My love - Chương 21
Part 3
Căn biệt thự màu đen nằm khuất sau hàng cây tùng cao vút. Khu này kể ra thì cũng gọi là khá hoang vắng. Cả một vùng rộng lớn mà chỉ có một ngôi biệt thự, còn lại là cỏ và cây cối mọc um tùm, cứ như là chủ nhân của nơi này không thích hoa và chim chóc. Rất tĩnh lặng.
– Tiểu thơ! Tôi mang Trà cho cô đây.
Không có tiếng trả lời. Căn phòng tối om, tất cả những gì có thể nhìn thấy là ánh sáng lờ mờ từ chiếc máy vi tính xách tay.
– Tiểu thơ…..
– Ra ngoài!
Một giọng nói trong veo nhưng mang âm hưởng của bóng đêm vang lên.
– Vâng!
Cô người hầu lui xuống, cửa phòng đóng lại.
– Tiểu thơ sao rồi? Vẫn còn nhốt mình trong phòng à?
– Ừ.
Hai cô người hầu vừa rảo bước qua hành lang dài dẫn tới khu nhà ở dành cho người hầu.
-Tiểu thơ bị làm sao thế nhỉ? Trước nay tôi chưa bao giờ thấy cô ấy như vậy cả.
– Tôi cũng không biết nữa. Nhưng cách đây hai hôm, lúc mang điểm tâm vào phòng cho cô ấy, tôi nghe cô ấy đếm ngược “..5..4..3..2..1…Bùm!”
– Là sao?
– Ai mà biết. Sau đó thì có người vào báo là trụ sở của Thanh Long Đảng phát nổ. Tôi đoán đây là tác phẩm của tiểu thơ.
– Thật sao? Ừ…mà cũng có thể lắm. Tiểu thơ là một người rất thông minh, hành động của cô ấy thì có trời mới đoán được.
Trở lại căn phòng tối. Tiếng lách cách vang lên từ bàn phím máy vi tính bất chợt dừng hẳn. Và lại giọng nói lạnh lùng đó, nhưng lần này khác, không phải ra lệnh, mà là thì thầm tên của một người :
– Tô Ngọc Lâm…..
Học viện Thiên Vũ….
– Đây là ngôi trường nổi tiếng nhất Trung Quốc với truyền thống và lịch sử chuyên đào tạo ra những người tài năng cho đất nước. Như thầy thấy đó, chúng tôi có rất đông học sinh, và còn…..
Bỏ ngoài tai những lời ca tụng của cô giáo Kim, cậu bắt đầu đảo mắt xung quanh. Đúng là nơi này rất khác những trường trung học bình thường, nó dành cho cả cấp II và cấp II.
– …..Những Thiên tài đều tập trung ờ trường này. Chúng tôi chỉ nhận những em có thể vượt qua kì kiểm tra cực kì gắt gao thôi. Đó là lý do mà trường Thiên Vũ 5 năm liền được trao danh hiệu “Ngôi trường xuất sắc”. Thầy có muốn đi xem qua các dãy phòng học một chút không?
– À….vâng!
Cậu lê bước theo chân cô giáo Kim, người được thầy hiệu trưởng giao nhiệm vụ hường dẫn cậu tham quan trường học. Lý do cậu có mặt ở đây? Rất đơn giản. Theo nguồn tin của Quất Chi nhận được thì người của Hắc Long Đảng đang ờ chỗ này. Hắc Long Đảng được tổ chức khác hiàn toàn Thanh Long Đảng, nó không có phân cấp giáo đầu, mà toàn bộ quyền lực đều tập trung vào tay một người, đó là cô con gái duy nhất của Đảng chủ, nghe đâu cô nhóc này khá nguy hiểm, mới 16 tuổi nhưng đã có thể khiến cho tất cả mọi người phải nể sợ và khuất phục.
– Đây là khu vực khối 12, chúng tôi đặc biệt….
Một cô gài đang hối hả ôm mấy cuốn vở chạy qua, có lẽ cô nhóc bị trễ giờ học.
“CỐP!”
Cô gái dừng bước và nhìn lên trên đầu, không có gì hết, nhưng hình như vừa có một âm thanh rất lả trên đầu cô. Nhìn xung quanh, không có gì, cô gái quyết định đi tiếp.
Cậu thờ phài nhẹ nhõm. Cậu chỉ tiện tay ném viên phấn để cứu cô gái thôi. Cái giẻ lau bảng sao lại rơi xuống? Nó xuất phát từ khu vực khối 10 à? Cõ lẻ một học sinh nào đó vụng tay đánh rơi.
– Thầy Tô! Thầy Tô!
– Ơ…sao ạ?
– Thầy có nghe tôi nói gì không vậy?
– Tôi…..Ah, tôi đang bận suy nghĩ, mình thật là vinh dự khi làm việc ở một ngôi trường danh tiếng như thế này.
Cô Giáo Kim cười tươi, cô cảm thấy tự hào lắm :
– Vâng, phải thế chứ! Tới giờ lên lớp rồi, thầy cũng nên nhận lớp mới thôi.
Cậu nhìn quanh quất, khối 10, vậy là cậu sẽ là thầy giáo, chủ nhiệm một lớp mà thầy hiệu trưởng bảo rằng cô gaío cũ phải chuyển công tác.
– Tới rồi! Để tơi giới thiệu thầy với các em nhé.
Cô mờ cửa bước vào, nguyên một cái giẻ lau bảng rơi trúng đầu cô. Có tiếng cười của đám học sinh. Khỏi nói cũng biết đây là trò đùa của mấy cô cậu tinh nghịch đó.
– Ai? Ai bày ra trò này? – Cô Kim nhíu mày.
Tiếng cười chấm dứt, thay vào đó là một sự im lặng đáng ngờ.
– Có phải là em không, Mỹ Hoa?
Cô nữ sinh có mái tóc dài nhuộm nâu đỏ giật mình :
– Ôi….sao cô nở vu khống cho em như thế? Cô nhìn thấy tận mắt là em làm à?
– Em…..
– Một học sinh ngoan hiền như em làm sao có thể làm những chuyện như vậy chứ? Cô đang xúc phạm danh dự và làm tổn thương tinh thần của em đó.
Cậu nhìn cô nhóc tên Mỹ Hoa này, cậu biết đây không phải là một đứa học sinh ngoan hiền gì và cô giáo đang bị cô nhóc xỏ mũi dắt đi dễ dàng.
– Em có thể kiện thầy hiệu trưởng về chuyện này đó, bảo là cô có thành kiến với em, cố ý đổ tất cả mọi lỗi lầm cho em nhằm đẩy em ra khỏi trường. Trời ơi…..sao em lại khổ tâm thế này?
– Đủ rồi! – Cô Kim hét lớn – Em muốn giở trò gì thì cứ nói đại ra đi! Không cần phải đóng kịch như thế.
Mỹ Hoa mỉm cười :
– Vậy hỏi cô vài câu nhé! Dòng sông ngắn và dòng sông dài có gì khác nhau?
– Tại sao tôi phải trả lời em?
– Vì nếu không thì chứng tỏ cô không đủ tư cach1 để dạy dỗ em.
Cô Kim trả lời thật nhanh :
– Khác nhau ở chiều dài!
– Sai rồi….khác nhau ờ chỗ chữ “ngắn” và chữ “dài”. Câu đơn giản như vậy mà cô cũng không biết, cô không phải ngu hơn em chứ?
– Em dám….
Cả lớp lại phá lên cười.
– Sai rồi….là khác nhau ở chỗ người ta phải lấy nước từ phía nào. – Cậu cố giải vây cho người bạn đồng nghiệp.
Tiếng cười lần nữa ngưng bặt. Mỹ Hoa mỉm cười :
– Thầy là thầy giáo mới à? Rầt thú vị! Hỏi thầy một câu nhé! Bên phải là cánh cửa dẫn tới Thiên Đường, bên phải là cánh cửa dẫn tới Địa Ngục, vậy ở giữa là cánh cửa dẫn đi đâu?
– Mỹ Hoa!
Từ bàn dưới cùng, một đứa con trai tỏ ra không mấy hài lòng. Đứa con gái nhún vai :
– Thôi được! Game Over!
Rồi ngồi xuống ghế. Cô Kim lấy lại phong độ ban đầu :
– Đây là lớp 10A1. Tất cả có 32 học sinh và hôm này đủ…à…thiếu mất một em. Phương Linh không tới lớp hôm nay à?
– Cô không biết là khi có nó sẽ không có tôi sao? – Mỹ Hoa đột ngột lên tiếng trở lại. – Trên thế gian này chỉ nên có một trong hai đứa là đủ, lớp học cũng vậy. Nếu cô còn nhắc tới tên nó trong lúc có mặt tôi ờ đây thì đừng trách tôi.
Không khí bất ngờ trở nên nặng nề. Phải khó khăn lắm, cậu mới kéo tất cả vào bài học.
Tiếng chuông báo hiệu giờ chơi đúng là thứ mà cậu mong muốn nhất bây giờ, cậu đi nhanh tới phòng y tế, không phải vì đau bệnh, mà là….
– Sao rồi? Ngày đâu làm thầy giáo tốt chứ?
Quốc Chi khoác chiếc áo Blouse trắng sau chiếc váy ngắn cũng màu trắng tinh, trông mới giống một người lương thiện làm sao.
– Ừ…có chút rắc rối. Cô thì sao?
– Tốt! – Quốc Chi vừa nói vừa đẩy cho cậu ly trà mới pha – Giáo viên phòng y tế cũng nhẹ nhàng hơn cậu đứng lớp.
– Tại sao tôi lại phải ngồi ờ đây một cách lén lút như vậy nhỉ?
Cậu và Quốc Chi cùng nhìn sang chỗ anh.
– Một người là giáo vên chủ nhiệm môn Sinh, một người là giáo viên phòng y tế, còn tôi thì sao?
Quốc Chi nhíu mày :
– Vậy còn phải coi anh ghi gì trong đơn xin việc làm đã. Phần kĩ năng, anh ghi là bắn súng và độc chiến. Phần nghề nghiệp trước kia, anh đề “sát thủ thứ 7”. May mà tay hiệu trưởng đó chỉ nghĩ thần trí anh không được bình thường, chứ hắn mà báo cảnh sát bắt anh về tôi có khuynh hướng bạo lực thì anh đâu còn ngồi ở đây.
– Nhưng những thứ tôi viết đều là sự thật.
– Đôi lúc không cần phải nói thật đâu, Hoàng Long ạ. – Cậu chen vào – Nhất là lúc chúng ta vào đây không với mục đích gì chân chính cho lắm.
Cậu nhấp vội ngụm trà, rồi chợp nhớ ra vấn đề ban sáng.
– À, hai người thử trả lời câu này nhé! “Bên phải là cánh cửa dẫn tới Thiên Đường, bên phải là cánh cửa dẫn tới Địa Ngục, vậy ở giữa là cánh cửa dẫn đi đâu?”
– Nơi ờ của Rồng! – Anh nói ngay mà không cần suy nghĩ. – Có vẻ như người chúng ta cần tim đã xuất hiện rồi đó. Câu này chính là ám hiệu chung của 5 Đảng Thần Long.
Cậu mờ to mắt. Lý nào lại nhanh như vậy nhỉ? Có nghĩa là cô nhóc Mỹ Hoa cá biệt đó chính là người của Hắc Long Đảng? À, không chừng chính cô ta lại là cô con gái duy nhất của Đảng Chủ Hắc Long Đảng…..