My love - Chương 32
Part 6
Một ngày, một ngày, rồi một ngày nữa trôi qua. Cứ như thế, thời gian lặng lẽ đi qua nơi này, cho người ta một cảm giác cô đơn đáng sợ.
Ánh nắng mới hiền hòa làm sao. Có phải nắng đang cố gắng làm dịu bớt cái tối tăm âm u của một khung cảnh tuyệt đẹp như thế này không? Tất cả những gì người ta có thể nghe thấy chính là tiếng róc rách của dòng suối nhân tạo chãy qua một cái mỏm đá thấp. Đàn cá đang tung tăng bơi lội. Chúng không biết là chúng đang ở một nơi như thế nào sao? An lành…ừ, đối với chúng có thể là thế. Khu vườn ở Nhật Bản khác ra ở những nơi khác, toàn bộ được bao phủ bởi một màu xanh ngọc bích của cây lá, cà mặt hồ phẳng lặng trong veo kia cũng vậy. Bầu trời xanh kia không ảnh hưởng gì được đến khu vườn. Màu xanh biển đã bị lấn áp một cách rõ rệt bởi một màu xanh khác. Nơi này cho người ta cảm giác thư thái, nếu như họ không biết nó thuộc tòa dinh thự của Thần Long Đảng.
– Công Chúa…
– Suỵt!
Công Chúa Naomi đã ngăn Ngũ Long Sứ Yuri nói gì đó. Naomi chờ cho đến khi hai con bướm bay lên cao, vẫn còn tiếp tục quấn lấy nhau.
– Có chuyện gì? – Naomi quay lại vấn đề ban đầu.
– Về việc của Long Đế…
– Hãy cứ để cho anh ấy ở ngoài một thời gian.
Naomi cắt ngang lời Yuri, rồi quay lại và mỉm cười :
– Ta biết giờ này anh ấy đang ờ đâu, làm gì, nhưng ta sẽ không làm anh ấy khó chịu đâu. Ta muốn anh ấy tự nguyện quay trở về bên cạnh ta. Bất cứ thứ gì ta muốn, ta cũng có thể dùng sức mạnh để chiếm lấy, riêng với anh ấy thì không.
– Vâng, thưa Công Chúa. – Yuri cúi đầu tôn kính.
– Hôm nay trời thật đẹp, ngươi có hứng thú đứng đây ngắm cảnh với ta một chút không?
Yuri tiến lại gần, một hành động thay cho câu trà lời. Yuri khẽ nhìn sang chỗ Naomi, rồi lại nhìn xuống mặt hồ đầy những con cá màu cam đang vẫy đuôi bơi lội, vẻ mặt hơi đăm chiêu một chút.
Trong thời điểm đó thì ở một nơi khác…
– Ngọc Lâm! Ăn trưa thôi.
Cậu chớp mắt, rồi trả lời một cách lạnh lùng :
– Tôi không muốn ăn.
Matsuki chau mày :
– Cậu đừng làm ra vẻ như một đứa trẻ con cần được dỗ dành có được không?
Cậu đứng lên :
– Trẻ con cần dỗ dành? Anh cho rằng tôi giống như thế à?
– Nếu không thì cậu nghĩ bây giờ mình giống gì nào?
– Anh…nhưng anh tự nhiên xông vào trụ sở Thần Long Đảng làm gì?
– Cứu cậu!
– Ai nhờ anh làm chuyện ấy?
Im lặng. Cuộc tranh cãi đã lên đến đỉnh điểm khi cả hai đều cảm thấy bức xúc.
– Hừ..sao tôi lại làm cái chuyện ngu xuẩn đó nhỉ?
Ngay từ đầu, cậu vì không muốn Matsuki dính vào chuyện này nên mới bỏ đi. Cậu mong sẽ không còn ai vì chuyện của cậu mà phải mạ hiểm, nhất là Matsuki – người mang khuôn mặt của Tô Gia Thành. Cậu cố ý gây hấn với hắn. Cậu không muốn Matsuki vì cậu mà bận tâm. Chuyện này không phải bình thường nữa. Cậu quay đi :
– Anh đúng là đồ khùng!
Ngay khi tay cậu vừa chạm vào nắm cửa, tiếng nói của hắn đã bất ngờ vang lên sau lưng khiến cậu khựng lại :
– Vì…tôi không muốn cậu chết.
Cậu đứng đó. Câu nói này đã được nói bởi một người. Nó làm tim cậu nhói đau.
– Làm ơn…cậu có thể vì tôi mà đừng chết, có được không?
“Anh Yêu em”
Bàn tay đầy máu chạm vào mặt cậu.
– Tại sao? Sao tôi phải vì anh mà cố gắng sống nào?
“Hãy cố gắng sống thật tốt nhé! Nếu em hạnh phúc, anh sẽ rất vui vẻ mà chết.”
Cậu nắm chặt bàn tay lại.
– Trả lời đi! Sao tôi phải vì anh mà…
Một đôi àn tay kéo cậu ngã về sau. Cậu nghe thấy hơi thở thồn thức của Matsuki khi hắn vùi mặt vào vai cậu :
– Vì cậu rất quan trọng đối với tôi.
“Anh yêu em, Tô Ngọc Lâm”
Nụ cười hiền lành trước khi nó biến mất mãi mãi.
– Cậu rất quan trọng đối với tôi. Thật đó!
Tại sao? Tại sao lúc nào Thượng Đế cũng muốn trêu ngươi con người. Sao không để cho họ được yên?
“RẦM!” – Cánh cửa đột ngột bật mở, một người con gái bước vào.
– Cuối cùng cũn tìm ra. Ah, lâu quá không gặp anh, Matsuki-kun!
Mái tóc đen đung đưa ngang vai ôm chặt gương mặt tròn xinh xắn. Cô gái tỏ ra vui vẻ :
– Em tìm anh cực lắm, anh biết không?
Matsuki kéo cậu ra sau lưng :
– Chạy nhanh đi, Tô Ngọc Lâm!
Rất nhiều người muốn bảo vệ cậu. Nhiều lúc, cậu tự hỏi, họ làm như thế để làm gì? Sao phải chết vì cậu? Cậu làm được gì cho họ? Nếu có, chắc cũng không nhiều đâu. Những gì mà họ dành cho cậu nhiều hơn là cậu làm cho họ.
– Matsuki-kun…anh làm sao vậy? Minako-chan của anh đây mà. Trng6 anh có vẻ không được thoải mái cho lắm. Anh sợ em à?
Minako càng đi tới, hắn càng cố gắng lùi về phía sau cố thủ. Minako nhíu mày :
– Anh làm em buồn quá đó! Sao lại tránh mặt em như thế? Nếu anh đã không muốn nhìn thấy em như vậy…
Minako giơ súng lên :
– …thì điều đó có nghĩa là giữa anh và em, chỉ nên có một người sống thôi.
Matsuki nắm chặt tay tôi. Giữa lúc phải đối mặt với sự sống và cái chết, người mà anh ấy quan tâm vẫn là tôi sao?
– Và sau khi anh về bên kia thế giới, em sẽ nhớ anh nhiều lắm đó.
“PHẬP!” – Thêm một lần nữa, bản năng đã bắt tôi phải tự ra tay để bảo vệ mình. Con dao không nằm trên lòng bàn tay như kì trước, mà ờ hông. Khẩu súng rơi tới chỗ chúng tôi, Matsuki nhặt nó lên.
– Mat…Matsuki-kun…
Minako ôm vết thương đang rỉ máu.
– Matsuki…kun…
Matsuki giơ súng lên với đôi bàn tay run rẫy.
– Chạy…chạy khỏi đây nhanh lên. Trước khi họ đến, hãy chạy nhanh đi.
– Minako?
– Họ ra lệnh cho em tới giết anh. Anh hãy mau chạy đi.
Cậu nhìn Minako. Cậu từng trải không ít. Cậu biết cô gái này đang ăm mưu gì. Tuy nhiên, cậu lại im lặng không nói lời nào.
– Em sẽ ngăn họ. Chạy đi…
– Minako!
– Đừng lo cho em…chỉ cần anh biết là em vần luôn yêu anh, thế là đủ.
Minako ngã xuống vì vết thương. Matsuki vội chạy đến đỡ.
– Hãy đi cùng anh!
– Không! Mang em theo sẽ thêm vướn chân anh. Em yêu anh…anh phải sống nhé!
Một ánh chớp lóe lên, cậu nhìn thấy và hét lên :
– Coi chừng!
“BẰNG!” – Cậu đứng lặng người. Matsuki từ từ rời khỏi cái xác còn ấm của cô người yêu phản bội định đâm mình :
– Anh không mang em đi theo được, cho nên thay vì để họ giết, em hãy cứ chết trong vòng tay của anh, như vậy không hay hơn à?
Cậu đứng thật lâu để nhìn cảnh tượng mà cậu vừa chứng kiến. Thay đổi…người ta là vậy sao? Matsuki của ngày nào đã biến mất chỉ trong một thoáng, trở nên lanh lùng và nhẫn tâm như thế. Mặc dù cậu biết cô gái đó đáng chết, nhưng mà…
– Chúng ta đi thôi!
Cậu nhận ra tay mình đang bị lôi đi. Cậu tự nhiên thấy sợ, à không, ghê tởm chứ! Cậu nhớ lại lần đầu tiên mình giết người. Nó làm cậu thấy lạnh người.
– Cậu làm sao vậy? Không cần quan tâm tới cái xác đó đâu! Chúng ta phải mau chóng đi khỏi đây.
Minako đang nằm đó, đôi mắt vẫn mở to nhìn cậu. Nó làm cho cậy có một cảm giác khó chịu. Cậu giật tay ra :
– Không!
– Huh?!?
Cậu không muốn Matsuki biến thành ác quỷ, giống như cậu đã từng.
– Tôi không muốn đi với anh nữa! Tôi với anh từ nay trở đi không can hệ gì tới nhau hết! Tôi sẽ đi con đường của tôi.
– Cậu lại muốn gì nữa đây?
Muốn hắn tránh xa cậu ra, trước khi tất cả mọi thứ trở nên quá tệ hại.
– Thiệt là…
Cậu ngước lên nhìn, Matsuki bất ngờ ôm lấy cậu và đặt lên môi cậu một nụ hôn dài. Đôi mắt cậu mở to trân tráo, sau đó, cậu thấy đau, rồi thì không biết gì nữa.
Matsuki vừa nhân cơ hội cậu sơ ý đánh cho cậu ngất. Hắn giữ lấy cậu khi cậu ngã vào người hắn. Hắn vuốt ve mặt cậu :
– Chỉ khi như thế này, cậu mới trở nên ngoan ngoãn dễ thương thôi.
Rồi lại tiếp tục hôn lên môi cậu.