My love - Chương 18
PART 5 :
” Đoàng “- Cậu giật mình rời khỏi vòng tay của anh . Phát súng vừa rồi suất phát từ anh . Anh kéo tay cậu sang một bên :
– Chúng ta đang bị bao vây !!!
Thật vậy, có hơn chục người xuất hiện từ mọi phía mà cả hai có thể chạy thoát .
– Thất giáo đầu Hoàng Long , chúng tôi không muốn làm ngài bị thương . Mong ngài hãy tự nguyện bỏ súng xuống và theo chúng tôi về trụ sở chính của Thanh Long Đảng .
Cậu nhiếu mày , đây đúng là một chuyện hơi khó hiểu đối với cậu :
– Họ là người của Thanh Long Đảng ? Tại sao họ lạ tấn công anh ?
Anh ném câu trả lời qua vai mình :
– Tôi cũng mù mờ như cậu vậy . Chắc chắn là chủ nhân ra lệnh . Ngọc Lâm à , tôi sẽ lo phía bên này , cậu nhân cơ hội chạy thoát đi nhé !
Mấy phát súng nữa nổ ra , cậu cũng rút những cây dao mổ từ túi mình . Nhưng có cái gì đó không ổn đã dồn cậu và anh vào tình huống khó khăn hơn . Đại loại là mặt cậu đột ngột có một vết cắt , rất nhanh và gọn , đến nỗi cậu còn không biết chính xác nó là cái gì .
– Tốt hơn hết là anh đừng cử động , Tô Ngọc Lâm !
Cậu liếc nhìn lên cao, một đứa trẻ chừng 16 tuổi . Điều làm cậu chú ý hơn cả là thằng nhóc này đang đứng trên không khí . Nó biết bay à ?
– ” Mạng nhện ” của tôi xưa nay chưa bao giờ để cho con mồi thoát cả . Anh mà động đậy thì không chỉ khuôn mặt ăn ảnh này , cả thân thể của anh sẽ bị hàng ngàn vết cắt nhỏ , không chết vì mất máu cũng chết vì đau đó .
Cậu tập trung nhìn về phía thằng nhóc :
– Cậu là ai ?
– Thập tam giáo đầu của Thanh Long Đảng – Hạ Nguyên .
Cậu nhắm mắt lại , nhếch mép để lộ nụ cười bí ẩn :
– Thanh Long Đảng thiếu người đến mức tuyển dụng cả trẻ em cơ à ?
Thằng nhóc nổi sùng :
– Cái gì trẻ em ??? Tôi ghét nhất là bị người ta coi thường . Anh dám …..
” Sẹt …. Phực ! ”
Thằng nhóc rơi tự do xuống đất . Cậu phóng thêm mấy cay dao nữa vào thân cây Anh Đào nhiều năm tuổi.
– Con nít vẫn là con nít !! Dễ dụ chưa từng thấy .
Thằng nhóc mở to mắt nhìn cậu , rõ ràng là nó vẫn chưa hiểu tại sao mình thua .
– Anh … làm sao … tôi …
Cậu mỉm cười:
– ” Mang nhện ” là do một con nhện xây nên , sợi tơ chính đương nhiên là ở chỗ con nhện ấy rồi . Chỉ cần cắt đứt sơi tơ đó thì tự động cả một cái lưới lớn tự động sẽ sụp đổ thôi . Chà … Cám ơn nhóc đã lung lay sợi dây bạc đó . Nhờ vậy mà tôi mới biết vị trí của nó .
– Anh …. – Mặt thằng bé tối sầm lại – Ăn gian !!! Không tính !!! Anh chơi ăn gian ! Tôi không chịu thua đâu .
Cậu quay đi :
– Tùy cậu nhóc !! Cứ ở đó một lúc nhé !!!
Cậu rời khỏi chạy đi thật nhanh tìm anh , để lại sau lưng tiếng la hét chửi rủa của Hạ Nguyên .
Trong khi đó thì ở một nơi khác ….
– Nói cho tôi nghe xem anh nghĩ gì mà lại làm như thế ??
Anh tỏ ra ngạc nhiên :
– Gì cơ ? Đánh chủ nhân à ?? Vì tôi xúc động quá mức . Thử hỏi khi chứng kiến người mình yêu quý nhất bị cưỡng bức , liệu cô có lam nhu tôi không ??
Quất Chi thở mạnh :
– Anh vừa gây ra một chuyện động trời đó , Hoàng Long ạ. Cả chủ nhân mà anh cũng giết .
Anh bàng hoàng :
– Giết chủ nhân ? Có lầm lẫn gì không vậy ?Tôi khôgn hề giết chủ nhân .
– Tụi này tới nơi thỉ thất chủ nhân đã chết , trên tay còn nắm chặt huy hiệu của anh . Ai cũng nghĩ là anh nổi giận nên đã làm nhu thế .
– Tôi không có ! Tôi không giết chủ nhân .
– Vậy là ai ??
– Tôi !
Cả hai lập tức nhìn về phía bên kia . Gia Thành đã có mặt ở đây không biết tự lúc nào , bên cạnh là Tiểu Thành . Gia Thành vẫn tỉnh bơ :
– Là tôi giết gã bù nhìn đó . Không tốt sao ? Hắn chỉ là tấm phông che đậy quyền lực của Đại giáo đầu Triệu Chính thôi , chủ nhân thật sự của Thanh Long Đảng chỉ có một , đó là người cha quá cố của hắn .
Quất Chi và Hoàng Long không hẹn mà cùng tránh xa Gia Thành .
– Sao vậy ?? Gặp người quen không mừng sao ?? Kể ra thì mạng cậu cũng lớn lắm , hay là nhờ có cô bên cạnh đây đệ nhất danh y ,thập giáo đầu ??
Quất Chi lùi về phía sau một chút , kỹ năng chiến đấu của cô không được tốt và cô biết là mình sẽ dễ dàng bị giết chỉ với một cái nhích người của đối thủ .
– Chạy trước đi Quất Chi !!
– ” Đoàng! ” – Một phát súng khiến cho Gia Thành và Tiếu Thành phải nhảy sang chỗ khác , Quất Chi thừa dịp chạy thật nhanh . Tiểu Thành định chạy theo nhưng Gia Thành đã đưa tay ra ngăn lại :
– Cứ để cho cô ta đi . Dù sao thì tôi cũng cần có người chuyển lời tuyên chuyền tới Thanh Long Đảng . Hơn nữa kẻ mà tôi muốn giết hiện giờ đã ở ngay trước mặt rồi .
Cả hai lập tức nhìn về phía bên kia . Gia Thành đã có mặt ở đây không biết tự lúc nào , bên cạnh là Tiểu Thành . Gia Thành vẫn tỉnh bơ :
– Là tôi giết gã bù nhìn đó . Không tốt sao ? Hắn chỉ là tấm phông che đậy quyền lực của Đại giáo đầu Triệu Chính thôi , chủ nhân thật sự của Thanh Long Đảng chỉ có một , đó là người cha quá cố của hắn .
Quất Chi và Hoàng Long không hẹn mà cùng tránh xa Gia Thành .
– Sao vậy ?? Gặp người quen không mừng sao ?? Kể ra thì mạng cậu cũng lớn lắm , hay là nhờ có cô bên cạnh đây đệ nhất danh y ,thập giáo đầu ??
Quất Chi lùi về phía sau một chút , kỹ năng chiến đấu của cô không được tốt và cô biết là mình sẽ dễ dàng bị giết chỉ với một cái nhích người của đối thủ .
– Chạy trước đi Quất Chi !!
– ” Đoàng! ” – Một phát súng khiến cho Gia Thành và Tiếu Thành phải nhảy sang chỗ khác , Quất Chi thừa dịp chạy thật nhanh . Tiểu Thành định chạy theo nhưng Gia Thành đã đưa tay ra ngăn lại :
– Cứ để cho cô ta đi . Dù sao thì tôi cũng cần có người chuyển lời tuyên chuyền tới Thanh Long Đảng . Hơn nữa kẻ mà tôi muốn giết hiện giờ đã ở ngay trước mặt rồi .
Anh nắm chặt khẩu súng trên tay mình :
– Tại sao ?? Anh làm mọi chuyện chỉ vì muốn tôi chết thôi sao ??
– Đúng vậy !! Tất cả dành cho Ngọc Lâm
– Nhưng người cậu ấy yêu là tôi .
– Nó chưa bảo là chọn cậu !! Trước khi Ngọc Lâm làm một sự lựa chọn , cậu nghĩ tôi sẽ để yên cho cậu sống à ??
– Được… -Anh quăng khẩu súng sang một bên- Giết tôi đi !
Đôi mắt Gia Thành se lại :
– Cậu làm như vậy là có ý gì ?? Cậu thách thức tôi ?? Cậu nghĩ tôi sẽ không dám ra tay giết cậu ? Tiểu Thành !
Con thoi lao nhanh về phía anh . Anh vẫn đứng yên đó và không có dấu hiệu gì cho thấy là anh sẽ lẫn tránh nó .
” Keng ! ” – Con thoi bị đẩy lùi , một cây dao mổ rơi trên mặt đất .
– Anh hai ….
Gia Thành nhìn đi chỗ khác :
– Em có căm ghét anh cũng không sao . Tuy nhiên thời gian sau này , em sẽ thấy là anh đã làm đúng .
Anh bất ngờ ôm lấy cậu từ sau lưng , hành động này làm cơ thể cậu tê cứng lại . Anh thì thầm vào tai cậu :
– Hãy để cho tôi tự giải quyết chuyện của mình . Dù kết quả có như thế nào đi nữa , tôi tuyệt đối không hối hận .
Xong anh đẩy cậu ra , lại đối mặt với Gia Thành :
– Anh có thể hứa với tôi một chuyện được không ??
Gia Thành nhoẻn miệng cười .
– Đặc ân dành cho người sắp chết !
– Sau khi tôi chết , hãy thay tôi giết chết Đại giáo đầu và san bằng Thanh Long Đảng .
Gia Thành tì hai cánh tay lên ngực mình:
– Lạ chưa !! Đường đường là Thất giáo đầu mà muốn tiêu diệt tổ chức của mình. Có thể nói rõ nguyên nhân là gì không ??
Anh cười nhạt :
– Vì chính hắn đã giết cà gia đình tôi . Vào ngày 25-12 của hơn 20 năm trước , tại một chung cư bình dân , có một gia đình nọ đang rất hân hoan đón Giáng Sinh. Gia đình đó gồm có bốn người : Hai vợ chồng và hai người con trai . Mặc dù lũ trẻ không biết ba chúng làm nghề gì , mẹ chúng luôn lảng sang vấn đề khác mỗi khi chúng đề cặp đến chuyện đó , nhưng cả hai đều rất yêu và ủng hộ ba . Vì chúng biết ba chúng là người tốt . Hôm đó , chúng đã giúp mẹ làm rất nhiều món để chờ ba về ăn , nhưng chờ mải vẫn không thấy ba về . Hai đứa bé đói meo , cứ ráng nhịn chờ ba . Ba quay về nhà rất trễ . Trông ba có vẻ hoang mang . Ba đuổi hai đứa ra ngoài chơi , khi nào nghe gọi mới được về . Hai đứa trẻ , người anh dắt tay em lủi thủi trốn ở trước nhà . Chúng đã ngủ thiếp đi . Cho tới lúc tỉnh lại chăn chung cư đã bốc cháy . Có một nhóm người đang cười thỏa mãn. Người anh dẫn em trai mình bỏ trốn , lang thang khắp nơi trong những ngày giá rét . Tới một ngày kia , người anh bảo em đứng đợi dưới mái hiên một ngôi nhà để đi tìm thức ăn . Người em đứng chờ , không dám bỏ đi đâu cả . Người anh đã không trở lại . Người em sợ hãi khóc thét lên . Đúng lúc đó , một ngườ đàn ông xuất hiện và mang người em bị bỏ rơi đi …..
Không phải !! Người anh không hề bỏ rơi em trai mình !! – Gia Thành đột ngột hét lên – Đúng vậy … Người anh đi loanh quanh khắp nơi , cầu xin sự bố thí của tất cả mọi người . Có một đám trẻ bụi đời khác đã đánh người anh chỉ vì ông chủ bán bánh cho người anh một chiếc bánh còn thừa tối qua . Thức ăn bị cướp mất , người anh cũng không gượng dậy nổi sau trận đòn nhừ tử . Đến đêm người anh mới lết về chỗ hẹn nhưng người em đã không còn ở đó nữa . Vậy là người anh liền chạy đi tìm người em , gào thét tên người em như điên trong đêm tối vắng lặng . Rồi người anh ngã trên tuyết , mê man , nghe thất tiếng rì rầm nói chuyện của một người đàn ông và người đàn bà bên cạnh mình . Mọi thứ lúc đó tự nhiên chìm vào khoảng không tối tăm .
– Sau đó thì sao ?? Người anh có quay trở ạli tìm em mình không ?
– Có chứ ! Nhưng tất cả đều hoài công . Gia đình nhận nuôi dưỡng người anh quyết định di dân sang Đài Bắc . Người anh khôg thể trở lại chỗ đó nữa . Anh xin lỗi … anh xin lỗi .. em trai của anh …
Anh và Gia Thành ôm chầm lấy nhau trong đôi mắt ngỡ ngàng của cậu và Tiểu Thành . Anh và Gia Thành là anh em ruột sao ?? Khó có thể tin chuyện này là sự thật . Họ từng là kẻ thù của nhau . Họ là người có cùng huyết thống . Cảnh sum họp làm lòng cậu bồi hồi . Vậy là anh hai đã tìm ra người thân duy nhất của mình .
” Đoàng ! ”
Gia Thành ngã xuống . Con thoi sẹt qua và một người bị giết . Hòang Long ngỡ ngàng còn níu tay Gia Thành .
– Anh….. Anh…
– Người của Thanh Long Đảng đã tìm ra chúng ta .
Cậu cũng hoang mang không kém . Gia Thành cầm chặt tay Hoàng Long :
– Anh xin lỗi … đáng lý …đáng lý hôm đó anh không nên rời xa em . Anh đã để em phải chịu khổ trong suốt thời gian qua.
– Không !! Chinh môi trường này đã giúp em có đủ khả năng trả thù cho cha mẹ chúng ta . Anh không có lỗi .
Gia Thành nhắm mắt lại trong vài giây , rồi lại mở ra :
– Cám ơn em . Hãy thay anh làm những chuyện còn lại . Em phải nhớ là không được chết đấy nhé !! Vì em còn phải sống vì anh mà đi hết chặng đường còn lại của cuộc đời . Ở bên kia thế giới , anh sẽ luôn quan sát em .
– Anh không được chết !!! Chúng ta còn rất nhiều chuyện để làm . Chúng ta….
– Mấy người có thôi những lời trăn trối ấy không ??
Tất cả cùng nhìn lên , Quất Chi đang đứng bên cạnh Hạ Nguyên . Thằng nhóc cố tình nhìn đi chỗ khác để tránh giáp mặt với cậu . Quất Chi cúi xuống :
– Vết thương này mà nhằm nhò gì ! Hừ ! Đệ nhất danh y chưa cho phép anh mà anh dám chết được sao ?? Được rồi !! Việc ầcn làm bây giờ là chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này , trước khi có thêm vài người nữa xơi đạn
Ngày hôm sau là một ngày tuyệt đẹp . Bình minh ló dạng mang theo tiếng chim hót ríu rít . Mặc dù không nhìn thấy chúng , không biết chúng đang ở đâu , nhưng chúng đã trở lại . Những tia nắng màu vàng nhạt đang đùa giỡn trên cành cây , lúc ẩn lúc hiện hệt như những đứa trẻ tinh nghịch đang đu mình trên những cành cây yếu ớt . Điều chắc chắn là chúng sẽ không làm tổn hại mấy cái cây trơ trụi đó . Tuyết đã tan từ tối qua , không khí trở nên ấm áp hơn nhiều . Cảnh vật thay đổi chỉ sau một đêm , nhanh đến mức người ta không ngờ tới . Cậu hít thật sâu một hơi thở , cậu muốn níu giữ lấy khoảnh khắc yên bình này . Cũng lâu lắm rồi , cậu mới thấy khoan khoái như vầy .
– Cậu có nhiều thì giờ rãnh đến nổi ngắm cảnh sớm à ?
Cậu xoay người nhìn ra sau .
– Anh thôi thế nào rồi ??
– Khoẻ ! Cậu nghi ngờ tài năng của tôi sao ?
– Không … Cám ơn đã cứu anh tôi . Cô là Quất Chi , giáo đầu thứ 10 của Thanh Long Đảng phải không ?? Hoàng Long đã kể cho tôi nghe về cô . Chính cô đã cho anh ấy biết ai đã giết gia đình anh ấy , và còn chuyện của anh hai nữa .
Quất Chi cười nhẹ :
– Tôi chẳng có tài cán gì ngoài cứu người và săn tin tức .
– Hoàng Long có lẽ đã chết cách đây hai năm nếu không có cô . À , tôi nghĩ mình phải vào xem anh tôi thế nào .
Cậu quay đi , ngay lúc đó thì Quất Chi đã lên tiếng ngăn cậu :
– Chúng ta có thể nói chuyện thêm một hồi nữa không ? Tiểu Thành và Hoàng Long đang ở bên anh cậu .Tô Gia Thành sẽ không sao đâu .
Câu đứng yên tại chỗ :
– Có chuyện gì ?
Im lặng kéo dài trong vài giây .
– Về chuyện của cậu , Gia Thành và Hoàng Long .
Cậu đảo mắt nhìn xuống đất . Không còn tuyết , đất có màu vàng nhạt , y như màu của nắng .
Cậu định sẽ như thế nào đây ?? Gia Thành yêu cậu , cậu yêu Hoàng Long . Gia Thành đã từng vì chuyện này mà muốn giết Hoàng Long , bây giờ thì họ là hai anh em ruột . Nói xem cậu sẽ xử lý như thế nào chuyện này ?
Cậu chỉ biết câm nín . Không phải là không muốn trả lời , mà là không biết trả lời như thế nào mới thoả đáng .
– Tôi không biết .
Cuối cùng cậu cũng đưa ra câu trả lời , nhưng cậu biết như vậy là không đúng .
– Thế à ? Không biết Gia Thành và Hoàng Long nghĩ sao khi nghe cậu nói như vậy ? Cậu không thấy mình quá vô tâm à ?
– Tôi … Tôi thật sự không biết !! Nếu là tôi thì cô sẽ làm sao ?
– Nếu là cậu … Ừm …nếu là cậu , tôi sẽ nói rõ với Gia Thành . Cậu nên có sự lựa cọn nhất định đi . Vì nếu cứ tiếp tục như thế này … thì đối với cả Gia Thành và Hoàng Long đều không công bằng . Xin cậu … hãy giải thoát cho một trong hai người nếu cậu thật sự yêu mến họ .
– Cậu nhìn lên , Quất Chi đang đứng quay lưng về phía cậu . Đúng vậy . Cậu cần phải nói rõ tình cảm của mình . Cậu nắm chặt bàn tay lại :
– Tôi sẽ làm như thế !! Cám ơn lời khuyên của chị .
Cậu quay đi . Còn lại một mình, Quất Chi nói :
– Ừ , lựa chọn đi Tô Ngọc Lâm . Cứ lựa chọn…
Quất Chi bật khóc , đây là lần đầu tiên cô khóc . Khóc trong âm thầm , câm lặng hứng lấy nỗi đau .
– Hưm … thấy cũng đủ , nghe cũng nhiều rồi , sao cậu còn chưa bước ra ?
Quất Chi đưa tay ra gạt vội mấy dòng nước mắt . Cô không muốn người khác nhìn thấy mình khóc .
– Tôi … Tôi không cố ý nghe lén . Tôi chỉ muốn báo cho Ngọc Lâm biết là Đại ca đã tỉnh lại .
– Tôi không trách cậu , cậu không cần khổ sở giải thích như vậy .
Tiểu Thành bớt khẩn trương một chút , nó ngập ngừng suy nghĩ một hồi rồi hỏi :
– Tại sao chị lại làm như vậy ?? Chị [img]thấy vui à ?
– Không … nhưng tâm hồn sẽ nhẹ nhõm một chút . Đợi thêm vài năm nữa , lúc yêu thật sự một người nào đó , cậu sẽ hành động như tôi bây giờ vậy .
Nó cúi mặt . Yêu một người là khổ đau như vậy sao ?
– Cũng là một cơ hội tốt cho cậu đó ! Cậu chẳng phải yêu Tô Gia Thành sao ??
Nó nhìn lên . Nó cảm thấy hơn bất ngờ .
– Vậy thì cậu phải nhân dịp này mà giữ lấy thật chặt Gia Thành . Cậu không hành động ngay lúc này thì muộn đấy .
Quất Chi đột ngột quay mặt lại :
– Cố gắng cả phần của tôi nữa nhé !
Quất Chi đang mỉm cười , mấy giọt nước còn đọng lại trên mắt và trở nên long lanh trong ánh sáng ban ngày . Nó sững sờ nhìn cô . Quả thật là rất đẹp . Những giọt nước mắt Ngọc Trai và nụ cưởi hiền lành , tất cả đều toả sáng …
Cậu đứng trước cửa phòng của Gia Thành . Cậu vẫn còn do dự không biết bắt đầu như thế nào và kết thúc ra sao . Làm như vậy có quá đáng với Tô Gi Thnh hay không ?? Tình yêu của Gia Thành dành cho cậu không thua kém gì tình yêu mà cậu nhận được từ Hoàng Long . Vậy ….
– Anh nghĩ đã đến lúc nói đến chuyện này . Về việc của Ngọc Lâm .
– Có thể để lúc khác hãy bàn không ?? Anh còn chưa khoẻ hẳn .
Giọng của Gia Thành và Hoàng Long . Họ đang nói đến chuyện đó .
– Bây giờ nói là vừa rồi . Hoàng Long à , anh iết em rất yêu Ngọc Lâm . Anh cũng không phủ nhận tình cảm của mình . Nhưng anh đã sai ngay từ lúc bắt đầu . Anh chỉ lo nghĩ đến việc loại bỏ đối thủ , chưa bao giờ anh dảnh thời gian để chứng tỏ tình êyu của mình . Có lẽ anh đã thua em về điể đó . Giữa em và Ngọc Lâm không có khe hở nào dành cho anh hết . Anh thua rồi .
Không có tiếng trả lời .
– Nhân danh người anh , anh muốn em từ nay hãy lo cho Ngọc Lâm thay anh . Chỉ cần nhìn thấy Ngọc lâm vui vẻ hạnh phúc , vậy là quá đủ đối với anh . Nghe lời anh , đừng quan tâm đến sự có mặt của anh , đã tới lúc em sống cho bản thân mình rồi . Sau khi trả được thù , hãy đưa Ngọc Lâm tới một nơi thật xa. Hãy sống thật tốt với nhau nhé , có được không ???
Chìm vào im lặng .
– Vâng !
Có tiếng đáp lại rồi . Cậu dựa lưng vào tường . Gia Thành đã hy sinh quá lớn cho cậu . Liệu cậu và anh có thể xem như không có gì mà sống với nhau được không ? Cậu nhắm mắt lại . Tương lai sẽ như thế nào , cứ để Thượng Đế định đoạt lấy vậy ….