NGÀN THU ÁO TÍM - Chương 2
Người đàn ông phân bua :
-Tôi đang ở dưới lầu đó chứ ? Khi không bỗng nghe có tiếng động ầm ầm trên này,chạy lên tới giữa cầu thang thì hình như có bàn tay vô hình nào đó xô xuống…Mãi năm bảy lượt mới vào đây được đó…Cậu ,cậu có bị gì không ?
Sợ ông ta nhìn thấy Thiên nằm trên giường nên chàng vội vàng đứng lên định kéo tấm mền che lại nhưng kỳ lạ chưa…cậu ấy đã biến mất !
Nhìn điệu bộ thất thần của Thuận,ông chủ nhà thở dài rồi bỏ xuống cầu thang…
Thuận nhìn lại dấu vết cắn của Thiên hãy còn nằm ở vai mình liền lẩm bẩm :
-Trời ơi,không lẽ…
Tức thì chàng cứ để bộ dạng lôi thôi lếch thếch của mình như thế chạy bay xuống lầu…mà miệng cứ lảm nhảm như một thằng điên :
-Thiên không thể chết…Thiên không thể chết…Thiên ơi…
Thuận ngồi rình mãi một hồi mới thấy người đàn bà giúp việc lù lù ra phía sau ngôi nhà…
Vừa nhận ra chàng,bà hốt hoảng xua tay :
-Cậu đi nhanh dùm tui đi…Ở đây không tốt đâu !
Thuận nắm tay bà nài nỉ :
-Dì biết Thiên mà đúng không ? Cậu ấy rõ ràng là lên đây làm gia sư trong nhà này mà ? Sao bây giờ lại không thấy ? Còn cái quan tài nằm giữa phòng khách kia nữa…có thật là con trai ông chủ đã chết không ?
-Trời đất,không phải cậu Quốc Đại thì là ai chứ ? Cậu hỏi toàn khùng điên gì đâu làm sao mà tui trả lời cho được ? Thôi cậu làm ơn đi đi…Đi đi mà !
Nói xong,bà ta ngoe nguẩy bỏ đi vào phía khu vườn…
Quá tức tối nên Thuận suy nghĩ và bỗng muốn đi vào trong nhà để cạy nắp quan tài ra …Chỉ có cách đó chàng mới biết được Thiên còn sống hay đã chết…
Quan sát kỹ thêm một lần nữa,chàng nhất định sẽ vào nhà bằng nơi cửa sau…nên nhanh chóng chạy về hướng đó…
Nhưng khi gần tới nơi,Thuận bỗng vấp phải một xác người…
Chàng hoảng hồn dừng lại,đưa mắt nhìn…
Nhờ có ánh trăng khuya nên Thuận liền nhận ra đó là người đàn bà lúc nãy…
Đưa cắp mắt lờ đờ nhìn chàng,bà lắp bắp :
-Cậu Thiên…cậu Thiên đã…
Mới nói được có bấy nhiêu thì bà đã vội quẹo đầu sang một bên…
Biết là không còn cách nào để cứu nên chàng đặt bà ấy nằm cho ngay ngắn lại rồi vội vã chạy vào nhà…
Chàng rón rén bước đến cái quan tài…
Nhưng tay Thuận vừa chạm vào thì cái nắp hòm bỗng từ từ xê dịch và…
Nhìn vào đó,Thuận kinh ngạc chỉ muốn hét lên…
Đang nằm trong quan tài lại là…một người đàn bà lớn tuổi …
Đang hoang mang Thuận bỗng thấy như có ai lôi mình nấp vào trong kẹt tủ…
Một lão già với gương mặt hung ác đẩy chiếc xe lăn ra…Ngồi trên đó dĩ nhiên là người chủ nhà…
Ông ta nhìn về phía cái quan tài rồi hét :
-Ai đã cạy nắp hòm ? Ai ?
Lão gia nhân khúm núm :
-Tôi không biết…Lúc nãy ông sai tôi đi thanh toán con mẹ bếp nên đâu có ở đây…
Người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăn lẩm bẩm :
-Nó…chính là nó…
-Dạ,ông đang nói đến ai ?
-Thì là thằng Thiên …chứ còn ai ?
-Thưa ông,nó đã chết rồi mà ?
-Mới hôm qua,tao hãy còn nghe tiếng nó vọng lại bên tai…Nó vẫn còn sống…và cũng chính nó mở nắp quan tài này…
Ông ra lệnh :
-Ngày mai đem quan tài của bà ra nhà mồ đi…
Lão gia nhân cúi đầu rồi hỏi :
-Còn cái thằng hồi chiều ?
Người đàn ông tỏ vẻ khó chịu :
-Nếu không có con mụ bếp thì ta đã kêu mi giết nó từ lâu…Ngày mai ,lão phải tìm cách dò la tin tức xem nó trọ ở đâu rồi dụ nó về đây cho ta…
Hai người họ bắt đầu xầm xì to nhỏ một hồi nữa rồi trở vào trong…
Lúc này,Thuận mới quay lại nhìn Thiên…
Chàng ấp úng :
-Em là người…hay là ma ?
Cậu chợt khóc nức nở và ngã vào lòng Thuận…Giọng của Thiên như lạc hẳn đi :
-Em…chết…rồi !
Bỗng cậu xô Thuận ra ,buồn bã nói :
-Anh về đi,cứ để mặc em…
Thuận chưa kịp nói gì thì Thiên đã biến mất…Trước mắt chàng bây giờ chỉ còn lại một làn khói trắng bay lơ lững…
Thuận buồn bã nhủ thầm :
-Anh nhất định tìm cho ra nguyên nhân cái chết của em rồi mới yên lòng trở về Sài Gòn…Tại sao em không chịu nghe anh giải thích chuyện gia đình mà đã vội bỏ lên đây làm chi vậy Thiên ơi ? Nhưng mà họ giết em với mục đích gì cơ chứ ?
Chàng cứ ngồi trong kẹt cho đến gần sáng thì thấy lão gia nhân đẩy ông chủ nhà ra ngoài đi dạo…
Bất chợt trong đầu Thuận nảy ra một ý : Đột nhập vào phòng của lão chủ nhà …
Bởi vì theo chàng nghĩ : Chính ông ta là người nắm giữ đầu mối mọi chuyện trong ngôi biệt thự này.
Chàng từ từ đứng lên và đi vào trong…
Quả nhiên,khi vừa bước vào phòng mà chàng đoán là của lão chủ ,Thuận đã thấy giấy tờ sổ sách bày la liệt trên bàn…
Nhìn cuốn sổ dày nơi góc bàn,Thuận tò mò lật ra xem và chàng giật mình vì nhận ra đây là quyển ghi chép của lão về chuyện trong gia đình…
Nghĩ là nó sẽ có ích cho việc điều tra của mình,chàng vội vàng nhét quyển sách vào túi rồi bước ra…
Vừa tới ngạch cửa,Thuận đụng ngay ông chủ nhà…
Ông ta hét lớn :
-Lão Năm quay lại mau…Bắt thằng này cho tôi…
Hình như lão ấy đã đi chợ nên chẳng có tiếng trả lời…
Thuận lợi dụng cơ hội này, đưa tay đẩy chiếc xe của ông ta vào phòng,khóa cửa nhốt lão trong đó rồi nhanh chân vọt lẹ…
Tiếng người đàn ông trên xe lăn la hét hăm dọa đủ thứ nhưng Thuận vẫn cắm đầu cắm cổ chạy…
Đọc xong quyển ghi chép của lão Phúc (chủ ngôi biệt thự) Thuận rùng mình …
Trời ơi,thì ra lão và bà vợ vừa mới qua đời tuy giàu có nhưng lại chỉ có một đứa con trai duy nhất mà thôi…
Nhưng chẳng may,cậu bé ấy bị một căn bệnh nan y mà các bác sĩ giỏi nhất ở Việt Nam thậm chí khi ông đưa con qua bên Mỹ người ta cũng lắc đầu bảo với ông rằng vô phương cứu chữa…
Y học bó tay nhưng ông thì không cam lòng…
Lúc này,thầy bùa thầy pháp mới có đất dụng võ…
Ông tốn không biết bao nhiêu của cải cho những ông thầy trời ơi đất hỡi này nhưng mà tiền mất tật vẫn mang…
Rồi một hôm nọ…có một ông già tìm đến tự xưng là thầy bùa vừa từ Trung Quốc sang…
Ông ta kêu xây dựng một ngôi nhà mồ to lớn phía sau ngôi biệt thự rồi đưa cậu bé vào đó với lý do cậu bị âm bệnh nên phải trị ở chốn cõi âm mới hợp lý…
Chưa hết,ông ta còn nhỏ to với lão Phúc rằng : Cần phải kiếm cho bằng được một chàng trai có nốt ruồi son mọc gần chỗ kín thì mới chữa cậu nhà hết bệnh…
Phải tìm cho được chàng trai có đặc điểm ấy rồi dụ xuống nhà mồ.Sau đó,sau đó … nhóc ắt sẽ khỏi tức thì…
Một chiến dịch tìm gia sư là nam được tung ra…
Gần cả trăm người đến…Lấy cớ dạy học cho cậu bé nhưng thật ra lão thầy ma quái ấy lại rủ hết chàng này đến chàng nọ vào phòng riêng cho mình khám…Để rồi lão chẳng vừa lòng một ai…
Tới lượt Thiên…
Có lẽ lúc này lão đã nản chí nên chỉ hỏi qua loa chứ không còn nhiệt tình như lúc trước nữa…
Thấy lão than thở ,Thiên vui miệng tiết lộ ra : Người yêu của chàng là người có nốt ruồi son gần chỗ ấy…
Mừng như bắt được vàng…cả hai người bắt đầu lên kế hoạch…
Trong lúc bàn bạc cách để dụ Thuận lên Buôn Ma Thuột,tới ngôi biệt thự này rồi đưa chàng xuống nhà mồ chôn sống hầu thế mạng cho cậu quý tử thì Thiên vô tình đi tới và lắng nghe tất cả…
Sợ bị lộ,họ bèn giam lỏng Thiên…
Khi thấy cậu hí hoáy viết thư cầu cứu Thuận thì trong đêm ấy,họ ra tay giết chết Thiên rồi đem chôn dưới nhà mồ…
Lá thư của Thiên liền được gửi đi…
Nhưng chôn Thiện vừa xong thì hôm sau,đứa con trai của lão Phúc bỗng lăn đùng ra chết…
Hôm sau nữa,bà vợ ông ta đang ngồi trước nhà tự nhiên hộc máu miệng,giãy tê tê một hồi rồi tắt thở…
Cũng là lúc Thuận vừa vào tới…
Buông quyển sổ ghi chép xuống,Thuận thẩn thờ rơi nước mắt khi nghĩ đến cái chết oan uổng của Thiên…
Nếu như ngày đó,chàng không làm lễ đính hôn thì Thiên đâu có bỏ đi…Và như vậy,thì người chàng yêu thương đâu có rơi vào thảm cảnh như thế này chứ ?
Đau lòng quá nên Thuận nhảy bổ đập đầu vào tường …Chàng có ý định tự tử…
Nhưng không hiểu sao khi đầu chàng vừa đụng vào bức tường thì lại có một bàn tay ai đó đỡ ra mãi…
Mấy lần như thế liền nên Thuận bực mình quay lại…
Lần này chàng cũng chỉ thấy một làn khói trắng vừa bay vụt đi…
Bước chầm chậm vào khu nhà mồ,Thuận lẩm bẩm một mình :
-Phải tìm cho bằng được chỗ họ vùi xác Thiên…Sau đó mình sẽ tố cáo chuyện này ra trước pháp luật…
Bỗng tất cả ngọn đèn trong nhà mồ đều bật sáng…khiến chàng chói cả mắt…
Ông Phúc từ nơi góc tối đẩy xe ra trước mặt chàng,lão cười gằn :
-Tao biết thế nào mày cũng dẫn xác tới đây…Hahaha…
Ông hất hàm về phía trước :
-Lão Năm đâu,giết nó để bịt miệng luôn đi…
Từ phía sau lưng Thuận,lão gia nhân vung cái roi da đang cầm trên tay đánh xuống đầu chàng với tất cả sức lực sẵn có…
Nhưng…khi ngọn roi gần tới đầu Thuận bỗng lão ngã ra chới với…
Máu từ miệng lão tuôn ra như suối…Trong tích tắc,lão ngã vật xuống đất chết tươi…
Ông Phúc thấy cảnh tượng kỳ lạ đang xảy ra trước mắt như thế nên miệng cứ há hốc…mắt trợn trắng…chết ngồi luôn trên chiếc xe lăn…
Riêng lão thầy bùa lúc này mới lộ ra là một kẻ tham sống sợ chết…Lão quăng bỏ hết đồ nghề,vừa chạy ra phía cửa nhà mồ mà miệng cứ la inh ỏi :
-Cứu !…cứu !…có ma…có ma…
Một làn khói trắng giờ đây cứ bay quanh quẩn lên xuống bên Thuận như ve vuốt như nựng nịu khắp người chàng…
Mãi một lát sau nó bỗng tạo thành một đường thẳng bay đến cỗ quan tài ngay cuối góc rồi chui tọt vào…
Thuận vội vã chạy đến,chàng cạy nắp quan tài lên…
Thiên nằm đó như đang ngủ say và chẳng có dấu hiệu gì gọi là chết cả…Trên người cậu giờ đây vẫn còn mặc chiếc áo thun màu tím của Thuận mua tặng ngày nào…
Thuận ôm xác Thiên vào lòng kêu gào thảm thiết…
Đâu đây bỗng vọng lại bài hát mà ngày xưa Thiên vẫn thường ca mỗi khi hai đứa nằm bên nhau…trong những đêm mưa gió tơi bời…càng khiến Thuận thêm nức nở…
”Từ khi… xa anh
Em vẫn yêu …và nhớ
mà sao anh đi
đi mãi…không về nữa…
Một bóng…
áo tím…buồn ngẩn ngơ
khóc trong…chiều…gió…mưa
khóc thương…hình bóng xưa…
Ngàn thu…mưa rơi
trên áo em…màu tím
Ngàn thu…đau thương
vương áo em…màu tím
Nhuộm tím
những chuỗi ngày…vắng nhau
tháng năm còn…lướt mau
Biết…bao…giờ…thấy…nhau ?…”