My love - Chương 17
Part 4
Cậu đang dạo bước trên con đường vắng đầy Tuyết. Cậu đang định đi đâu? Chính cậu cũng không biết. Cậu cứ lặng lẽ bước đi. Cậu đang nghĩ về anh và chuyện tối qua. Cậu nhớ đến những lời anh đã nói. Anh yêu cậu. Cậu biết điều đó. Cậu cũng không muốn phải cư xử với anh như thế này. Chỉ vì cậu biết rằng giữa hai người sẽ không có kết quả tốt. Gia Thành đã kể với cậu về mối thù giết cả gia đình, cậu cũng hứa sẽ giúp anh trai trả thù. Thật trớ trêu, thủ phạm lại chính là Thanh Long Đảng. Anh là người của Thanh Long Đảng, là thất giáo đầu Hoàng Long. Vậy thì anh sẽ lựa chọn cậu hay chủ nhân của mình? Chắc không phải là cậu rồi. Nhưng nếu thật là cậu thì sao? À, vậy thì anh sẽ gặp nguy hiểm. Không chừng Thanh Long Đảng sẽ truy sát cả anh. Làm thế nào đây? Cách duy nhất là làm cho anh căm ghét cậu. Chỉ có thế thôi. Nhưng sao việc này lại khó khăn như thế nhỉ?
Cậu dừng lại để ngước nhìn lên cao. Giá như bây giờ mà có Tuyết rơi nhỉ? Bởi vì như thế sẽ làm giảm cái không khí tẻ nhạt của màu nhung đen này. Cơn gió lạnh thoáng qua, vuốt ve khuôn mặt u buồn và hất tung mái tóc ngắn mềm mại của cậu. Cậu chợt nghĩ tới Tuyết. Tuyết…..
– Là nó à, thưa chủ nhân?
– Đúng vậy, chính là nó. Cửu giáo đầu, tôi muốn ông nhẹ nhàng với nó thôi. Tôi còn muốn hành hạ trả thù nó thêm một chút.
– Vậy thì xong rồi! – Hạo Vân quay mặt đi – Tưởng gì quan trọng, chứ chuyện đó thì xong lâu rồi.
– Ông đi đâu vậy?
– Đương nhiên là quay về khu chi nhánh, thưa chủ nhân.
– Nhưng mà ông chưa…..hả??? Nó….nó sao vậy?
Cậu đang nằm trên Tuyết. Khỏi nói cũng biết là cậu đang bất tỉnh.
– Ông đã làm gì?
Hạo Vân tỉnh bơ :
– Hướng gió Tây Nam, cấp SS! Thuộc hạ thích nhất là độ gió này, rất dễ hạ độc. Thuộc hạ xin phép cáo lui trước.
Hắn đang ngồi trên ghế, trong một quán trọ bình dân mà hắn vừa thuê. Hắn đưa mắt nhìn cậu. Hắn có thể làm bất cứ chuyện gì trong lúc cậu mê man, nhưng như thế sẽ làm hắn không cảm thấy hứng thú. Hắn muốn cậu tỉnh lại, muốn cậu la hét giãy giụa. Y như một con cá vùng vẫy một cách vô vọng trên tấm thớt.
– Ưm…..
Hắn đứng lên, quăng mạnh chiếc áo khoát qua một bên, khắn gần như không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi nữa. Hắn muốn bắt đầu ngay khi cậu có dấu hiệu tỉnh giấc. Hắn cới vội mấy cái nót áo trên người cậu ra và đặt môi hắn vào môi cậu. Cảm giác lạnh buốt làm cậu rùng mình. Cậu quay mặt đi chỗ khác để thoát khỏi bờ môi đó.
– Anh….anh là ai? Anh muốn làm gì?
– Nhớ cái này chứ? – Hắn giơ bàn tay còn băng bó lên trước mặt cậu – Một dấu ấn khá dễ thương mà cậu để lại cho tôi đó.
– Anh muốn gì? Cứ giết tối đi.
– Giết cậu à? Tất nhiên là tôi sẽ làm thế. Nhưng trước hết, tôi cũng muốn nếm thử cảm giác khoái lạc một chút với cậu.
– Anh…..
Cậu muốn cho hắn một đấm, nhưng bất thình lình, cậu nhận ra hai tay mình đang bị giam giữ bời một chiếc còng trên đầu giường. Cậu giật mạnh, không có kết quả. Nó chỉ làm cho cậu thêm đau đớn.
– Làm gì khẩn trương vậy? Cứ từ từ….
Hắn xé rách những mảnh vải còn lại chưa gỡ được trên người cậu, cậu đang trần trụi trước mặt hắn. Cậu bắt đầu sợ hãi. Chưa bao giờ sợ như lúc này. Cậu nẩy người lên đẩy hắn ra, hắn ghì cậu xuống gường trở lại. Hắn thô bạo lướt môi trn6 người cậu. Lạnh quá! Tại sao bàn tay và làn môi của hắn lại lạnh như thế? Hắn làm cậu cảm thấy ghê tởm, cứ như trước mặt cậu là một con quái vật.
– Không….đùng làm như vậy….ĐỪNG!
“RẦM!” – Cánh của phòng bật mờ, một cú đám giáng vào mặt hắn làm hắn ngã sóng soài trên sàn nhà.
“ĐOÀNG!” – Phát súng đã giải thoát cậu khỏi bị giam cầm. Cậu đã ngất đi. Anh kéo mạnh tấm chăn phủ lên người cậu, rồi quay sang chỉa súng vào hắn :
– Tại sao lại làm như vậy?
Hắn nhìn lên, cười. Anh không biết tại sao hắn lại cười.
– Hay thật! Cậu có biết mình đang làm gì không hả Hoàng Long? Cuậ vừa đánh chủ nhân của mình, sau đó là muốn giết cả chủ nhân. Cậu có phải là thất giáo đầu của Thanh Long Đảng không vậy?
Anh lạnh lùng dí sát mủi súng vào đầu hắn :
– Bất cứ ai làm tổn hại đến cậu ấy….tôi cũng sẽ không để yên. Chủ nhân, người đang làm cho tôi cảm thấy khó xử đó. Tôi không muốm bắn người. Coi như tôi chưa từng thấy người ở đây. Tôi sẽ mang Ngọc Lâm đi.
Anh tiến tới quấn tấm chăn quang tấm thân trần của cậu và bế cậu lên.
– Nếu mày rời khỏi đây…..từ nay trờ đi, mày sẽ không còn là thất giáo đầu nữa.
Anh ngần ngừ một chút rồi đặt mạnh chiếc huy hiệu hình Rồng lên bàn. Xong, anh đi ra ngoài cùng với cậu trên tay. Cánh cửa đóng lại. Hắn ngồi dậy :
– Và mày cũng sẽ phải chết! Mày tưởng sau khi đánh tao, phá hư chuyện của tao là có thể tự do ra đi à? Mày ngây thơ quá, Hoàng Long ạ. Mày không giết tao. Tao sẽ làm cho mày hối tiếc về chuyện này.
“CỘC! CỘC!”
Hắn gầm gừ :
– Hừ, đứa bào lại tới phá rối ta nữa?
“BỤP!” – Hắn ngã xuống đất với một vết đạn trên trán. Gia Thành cùng đám thuộc hạ bước vào.
– Súng giảm thanh có hiệu quả chứ! Rất êm….
Gia Thành nhìn xác người nằm trước mặt anh :
– Chủ nhân Thanh Long Đảng…..thằng ngu này không biết rằng nó chỉ là một con cờ trong tay đại giáo đầu sao? Cha hắn thông mình như thế mà lại sinh ra hắn, kể ra cũng là một điều bất hạnh.
– Đại ca, không tìm thấy cậu Ngọc Lâm!
Gia Thành nhíu mày :
– Cái gì? Rõ ràng người của chúng ta nhìn thấy NGọc Lâm bị bắt vào đây mà. À, khoan đã…..
Gia Thành đã nhìn thấy chiếc huy hiệu trên bàn, đằng sau là kí hiệu VII mạ vàng. Gia Thành đặt nó xuống bàn trở lại :
– Thất giáo đầu Hoàng Long! Hắn chưa chết! Không sao…..thế thì tôi sẽ làm cho người của Thanh Long Đảng phải truy sát Thất giáo đầu vậy.
Cậu tỉnh dậy trong một ngôi nhà bỏ hoang, trên người cậu là tấm chăn, bên cạnh là bộ áo mới được đặt sẵn. Cậu lờ mờ nhớ ra chuyện tối qua. Hình như người cứu cậu là anh. Cậu thay áo quần rồi bước ra cửa. Đôi tay cậu nhẹ nhàng mờ hai cánh cửa ra. Dải sáng đã nhân lúc cậu sơ ý đã lọt vào trong qua khe cửa, mấy bông Tuyết cũng vậy. Tuyết….vậy là trời đang đổ Tuyết. Cậu mờ rộng của ra. Đúng vậy! Tuyết đang rơi. Khắp nơi toàn là Tuyết, Mái nhà cũng đang phủ một màu trắng như thế bọc một lớp xốp. Cậu bước ra ngoài. Trời lạnh quá. Tuyết đang rơi. Anh ờ đâu nhỉ? Anh không có ở bên cạnh cậu. Anh đã bỏ rơi cậu ở đây à?
Không! Anh không hề bỏ rơi cậu. Anh đang ờ đó, dưới gốc một cây Anh Đào lớn đã trụi lá vì Tuyết. Anh đang dựa người vào đó ngủ. Anh thật là ngốc. Sao anh lại có thể ngủ ở đây? Giữa một trời đầy Tuyết như thế này? Anh không cảm thấy lạnh sao?
Cậu đưa tay ra, cậu muốn chạm vào anh, muốn xem anh có lạnh không. Nhưng bàn tay cậu dừng lại nửa chừng ờ khoảng không. Chạm vào anh…..cậu có nên chạm vào anh hay không? Cậu thu tay lại. Cậu nhìn vào liòng bàn tay của mình, có mấy bông Tuyết đang đậu trên đó. Chạm vào anh…..
Cậu nhìn lên trời. Chỉ có Tuyết. Thượng Đế có chấp nhận tình yêu giữa anh và cậu hay không? Rõ ràng là người đang nổi giận với cả hai. Người luôn làm cho anh và cậu phải đau khổ. Chạm vào anh…như thế có làm cho tai hoạ giáng xuống đầu cả hai nữa không? Tình yêu giữa hai người con trai. Chuyện này vốn đã bị mọi người khinh thường rồi. Nhưng tại sao anh và cậu lại yêu nhau? Tại sao anh lại gặp cậu? Tại sao anh lại chấp nhận vì cậu mà làm tất cả?
Cầu xin Thượng Đế hãy tha tội cho hai kẻ tội nghiệp đang yêu nhau này. Xin hãy ban cho họ một chút đặc ân để họ được ở bên nhau.
Anh vừa cử động. Cậu không muốn gặp anh. Cậu không muốn anh nhìn thấy cậu. Cậu sẽ khóc nếu nghe thấy giọng nói của anh. Cậu sẽ không khóc nữa.
– Ngọc Lâm…..
Cậu đứng lại, nhưng không nhìn anh. Cậu đang quay lưng lại với bản thân mình.
– Tại sao cậu lại bỏ đi?
– Không tại sao cả! Tôi chỉ muốn về nhà. Hay là anh đang tính ngăn cản tôi quay về nhà?
– Xin cậu…..đừng dùng những lời đó xuyên thủng trái tim tôi nữa. Hãy nghe tôi nói….tôi muốn nói với cậu rất nhiều, rất nhiều thứ. Tôi….Ư….
Cậu quay lại và chạy tới đỡ anh khi anh kịp ngã. Anh bất ngờ kéo cậu vào lòng anh. Anh giữ chặt cậu bằng một bàn tay ở đầu và một bàn tay ở vai. Tay anh lạnh quá.
– Tôi sai rồi! Tôi đã sai khi lừa dối cậu. Nhưng cậu hãy tin tôi. Tất cả có thể là giả dối trừ tình yêu của tôi dành cho cậu. Tôi yêu cậu. Tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ vì cậu. Thanh Long Đảng, chức vị thất giáo đầu, mối thù gia đình, cuộc sống trốn tránh. Tôi đều sẽ từ bỏ hết. Chúng ta hãy làm lại từ đầu có được không? Tôi sẽ đưa cậu rời khỏi chỗ này. Mình sẽ đến một nơi thật xa, không ai biết chúng ta là ai, tôi sẽ xây cho cậu một ngôi nhà màu trắng khác giống như ngôi nhà trước đây của cậu. Chúng ta sẽ sống ờ đó với nhau. Tôi ra ngoài làm việc, cậu ở nhà đợi tôi về. Chúng ta sẽ sống như thế, có được không?
Những giọt nước mắt mà cậu cố kìm nén một cách vô vọng đã tràn ra. Cậu đang khóc tren vai anh.
– Đừng khóc….tôi không muốn cậu phải khóc nữa. À, cậu thích nhà ờ biển hay trên thảo nguyên? Ở biển thì chúng ta có thể ngày ngày cùng ngắm mặt triời mọc và lặn, còn nếu trên thảo nguyên, chúng ta sẽ cío thể cưỡi ngựa cùng nhau mlỗi buổi sáng. Tôi muốn mỗi sáng khi thức dậy, người đầu tiên tôi trông thấy là cậu, và cậu cũng thế. Cậu có thích như thế không?
Cậu vòng tay qua lưng anh. Anh sẽ vì cậu mà làm tất cả. Anh sẽ cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn. Anh muốn làm cho cậu được hạnh phúc. Vậy thì tại sao họ lại không được phép ờ bên nhau?
Tuết đang rơi không ngừng xuống đầu cả hai. Có lẽ Tuyết sẽ chôn vùi họ. Thượng Đế đang nổi giận với họ vì họ không được phép ở bên nhau? Chuyện đó không còn quan trọng nữa. Ừ, cứ như thế đi. Cứ lấp luôn cả hai người đi. Như thế thì trên bia mộ sẽ cùng lúc khắc tên anh và cậu. Được chết trong vòng tay anh, với cậu như thế là quá đủ. Cậu vùi mặt vào ngực anh. Sẽ là hơi ấm cuối cùng mà cậu cảm nhận được, nhưng rất hạnh phúc và bình yên….
Hỡi những người đã và đang xem My Love, đang theo dõi câu chuyện của Tô Ngọc Lâm và Hoàng Long, với thân phận và tư cách là những Thượng Đế, hãy dành cho họ một phán quyết. Họ có được phép ở bên nhau hay không? Hoặc là họ đáng phải chịu sự nguyền rủa của thần linh? Hãy đưa ra ý kiến của bạn dành cho số phận của họ.