưu Vân hai mắt chăm chú vào Long Phi Thiên tràn đầy say đắm nhìn Huyền Tử Y. Có lẽ còn cách gì đó, y nhất định tìm ra cách không để hai người họ chịu tổn thương.
End 3-by TV 3/4/2011
Chương tiếp theo: Phẫn nộ