NGÀN THU ÁO TÍM - Chương 1
‘Ngày xưa…xa xôi…
em rất yêu…màu tím
Ngày xưa…vô tư
em sống trong…trìu mến
Chiều xuống…áo tím thường thướt tha
Bước trên đường…thắm hoa
ngắm mây chiều…lướt xa…
Từ khi yêu anh…
anh bắt xa…màu tím
Sầu thương cho em
mơ ước…chưa kịp đến
Trời đã…rét mướt cùng…gió mưa
Khóc anh chiều…tiễn đưa
Thế thôi…tàn…giấc…mơ…”
(Ngàn thu áo tím – Thái Thanh)
Đứng trước biệt thự ”Mưa Hồng” rồi mà Thuận cứ phân vân không biết có nên nhấn chuông hay không …
Chàng rút lá thư trong túi ra rồi đọc lại thêm một lần nữa …
”Anh Thuận…
Nếu như anh không còn giận em nữa thì hãy mau tới địa chỉ này…cứu em đi…
Em : Trần Ngọc Thiên ”
Thuận nhét lá thư vào trong túi quần rồi nghĩ ngợi tiếp :
-Tại sao Thiên lại lên tuốt trên Ban Mê Thuột hẻo lánh này nhỉ ?Trong thư lại không hề có ý cợt đùa…Vậy chuyện này là như thế nào đây ?
Thuận hãy còn đang suy nghĩ thì bất ngờ cánh cửa biệt thự được mở ra…
Người đàn bà nhìn chàng không chớp mắt…
Lát sau bà mới lên tiếng :
-Hình như cậu là Thuận ? Cậu đã nhận được thư của ông chủ rồi à ? Mời cậu vào…
Theo sau chân bà ấy ,chàng đảo mắt quan sát và nhận ra sự to lớn của ngôi biệt thự này.Người chủ thật có óc thẩm mỹ bởi từng chậu hoa,từng gốc cây đều được chăm sóc rất khéo,rất đẹp…
Vừa bước vào ,chàng đã hết hồn khi thấy một quan tài đang nằm ở giữa nhà…Tấm ảnh được đặt trên đó không ai khác mà chính là…Trần Ngọc Thiên…người yêu của Thuận !
Chàng hãy còn đang sững sờ thì từ bên trong,một người đàn ông ngồi trên xe lăn xuất hiện…
Ông ta nhìn Thuận chăm chú rồi hỏi :
-Cậu là Thuận ?
Chàng gật đầu rồi thắc mắc :
-Tại sao Thiên lại chết ở đây ?
Người đàn ông ngồi trên xe lăn nhăn mặt :
-Đây là con trai tôi…Nó không phải tên Thiên mà là Nguyễn Quốc Đại…Trước khi chết,nó chỉ yêu cầu tôi gửi thư cho cậu…và tôi đã làm theo đúng lời của nó mà thôi…
Nói xong,ông ta lạnh lùng đẩy xe đi vào…
Thuận quay lại bên chiếc quan tài…
Bỗng cậu trố mắt kinh ngạc…
Trước mắt chàng,tấm ảnh của Thiên lúc nãy đã biến mất…
Lúc mới quen nhau,thấy Thiên cứ thích trồng hoa mười giờ khắp trong chậu ở phía trước ban công nên Thuận tỏ ý bực dọc.Tuy nhiên chàng vẫn phải thăm dò :
-Trồng hoa gì không trồng lại đi chơi hoa mười giờ là sao ?
Thiên mỉm cười :
-Em thích màu tím của loại hoa này vô cùng…Mà tên ”hoa mười giờ” nghe cũng đơn sơ giản dị quá anh há ?
Cứ mỗi buổi sáng là anh chàng ra đó,ngồi đợi cho từng nụ hoa nở xòe ra hết mới chịu vào…
Nhiều lúc thấy Thiên cứ say sưa ngắm từng bông hoa nho nhỏ tim tím kia từ giờ này sang giờ khác là Thuận bực mình muốn chết nhưng chẳng biết phải làm sao …
Chưa hết,khoảng thời gian sau này,Thiên còn chuyển sang mặc áo màu…tím nữa mới kinh !
Ôi thôi,đủ kiểu áo…nhưng chỉ duy nhất một màu tím…
Chịu hết nỗi nên có một lần chàng góp ý :
-Tuy người trong chung cư này đều biết anh và em cặp bồ với nhau từ lâu…nhưng mà em cũng phải cần ăn mặc cho ra dáng thanh niên một tí…Sao không lựa màu nào cho có vẻ mạnh mẽ một chút mà cứ chơi…tim tím suốt vậy hả ?
Thiên chu mỏ :
-Hứ,anh mới là lạc hậu á…Mốt bây giờ là màu tím nha anh ? Tại anh đi làm về là ở nhà suốt nên hổng thấy gì hết trơn hết trọi à…
Thuận nhăn mặt cằn nhằn :
-Ủy mị quá …em làm riết anh khỏi dám đi chung với em luôn…
Không ngờ câu nói ấy lại khiến Thiên tự ái… Cậu chẳng thèm nói chuyện với chàng nguyên một tháng trời…
Cứ mỗi sáng,khi chàng thức dậy chuẩn bị đi làm thì Thiên đã ghi tờ giấy để trên bàn như vầy :
-Em làm ốp la bánh mì để trong tủ á…Chiều nay anh muốn ăn gì thì ghi vào đây.Còn không thì nhịn đói ráng chịu…
Chiều về,lại thấy tờ giấy khác :
-Sáng mai anh muốn dùng điểm tâm gì ?
Mặc dù Thuận cũng bước ra ban công hỏi này nọ nhưng Thiên chẳng thèm trả lời mà cứ lo ngắm những bông hoa mười giờ đang sắp sửa héo tàn bằng đôi mắt buồn vời vợi…
Cuối cùng,chính chàng là người làm lành trước…
Nhưng mà chàng cũng phải mượn hơi men mới dám cầu hòa với Thiên…
Hôm ấy,vừa tan sở Thuận liền đến khu phố thời trang trên đường Nguyễn Trãi lựa mua cho Thiên một cái áo thun màu…tím rồi mới ghé quán bar làm vài ly bia cho có can đảm…
Vừa bước vô phòng,thấy Thiên đang ngồi ủ rủ ngay bàn cơm,chàng chạy đến nâng mặt cậu lên rồi tỏ vẻ lo lắng :
-Em …em có sao không ?
Thiên ôm chầm lấy chàng,tức tưởi :
-Mọi ngày 5h30 là anh về tới nhà rồi…nhưng hôm nay gần 7h mà vẫn chưa thấy anh nên em sợ anh bị tai nạn …
Thuận phì cười :
-Nếu sợ sao không gọi điện thoại cho anh ? Xạo quá !
Thiên phụng phịu :
-Em cũng muốn gọi nhưng…nhưng mà…ghét quá đi !
Chàng đưa cái túi xách cho Thiên rồi nói lớn :
-Tặng em nè…
Vừa mở ra,thấy cái áo màu tím,Thiên hét to :
-Á…màu tím…Đẹp quá !
Nhưng rồi cậu chợt buồn :
-Anh đâu có ưa màu này ? Tự nhiên bây giờ mua tặng em là như thế nào ?
Thuận mỉm cười :
-Hồi trước là anh bậy…nên anh mua cho em là có ý xin lỗi á…Em hài lòng chứ ?
Thiên lôi tay Thuận đến bên tủ áo rồi lên tiếng :
-Anh mở ra xem đi…
Chàng mở tủ và hết hồn…
Tất cả những cái áo màu tím đã không còn ở trong đó nữa…
Quay lại Thiên,chàng thắc mắc :
-Là sao ?
Cậu buồn buồn :
-Biết anh không ưa màu tím…Hôm nay vì muốn làm hòa với anh nên em đã lấy kéo cắt bỏ hết rồi…
Thuận ôm cậu vào lòng,siết mạnh…Chàng thì thầm :
-Anh xin lỗi…đã làm em buồn cả tháng nay…Ngày mai,anh sẽ đưa em đi mua lại hết những thứ ấy có được không ?
Thiên nép sát vào người chàng,cậu thỏ thẻ :
-Anh không thích màu tím mà…Em cũng hổng muốn anh bực mình đâu…
Thuận lắc đầu :
-Từ bây giờ…anh rất mê màu…tím em à ! Cho nên em cứ tự nhiên làm những gì mà mình thích đi nha ? Bởi vì nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã viết :
”Cuộc đời đó…có bao lâu…mà hững hờ…”
Đúng không em ?
Thuận tỉnh giấc ,chàng cảm thấy nhức đầu như búa bổ…
Từ lúc rời khỏi khu biệt thự ”Mưa Hồng” lủi thủi đi về nơi nhà trọ này,chàng cứ suy nghĩ mãi nhưng cũng chẳng hiểu chuyện xảy ra trong căn nhà ấy như thế nào nữa…Tại sao tấm ảnh trên quan tài là Thiên nhưng lúc có lúc lại biến mất ?Rồi ông chủ ngồi trên xe lăn thì lại cương quyết nói người nằm trong cái hòm đó là con trai của ông có cái tên Nguyễn Quốc Đại ?Nếu như vậy thì lá thư mà Thiên gửi cho chàng nhằm mục đích gì chứ ?
Đáng lẽ chiều đó chàng đã ở lại khu biệt thự nhằm dò la tin tức của Thiên nhưng lúc lão già chủ khó ưa vừa đẩy xe vào trong thì người đàn bà đã vội vàng bước đến nói nhỏ vào tai Thuận :
-Tốt nhất bây giờ cậu hãy tìm chỗ nào trọ đỡ đi…Ông chủ tôi đang đau buồn về cái chết của đứa con trai nên chưa tiết lộ gì đâu…Có gì,cậu gặp riêng tôi sau nha ?
Nghe vậy,chàng đành chặc lưỡi ra nhà trọ nơi ngoại ô hẻo lánh này mà chờ đợi…
Lăn qua lăn lại mãi cũng chán,Thuận vừa định bật dậy thì bất ngờ nhận ra một vòng tay quen thuộc đang từ từ siết chặc lấy mình…
Chàng quay lại…sững sốt…
Thiên đang nằm cạnh chàng tự lúc nào…
Thấy Thuận trố mắt nhìn mình,cậu bèn sử dụng chiêu cũ là đưa miệng cắn vào vai chàng một cái đau điếng…
Thuận hét lên :
-Úi da…
Thiên buột miệng :
-Nhỏ nhỏ thôi,bà chủ nhà trọ nghe được thì sao ?
Thuận nhăn nhó :
-Mỗi lần nằm gần em là anh bầm tím cả vai luôn à…Mấy tháng nay anh mới vừa lành da ,bây giờ vừa gặp lại thì em làm cho trầy trụa nữa rồi…
Thiên nũng nịu :
-Không muốn em nằm chung hả ? Vậy thì thôi…Em đi…
Thiên vừa nhỏm dậy,Thiện hoảng hốt ghì chặt cậu xuống người mình…
Hai thân thể ấy bắt đầu quyện lẫn vào nhau… Họ làm tình cuồng nhiệt cho đến lúc rã rời mới chịu buông ra rồi cùng nằm thở dốc…
Hình như quên mất chuyện lúc chiều ở ngôi biệt thự nên Thuận ôm ghì lấy Thiên.Nhận thấy thân thể của cậu vẫn ấm áp như thuở nào khiến chàng an tâm.
Bất ngờ Thiên lại cắn vào vai chàng một cái thật mạnh rồi làm mặt giận hỏi :
-Trả lời cho em nghe…Có phải anh về quê là định cưới vợ ?
Thuận định ngồi dậy nhưng Thiên lại ghì mạnh chàng xuống rồi cắn phập vào vai chàng thêm một phát nữa…Lần này có lẽ mạnh quá đến nỗi Thuận phải hét to lên tưởng chừng như cách đó vài chục mét người ta vẫn nghe được…Tuy nhiên,Thiên vẫn tỉnh bơ như không.Cậu còn nói :
-Anh có la tới sáng cũng chẳng ai nghe…Vậy thì hãy trả lời thật đi…Tại sao anh phản bội ?
Thuận nhăn mặt vì đau,chàng ấp úng :
-Đâu có…anh chỉ về quê lo bán đất dùm mẹ thôi mà ?
-Chứ không phải chuẩn bị đám cưới với Mỹ Hằng à ?
-Anh chỉ…chỉ…
-Chỉ định mua nhà xây tổ uyên ương với người mới chứ gì ?
-Không…không có !
Giọng của Thiên lúc này mới tỏ ra dữ dằn :
-Anh mà lạng quạng là em cắn đứt thịt luôn á ? Khai lẹ đi…Đám cưới đã diễn ra chưa ?
Thuận lắc đầu,nói yếu xìu :
-Thật ra mẹ anh bệnh nặng …và trước khi nhắm mắt bà muốn anh thành thân với Mỹ Hằng…Anh rối trí quá nên tạm thời chấp nhận làm lễ đính hôn thôi chứ chưa có gì…Anh định khi trở lại Sài Gòn sẽ nói rõ cho em …nhưng chưa gì thì…
Vừa nói tới đó,Thuận bỗng có cảm giác như ai vừa xô mình té xuống giường một cái rầm…
Đèn trong phòng tự nhiên bật sáng lên…
Người chủ nhà trọ đứng giữa phòng,nhìn chàng lom lom :
-Cậu sao vậy ?
Còn Thuận thì hỏi lại ông ta :
-Sao …sao chú lại ở đây ?