My love - Chương 27
CHAPTER VII – MY LOVE – YOU ARE THE ONLY IN MY HEART
Part 1
Những người được định sẽ thừa kế tổ chưc Thần Long Đảng, ngay ki sinh ra phải nếm trả những thăng trầm của cuộc sống. Họ phải rơi xuống nơi tận cùng của địa ngục, và sau khi bản thân không còn niềm tin vào cuộc sống, vào con người nữa, họ được đón trở về tổ chức. Một dạng thử thách dành cho những người thừa kế. Nếu họ chết thì sao? Chuyện bình thường trong cuộc chơi tàn khốc này. Một người xấu số khác sẽ lập tức thay chỗ họ. Người thừa kế phải chứng tỏ mình có đủ phẩm chất lãnh đạo tất cả mọi người, nếu không sẽ khiến cho người khác không tuân phục, từ đó sẽ trở thành bất đồng và gây chia rẽ trong nội bộ.
Hai đứa trẻ ngay từ khi được sinh ra đã bị vứt bỏ, và phải vượt qua những gian truân trong cuộc sống. Mỗi người một cảnh, điều chắc chắn là, không ai trong họ có một cuộc sống yên-bình-đúng-nghĩa.
“Ngọc Lâm….”
Cậu khẽ rùng mình khi nhìn thấy chính bản thân mình trước kia gọi tên cậu một cách dịu dàng, và mỉm cười. Không…người đó không phải cậu. Đó là một cô gái. Ánh mắt đượm buồn gợn lên một tia hy vọng mỏng manh. Cô ấy đang mong chờ cậu. Nhưng để làm gì?
– Cậu không khỏe à?
Anh đang ngồi cạnh bên cậu.
– Không phải lần đầu cậu đi máy bay chứ? Cậu thấy choáng không? Ngủ một chút nhé!
– Không sao…
Cậu đưa tay vuốt ngược mái tóc rũ xuống trán. Cậu lại quên cắt tóc nữa rồi. Chúng đang dài ra. Khỉ thật! Chưa bao giờ tóc lại làm cậu cảm thấy khó chịu như vậy. Cậu ước mình cò bất cứ con dao nào ờ đây để cắt phức nó đi. Tóc dài làm cậu nhớ tới hình ảnh của mình lúc xưa, và mỗi khi cố gắng chợp mắt một chút, cậu lại bị ám ảnh bởi người con gái đó.
Cậu nhìn sang anh. Quất Chi ngồi ghế bên kia. Cô ấy đang vùi mặt vào cuốn sách hướng dẫn du lịch trên nước Nhật. Anh đang còn bận loay hoay nghiên cứu mớ thủ tục để cả bọn có thể qua phi trường Tokyo dễ dàng. Cậu vốn đã không muốn hai người ọ dính vào chuyện này, nhưng kết quả không như mong muốn của cậu. Hai người họ, một là bạn, một là người cậu yêu. Họ chưa bao giờ để cậu làm gì một mình hết. Cậu tự hỏi, nếu thế giới này mà không có họ thì cậu sẽ cô đơn biết chừng nào. Cậu mỉm cười vì cảm thấy mình là một người may mắn. Cậu đã có tất cả những gì mà người ta vẫn hằng ao ước : một người bạn và một người yêu.
– Xin quý hành khách lưu ý! Mấy bay sẽ đáp xuống sau 3 phút nữa. Xin hãy thắt chặt dây an toàn.
Anh xếp nhanh toàn bộ mớ giấy hỗn độn vào túi nhỏ. Quất Chi ngáp dài một hơi, rồi quay sang hỏi Hoàng Long :
– Ngũ Long Sứ có nói là sẽ đón chúng ta đúng không?
Anh gật đầu :
– Uh!
Khi cậu quyết định sẽ sang Nhật một chuyến, Ngũ Long Sứ rất vui mừng. Cô ấy bay về Nhật báo tin trước, và hẹn sẽ đón cả bọn ở phi trường.
“Cám ơn ngài đã đồng ý lời thỉnh cầu của tôi. Cuối cùng tôi cũng đã có thể quay về báo tin mừng với công chúa.”
“Nói cho tôi biết…công chúa là người như thế nào?”
“Ngài phải biết việc đó hơn tôi chứ! Ngài và công chúa đều đã đạt tiêu chuẩn để trờ thành người thừa kế, những gì ngài nếm trải, công chúa cũng đều đi qua. Những gì người đang suy nghĩ, công chúa cũng đã từng nghĩ qua.”
“Công chúa…ý tôi là người con gái đó…đã phải chịu đựng những gì?”
“Cũng giống như ngài vậy. Công chúa là một người rất đáng thương. Cô ấy không hạnh phúc như ngài. Không ai ở bên cạnh cô ấy cả.”
Cậu bất chợt nhớ đến nụ cười gượng gạo của Ngũ Long Sứ. Cô ấy nói đúng, cậu thật hạnh phúc.
“Don’t give your hand to any people when they’re in the dark of the Hell and you’re in the Heaven, because the light from you can push them far and far away…never they can see the Sun and smell the Moon…never….now and forever….never…”
Cậu nhắm mắt lại. Cậu không còn thời gian để ngủ thêm chút nào nữa. Tuy nhiên, những lời cuối cùng Ngũ Long Sứ nói làm cậu phải suy nghĩ. Có cái gì đó lôi cuốn cậu vào vụ này. Cậu không tin ánh sáng sẽ làm cho những người trong bóng tối thêm căm ghét cậu. Cậu muốn thử. Cậu muốn đưa đôi tay của mình ra. Cậu không sợ. Cậu đã có thể kéo anh và Quốc Chi từ chỗ tối ra ngoài ánh sáng thì cũng có thể giúp cho em gái cậu, người được gọi là công chúa lấy lại niềm tin. Cậu tin là mình có thể làm được.
– Còn 7 giây nữa chúng ta hạ cánh! Bắt đầu đếm ngược….7-6-5-4-3-2-1…
Đó là một buổi chiều Thứ Sáu ngày 13 tháng 7 năm 2003. Sau đó nữa, những chuyện của tương lai đang chào đón họ ở phía trước, không một ai có thể biết gì sẽ xãy ra sắp tới, trừ một người. Trong căn phòng rộng còn đọng đầy nắng, một người con gái khẽ cúi mặt vả mỉm cười :
– Anh ấy đã ở đây. Chào mừng anh trở lại trụ sở chính của Thần Long Đảng, Tô Ngọc Lâm!
Và nhìn lên bầu trời xanh trong veo không một gợn mây. Hôm nay trời đẹp một cách lả thường, không khí trở nên dịu dàng, không se lạnh như mọi khi…